TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 596: Chắn đạn, lên nào

Edit: Trant/ Beta: Padu, Bao, RED

Vốn Tiểu Bát là đại ca, rồi chẳng biết từ khi nào Nam Tầm đã ngồi lên đầu nó. Nó hồi tưởng một lúc, trả lời: "Giờ nhiều phe muốn Tạ Lương Thành chết lắm, ví dụ mấy nhà cách mạng khao khát lật đổ chế độ quân phiệt nè, còn có Mạnh Đại soái ăn ngủ không yên, nơm nớp lo sợ bị bứt cả hang ổ nè. Mà đáng gờm nhất là... người nước L đang như hổ rình mồi.

Ở nguyên thế giới, lãnh đạo nước L đến gặp đại Boss đàm phán, kết quả kết thúc trong thất bại, kế đó thì xảy ra chuyện này. Cho nên gia đoán khả năng cực cao là nguyên thủ nước L định xử lý đại Boss, để nhân tình hình rối ren phát động chiến tranh.

Về phần thời gian cụ thể, ngại quá, gia có phải máy móc đâu mà nhớ tường tận dữ vậy. Ngươi tự xem đi nhá."

Nam Tầm: "Ta biết rồi. Trên người Hà Tình có bùa ta tặng, tuy linh khí thế giới này không đủ để phát huy tối đa uy lực, nhưng hẳn vẫn giúp được cô ấy tránh một kiếp. Mà dù có trúng đạn, vết thương ắt cũng không chí mạng."

Tiểu Bát:...

Nam Tầm có vẻ nghiện làm bà đồng mất rồi.

"Nếu có thể, ta sẽ thay Hà Tình chắn viên đạn đó cho anh cả." Nam Tầm nói.

Tiểu Bát hoảng sợ: "Đừng có mà đùa với tính mạng bản thân! Nhỡ chết thật là toi công thế giới này đó."

Nam Tầm đáp: "Ta có nhiều bùa hộ mệnh mà, ai chết chứ không phải ta."

Tiểu Bát:...

***

Tạ Lương Thành vẫn còn rất trẻ nhưng chẳng ai gọi anh Thiếu soái cả, tất cả đều đổi thành gọi Đại soái. Địa vị nghe có vẻ rất oách rất ngầu.

Bà cả và lão phu nhân cảm thấy vui mừng hết sức. Mới sáu năm mà nhà họ Tạ đã lại xuất hiện thêm một Đại soái, đây cũng do cánh đàn ông nhà họ có bản lĩnh. Vậy là, hai người bắt đầu dời sự chú ý lên bụng Nam Tầm.

Lão phu nhân muốn ôm chắt. Tạ Lương Thành tỏ vẻ: Vợ mình còn nhỏ, không vội.

Nam Tầm liếc cái đã nhìn thấu toan tính của anh. Ăn chưa đủ cá thì có.

Nhưng cô không vui, bởi vì cô thấy món canh Nam Tầm có vẻ cũng không cuốn hút đến thế. Vài tháng qua, hầu như lúc nào rảnh rỗi là Tạ Lương Thành lại mang cô đi hầm hoặc kho tàu, giá trị hạnh phúc anh đạt được từ cô gần như chạm đỉnh, vậy mà ác niệm vẫn chết đứng ở 35, kiểu gì cũng không nhúc nhích.

Mệt cô còn thề son sắt với Tiểu Bát giá trị ác niệm sẽ giảm đều đều.

Ngược lại, Tạ Lương Thành thời gian này hăng hái khí phách vô cùng, các chính sách anh cho thi hành bước đầu đã thấy hiệu quả. Một bộ phận nhân dân cảm thấy anh là một nhà lãnh đạo đáng tin cậy. Nếu quốc gia hỗn loạn được thống nhất, đại soái còn biết lo nghĩ cho dân thì bọn họ đương nhiên sẽ ủng hộ anh.

Thời điểm thế lực Tạ Lương Thành càng lúc càng lớn mạnh, để tránh đêm dài lắm mộng, Mạnh Đại soái làm ra một hành động khiến người người rớt cả tròng mắt.

Ông thế nhưng, chủ động quy thuận Tạ Lương Thành!

Dĩ nhiên Mạnh Đại soái không ngu, ông đồng ý về dưới trướng Tạ lương Thành với điều kiện năm tỉnh Tây Nam vẫn thuộc quyền quản lý của mình. Nếu anh muốn yên tâm cũng có thể đưa quân đến đóng.

Hai đại soái địa vị bất bình đẳng mở một cuộc mật đàm rồi ký hiệp nghị. Từ đây, Tạ Lương Thành đặt dấu chấm hết cho cục diện quân phiệt hỗn chiến, thống nhất toàn đất nước.

Tuy nhiên, anh không tự phong Tổng thống mà vẫn lấy danh Đại soái.

"Ê Tiểu Bát, ta kiến nghị cho anh cả ta vài chính sách được không? Ảnh thì cũng trâu rồi á, nhưng nếu cộng thêm kinh nghiệm và trí tuệ của ta nữa thì tuyệt cmn đối có thể thành lập một thế giới hoàn toàn mới."

"Xùy, nói như ngươi, chẳng lẽ khí vận tử dùng để đánh rắm à?"

Nam Tầm cười cười: "Coi bị dọa mất mật chưa kìa, ta nói chơi thôi mà."

Tiểu Bát cúp đuôi:...

Hôm nay Tạ Lương Thành về nhà với sắc mặt hơi sa sầm.

"Anh của ta bị sao vậy?" Nam Tầm hỏi Tiểu Bát.

"Hôm nay gặp mặt nguyên thủ nước L đàm phán, mà thất bại rồi. Nước L vô liêm sỉ vốn cấu kết với Ngô Đại soái chiếm đất ba tỉnh Đông Bắc, chẳng qua từ khi đại Boss tiếp quản đã thẳng tay đóng hết vô số cửa tiệm của họ, chỉ chừa mấy chỗ làm cảnh các thứ."

"Tiếp?" Nam Tầm hỏi.

"Thì sau đó họ buông lời đe dọa đòi phát động chiến tranh, cơ mà lúc đó đại Boss đốp lại thích thì chiều ngay luôn rồi. Khí phách kinh khủng khiếp."

Nhưng theo Nam Tầm thấy, sau sự oai phong là một bầu tâm sự nặng nề.

"Anh cả." Cô bước lên nhận mũ và áo khoác anh, nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng quyết định đợi chút nữa hẵng nói.

Thế là, sau trận đại chiến người-cá vui sướng tràn trề, Nam Tầm chọc chọc ngón trỏ lên cánh tay anh: "Anh cả, anh có muộn phiền gì phải không? Nói em nghe thử đi, mặc dù chưa chắc em giải quyết được giúp anh."

Tạ Lương Thành ôm con cá vừa bị mình xào nấu, nhíu mày nói: "Hôm nay thương thảo với nguyên thủ nước L nhưng kết quả không được vui cho lắm. Đối phương lòng tham không đáy, nếu anh đáp ứng yêu cầu của hắn thì rất nhiều hàng hóa ba tỉnh Đông Bắc sẽ bị bọn chúng lũng đoạn. Anh đã biết chúng không an phận từ lâu. Dã tâm bừng bừng như thế thì chỉ từng đó sao đủ thỏa mãn chúng được?"

Nam Tầm gật đầu: "Anh làm đúng lắm. Hạng người này phải táng mạnh vào, phải để chúng tỉnh ngộ, không thể mơ mộng hão huyền nữa."

Tạ Lương Thành ôm cô bằng một tay, nhẹ nhàng mơn trớn vòng eo thon mà không hề nhiễm chút tình dục: "Chỉ là sự tình nào đơn giản vậy. Theo kết quả anh điều tra mấy năm qua thì vũ trang của chúng cực kỳ tân tiến, nguyên thủ nước L còn bí mật cho xây một kho vũ khí ở vị trí bí ẩn được thủ vệ nghiêm ngặt. Nếu chiếm được nó, phần thắng của chúng ta tăng lên rất nhiều. Trái lại, nếu ta đối đầu trực diện với đám vũ khí ấy thì cửa thắng rất nhỏ."

Nói đến đây, sắc mặt Tạ Lương Thành càng thêm nghiêm trọng: "Cho nên anh phải nghĩ cách cướp đống súng ống đạn dược của nước L, bằng không... phải phá hủy."

"Anh cả, anh làm gì em cũng ủng hộ." Nam Tầm nói.

Tạ Lương Thành xoa đầu cô, thở dài: "Tiểu Ngư ngoan."

Tạ Lương Thành biết rõ với tính cách nguyên thủ nước L thì sẽ nhanh chóng phát động chiến tranh sau lần rạch mặt vừa rồi, nên anh khẩn cấp triển khai hội nghị toàn quốc, lệnh các đốc quân chỉnh đốn địa bàn của mình. Một khi xuất hiện quân địch, các đội quân lân cận nhất định phải kịp thời chi viện.

Đồng thời, anh cũng đang tìm kiếm thời cơ chuẩn bị đánh phá kho quân dụng của nước L.

"Hà Đốc quân, tôi có một nhiệm vụ bí mật cho cô, lên xe trước đi." Tạ Lương Thành bảo Hà Tình. Vì tình hình hiện giờ đang căng như dây đàn nên Hà Tình không hỏi nhiều.

Đang lúc hai người chuẩn bị lên xe thì phát hiện cô gái trên ghế sau. Tạ Lương Thành ngạc nhiên: "Tiểu Ngư? Sao em tới đây?"

Nam Tầm mỉm cười với hai người: "Hôm nay nhàn rỗi không có việc gì nên tới đón anh."

Tạ Lương Thành bất đắc dĩ lắc đầu: "Gần đây bên ngoài loạn lắm, em ra cửa ít thôi."

Nam Tầm cười ngọt ngào: "Biết rồi anh cả. Em chưa bước xuống nữa mà, vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi đây đấy thôi."

Hà Tình cười nói: "Vợ chồng các người đủ rồi đó nha."

Vì Nam Tầm ngồi ghế sau nên Tạ Lương Thành cũng ngồi cùng cô, Hà Tình lên ghế phụ phía trước.

Tiểu Bát bảo: "Hình như gia chưa báo chuyện hôm nay đại Boss bị ám sát cho ngươi thì phải? Mà sao ngươi đã chuẩn bị xong hết rồi?"

Nam Tầm: "Ngươi chưa nói, nhưng ta tính được."

Tiểu Bát:...

Nam Tầm: "Chắn đạn, go go ~"

Tiểu Bát: Lần đầu tiên gặp ai đi chắn đạn mà hớn hở vậy luôn, đúng là... tâm thần.

Đọc truyện chữ Full