TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 590: Anh cả, đã lâu không gặp

Edit: Trant/ Beta: Padu, Bánh Bao

Người tới mặc âu phục dáng dài, đi giày da đen bóng và đội mũ quả dưa. Gương mặt dưới vành mũ anh tuấn vô ngần, khí chất ôn hòa lại nho nhã. Một tay cậu đút túi áo khoác, một tay khác xách vali da.

Nam Tầm nhìn chằm chằm gương mặt kia một hồi, tự dưng thấy tức cười. Vừa chia tay thế giới trước không lâu nên thời điểm bắt gặp gương mặt này, cô quả thực rất choáng váng. Thậm chí có khoảnh khắc, cô tưởng chừng mình được gặp lại cụ tổ, người trao cô những dịu dàng vô tận.

Dung mạo thật sự rất rất giống, mặt mày vẫn còn hai phần hao hao Huyết Minh.

"Tiểu Bát, đừng nói với ta ngươi không biết cậu ta trông thế nào." Nam Tầm chất vấn.

Tiểu Bát ậm ừ: "Nếu nhìn dưới góc độ của khí vận tử thì mạch chính thế giới vẫn chưa bắt đầu, bởi vậy khoảng thời gian này ta đâu rảnh chú ý?"

"Chẳng phải ngươi bảo đã đích thân kiểm tra mọi thế giới trước khi dẫn ta đến à? Khí vận tử và đại Boss phản diện đều là đối tượng ngươi phải chú ý trọng điểm. Họ trông giống ai, lý nào ngươi lại không biết?"

"Đúng vậy, không sai, cho nên bây giờ gia cũng giật mình đây. Gia đâu có mù mặt, nếu khí vận tử giống hệt đại Boss đẹp trai ngời ngời như thế, gia nhất định sẽ ấn tượng. Nhưng gia, không, hề!"

Chàng thanh niên thấy Tạ Lương Thành liền cởi mũ, mỉm cười thưa: "Anh cả, đã lâu không gặp."

Nụ cười hiền hòa ấy lại càng giống, trong mắt cũng ngậm một nỗi sầu khó giãi bày. Tuy rằng chắc chắn phiền não của cậu ta và cụ tổ không giống nhau.

Tạ Lương Thành đánh giá đối phương một lát, hờ hững thốt: "Tôi tưởng cậu quên người anh này và cái gia đình này rồi."

Tạ Lương Huân áy náy: "Thật xin lỗi, anh cả."

"Câu này tự đi mà nói với mẫu thân." Tạ Lương Thành lạnh nhạt liếc cậu ta.

Tạ Lương Huân đột ngột trở về làm bà cả vui đến nỗi suýt thất thố, khách khứa thấy gia chủ có việc liền nhanh chóng cáo từ. Chỉ chốc lát sau, tiệc cưới náo nhiệt chỉ còn các thành viên nhà họ Tạ.

Bà cả trực trào nước mắt: "Tiểu Huân? Tiểu Huân, là con thật ư? Con, con trưởng thành rồi, đẹp trai quá, mẹ sắp không nhận ra nữa."

"Mẹ, thành thật xin lỗi mẹ, bây giờ con mới về." Tạ Lương Huân tiến lên ôm lấy bà cả.

Từ khi về nước, mấy năm nay cậu luôn muốn đi thăm người nhà, chẳng qua sợ rằng một khi gặp mặt, niềm tin của mình sẽ bị lung lay. Lần này do thấy thông báo kết hôn của anh cả trên báo, bản thân cũng đủ kiên định nên mới quyết định hiện diện.

Bà cả vui vẻ: "Mẹ biết, con ở nước ngoài không về được. Nhưng thằng bé này cũng thật là, về cũng không báo nhà một tiếng để mẹ với anh con đi đón."

Tạ Lương Huân trầm mặc vài giây mới giải thích: "Con nghĩ dạo gần đây chắc mẹ và anh rất bận nên tự về ạ."

Tạ Lương Thành dửng dưng nhìn cậu em trai, nghe giải thích thì trong mắt xẹt qua tia sắc lẹm. Nam Tầm yên lặng đứng phía sau bọn họ, chốc chốc lại quét mắt qua chỗ Tạ Lương Huân. Rồi chợt, ánh mắt cô lóe lên, tiếp tục hỏi Tiểu Bát: "Tiểu Bát, còn nhớ khí vận tử Âu Tinh Đóa ở thế giới Âu Càn không?"

Tiểu Bát ừ: "Giống như đúc Lý Vân Đóa thế giới Quốc sư."

"Lý Vân Đóa trong nguyên thế giới không phải nhân vật quan trọng, ngươi không nhớ nổi nàng ta và Âu Tinh Đóa giống nhau ta còn hiểu được. Nhưng mà lần này... lần này là tại sao cơ chứ?" Nam Tầm thoáng chốc nghiêm mặt: "Tiểu Bát, ngươi có đánh hơi được mùi gì không?"

Tiểu Bát: "Hả? Mùi gì? Khứu giác Hư Không Thú bọn ta nhạy lắm đấy, đặc biệt là đánh hơi bảo bối."

Nam Tầm:...

"Ta đang tự hỏi, liệu có phải ba ba Thiên Đạo của ngươi giở trò không?"

Tiểu Bát hết cả hồn: "Cái gì? Sao, sao có thể! Ba ba Thiên Đạo rất bận, ba ba phải duy trì trật tự 3000 thế giới lớn, thêm 3000 thế giới nhỏ, nào rảnh quan tâm mấy trò vặt vãnh của chúng ta?"

Nam Tầm cười ha hả: "Ta thuận miệng nói bừa thôi."

Tiểu Bát lại bị mấy lời "thuận miệng" của cô dọa toát mồ hôi lạnh. Nhỡ đúng là ba ba Thiên Đạo làm, vậy đây chứng tỏ điều gì? Đờ mờ, chứng tỏ nó đang bị chú ý đặc biệt! A a a a! Ba ba Thiên Đạo sẽ không bất cẩn coi nó và Nam Tầm là biến số rồi búng tay xóa sổ đấy chứ? Thật hãi hùng quá đi, hu hu hu, nó vẫn còn là em bé mà.

"Đừng lo, chỉ gương mặt tương tự thôi, trong mắt ngươi cậu ta là ai thì chính là người đó. Trong mắt ta, cậu ta chỉ là khí vận tử của thế giới này, không hơn." Nam Tầm nhìn Tạ Lương Huân, mỗi một lần liếc mắt lại thêm một lần tỉnh táo.

Có điều mấy lời của Nam Tầm vẫn không trấn an được Tiểu Bát, bởi nó càng nghĩ càng thấy Nam Tầm có lý. Một lần có thể coi là tình cờ, nhưng tận hai lần thì sao?

Nhân vật quần chúng ABCD trong các thế giới giống nhau không nói làm gì, dù sao là tuyến phụ mờ nhạt. Nhưng những nhân vật trâu bò như khí vận tử và vai ác thì tuyệt đối không có chuyện giống nhau được, trừ phi có người cố tình sắp đặt. Mà người sở hữu năng lực này, e rằng chỉ có ba ba Thiên Đạo.

Hu hu hu, càng nghĩ càng sợ quá.

Hai mẹ con hàn huyên bận lâu, Tạ Lương Huân bỗng nhìn về phía Tạ Lương Thành và Nam Tầm đằng sau anh: "Còn chưa chúc mừng anh cả tân hôn vui vẻ. Đây là chị dâu phải không? Thật xinh đẹp."

Nam Tầm đối diện ánh mắt cậu ta bèn khẽ gật đầu: "Chào cậu."

Tạ Lương Huân đánh giá cô, trong mắt không khỏi hiện vẻ thương xót, mỉm cười bảo: "Trông chị trẻ quá. Những cô gái tầm tuổi chị còn đang theo học ở trường mà chị đã gả chồng."

Nam Tầm không những khó chịu với ánh mắt cậu ta, còn thấy cậu ta nói năng rất khó nghe.

Sắc mặt Tạ Lương Thành ở bên đã rét căm căm. Đang lúc anh định lên tiếng, Nam Tầm lại giành trước hỏi: "Nghe nói Tiểu Huân đi du học nước ngoài, thế chắc cậu uyên bác lắm nhỉ?"

Tạ Lương Huân trả lời khiêm tốn: "Chưa đến mức uyên bác, nhưng cũng được mở mang tầm mắt."

Nam Tầm hỏi dồn ngay tức thì: "Vậy Tiểu Huân, cậu có nhớ âm dương bát quái do cha ông truyền lại không? Thiên Can Địa Chi, cậu biết không? Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ thuộc ngũ hành, cậu biết không?"

Tạ Lương Huân bị cô hỏi đần cả mặt, qua hồi lâu mới cười đáp: "Chị dâu, chị nên tiếp thu những tư tưởng tân thời, mấy thứ xưa cũ lạc hậu này đã sớm bị thời đại đào thải rồi."

Nam Tầm nghiêm nghị nói: "Tôi không bài xích cái gọi là tư tưởng tân thời, cậu cũng đừng nên áp đặt cái bản thân tự cho là đúng lên tôi. Tri thức của ông cha ta lưu truyền suốt mấy ngàn năm qua, rác rưởi có, tinh hoa khẳng định cũng có, thế thì giữ lại tinh hoa, bỏ đi cặn bã là được. Cớ sao phải phủ định tất cả?"

Tạ Lương Huân hé miệng mà lại chẳng thốt được lời nào.

Tiểu Bát tru lên: "Nam Tầm đỉnh đỉnh nha, chặn được cả họng khí vận tử! Quan trọng hơn là đại Boss vừa giảm thêm 5 điểm ác niệm! Hú hú hú ~~ đại Boss cũng bị vẻ đẹp trai của ngươi thu phục!"

Nam Tầm bỗng bảo Tiểu Bát: "Nếu suy đoán của ta là đúng, vậy thật nhọc công ba ba Thiên Đạo của ngươi quá. Không những cho mặt mà còn cho khí chất, tính cách na ná cụ tổ nhà ta. Cơ mà hàng nhái thì mãi mãi là đồ rởm, thử cái lộ liền."

Tiểu Bát: "Hu hu hu, làm ơn đừng nói những lời đáng sợ thế nữa."

Đọc truyện chữ Full