Côn trùng chớp mắt đến trước mặt, Minh Thù xoay người chạy: “Nhìn tôi làm gì, chạy đi!”
“Hả?”
Không đánh sao?
Đồng đội hơi ngơ ngác nhưng Minh Thù đã chạy, bọn họ cũng chạy theo.
Minh Thù bớt thời giờ liếc nhìn phía sau, Phó Thần còn đứng tại chỗ, khác hoàn toàn với những người chơi hoảng hốt chạy qua trước mặt hắn, chớp mắt cách xa tám thước.
Minh Thù bên này mới vừa chạy đến cuối đường, bên kia lại là một đám người đã chạy tới, vừa chạy vừa mắng, phía sau cũng là một con côn trùng.
“Ối!”
Trong đám người này, Đỗ Miên cũng ở trong đó. Lúc đó ở đại sảnh cũng không thấy được Đỗ Miên, còn tưởng rằng cô ta không cùng một thành phố với mình, không ngờ cô ta cũng có tới.
Đỗ Miên một mình, không thấy được hai nhân vật chính Tống Diệp và Thu Nguyệt.
Côn trùng đuổi theo, một đám người lại chạy trở về, cuối cùng bị hai con côn trùng chặn lại ở một con phố khác. Hai bên có cửa hàng, có người thử đánh vỡ cửa kính nhưng tình hình bên trong khiến bọn họ trợn tròn mắt.
Đằng sau kính là tường thực thể.
Cái này là ai thiết kế!
Nhà thiết kế sao vẫn chưa bị đánh chết!
Minh Thù trấn định lấy ra một miếng bánh bích quy, tìm một chỗ ngồi.
“Ngươi không sợ à?” Tiểu Sửu cười hì hì, bộ dạng tuyệt đối không sợ: “Hai con côn trùng này rất lợi hại.”
Minh Thù ha hả: “Có thể ăn không?”
Tiểu Sửu: “... Không thể.”
Không có thể ăn, rất lợi hại có ích lợi gì.
Bên cạnh đội viên khẩn trương ồn ào: “Lão đại, chúng nó sắp tới rồi!”
Minh Thù rất bình tĩnh: “Vội cái gì, đứng ở giữa, ăn cũng phải đến cuối cùng mới ăn được cậu, có thể sống lâu phút nào hay phút ấy.”
Đội viên: “...”
Tuy cảm thấy lời này có bệnh nhưng không hiểu sao lại cảm thấy rất có đạo lý?
Minh Thù cười nhẹ, đón nhận sự quan sát của các đội viên. Tiểu Sửu và Đề Nha hẳn là đều có năng lực giải quyết hết hai con côn trùng nhưng bọn họ không động thủ, ngay cả tên Phó Thần kỳ quái thần kinh lúc này đều đứng một bên xem.
Hai con côn trùng này... chẳng lẽ có thể ăn?
“Đỗ Miên, rốt cuộc cô rước chúng từ chỗ nào về vậy.”
Người bên cạnh Đỗ Miên tức giận rống to hơn. Bọn họ vừa mới bắt đầu vào thế giới này, còn tưởng rằng khá đơn giản, dù sao cũng có con người bình thường.
Nhưng đợi khi trò chơi bắt đầu mới biết được căn bản không phải chuyện như vậy.
Những quái vật này bọn họ giết rất lao lực, càng chưa nói giết chết quái vật còn chưa chắc sẽ có được sao thành phố, nhưng không giết quái vật khẳng định không có sao thành phố.
Thành phố ba sao quả nhiên khổ sở như trong lời đồn.
“Tôi không biết, chúng nó đột nhiên xuất hiện.” Đỗ Miên giải thích, cô ta siết chặt túi tiền trên y phục.
“Quái vật ăn chúng tôi có thể tăng trưởng thực lực, chúng nó đuổi theo chúng tôi không tha cũng bình thường.”
“Nếu không phải là cô mang bọn nó về, giờ chúng tôi sẽ bị truy đuổi sao?” Hiển nhiên có người không ủng hộ lời nói Đỗ Miên.
“Sao tôi biết mọi người ở nơi nào!” Đỗ Miên cũng có chút giận dữ.
Đỗ Miên và mấy người này chỉ là gặp giữa đường, Đỗ Miên cần bọn họ nên nói một chút tin tức hữu dụng. Hai bên đều là lợi dụng, cũng không có giao tình gì.
“Được rồi, bây giờ nói những thứ này có ích lợi gì. Ầm ĩ có thể giải quyết được hai con côn trùng này sao?”
Bầu không khí lập tức đông cứng lại.
Mọi người thương thảo một hồi, cuối cùng cũng quyết định cùng tiến lên, nghĩ biện pháp chạy ra ngoài.
Có người nhìn về mấy người cuối: “Ngân Lạc, Tiểu Sửu, mọi người không giúp một tay hả?”
Đột nhiên bị chỉ đích danh, Minh Thù chớp mắt nở nụ cười đúng tiêu chuẩn: “Không, mọi người chết trước một bước đi.”
Mọi người: “...” Có biết nói chuyện hay không!
Tiểu Sửu cười hì hì phất tay: “Đi đường bình an, tôi sẽ nhớ mọi người đấy.”
Minh Thù và Tiểu Sửu cũng không chịu lên, mới vừa nói xong với đám người, có người bắt đầu rút lui có trật tự. Ai muốn đi chịu chết chứ?
Dựa vào cái gì bọn họ phải đi chịu chết, những người này ở đây ngồi mát ăn bát vàng?
Hai côn trùng, trong đó một con không nhúc nhích, mặt khác một con đang đang áp sát, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, đã không cho bọn họ lựa chọn nào khác.
-
Người chết rất nhanh, côn trùng ăn càng nhiều người, thân thể của bọn chúng lại càng lớn. Lúc này con đường này đã có chút không vừa với thân thể của bọn chúng.
Mới vừa rồi còn là một đám người, hiện tại chỉ chỉ còn lại không tới hai mươi người. Bọn họ vây thành một vòng tròn, lưng tựa lưng nhìn con côn trùng đó.
Minh Thù phát hiện Đỗ Miên vẫn nắm chặt túi của cô ta, túi tiền hơi cổ, như chứa vật gì.
Cô ta cũng không thể cất một con côn trùng mà nhỉ?
Côn trùng xông về phía bọn họ, phá nát đội hình của bọn họ.
Lại cắn một người trong đó, người kia ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra đã bị ăn vào bụng.
Đỗ Miên có thể là do sợ, cô ta cong lưng lại như mèo, lui về phía sau.
Minh Thù còn đang suy nghĩ trong túi Đỗ Miên đựng gì thì thấy Đỗ Miên đột nhiên ném một thứ về phía cô, đó là một nhúm trăng trắng mềm mại.
Vật kia vừa xuất hiện, hai con côn trùng đều sôi trào, liều mạng xông về phía nhóm có thứ kia.
Phó Thần liếc mắt nhìn phía Minh Thù, chỉ thấy cô đang đang cầm một nhúm trắng, dường như không chú ý tới hai con côn trùng đang xông tới phía cô.
Hắn không thể không lấy ra một khẩu súng nhắm ngay một con côn trùng trong đó, ngón tay mới vừa đặt lên cò súng.
“Đứng lại!” Giọng nói trong trẻo hàm chứa ý cười, vừa lúc làm cho tất cả mọi người đều nghe thấy:
“Tới nữa tôi bóp cò giết chết nó.”
Hai con côn trùng đồng thời cứng đờ, dường như nghe hiểu lời nói, đồng thời dừng lại, tức giận trừng mắt.
Cô gái đang bóp thứ trắng mềm, đầu ngón tay đã có màu trắng, màu trắng trên vật thể bắt đầu tràn ngập màu đỏ.
Các người chơi ngơ ngác, cô ta cầm thứ gì vậy? Bảo ngừng là ngừng sao? Bọn họ chơi cùng một trò chơi sao?
“Đỗ tiểu thư, cô trộm thứ này làm gì?” Minh Thù cũng rất tò mò, cô quay đầu nhìn về phía Đỗ Miên:
“Có thể ăn không?”
Cô cầm trên tay một phiên bản côn trùng thu nhỏ, so với bản phóng đại, phiên bản thu nhỏ đáng yêu hơn nhiều, mềm nhũn giống một con nhộng con.
“Cái gì mà tôi trộm... tôi cũng không biết đó là cái gì...” Đỗ Miên ngay từ đầu có chút chột dạ nhưng sau đó không biết sao lại lớn tiếng lên:
“Cô đừng nói xấu tôi, vật kia không phải là của cô sao?”
“Là của tôi sao?” Minh Thù hỏi bên người Tiểu Sửu.
“Không phải.” Tiểu Sửu cười hì hì nhìn Đỗ Miên:
“Rõ ràng là của cô, cô thật là xấu xa.”
Đỗ Miên nắm chặt nắm tay: “Cậu và cô ta là một phe, đương nhiên nói giúp cô ta, mọi người nhìn thấy không? Là tôi ném cho cô ta sao?”
Mọi người căng thẳng không lên tiếng trả lời, lúc đó tình huống hỗn loạn như vậy, ai biết cô ta có hay không.
“Tôi cũng không nói là cô ném cho tôi.” Minh Thù cười ôn hòa:
“Sao cô lại nói là ném cho tôi? Đỗ tiểu thư.”
Khuôn mặt Tiểu Sửu khôi hài: “Hì hì, dối trá phải bị phạt nặng.”
“Tôi...” Sắc mặt Đỗ Miên đỏ lên, một hồi lâu vẫn không đưa ra giải thích hợp lý.
Mọi người thấy ánh mắt Đỗ Miên liền thấy có gì đó không đúng.
Đáy lòng Đỗ Miên đang rỉ máu nhưng không đưa ra được lời giải thích hợp lý.
Cô gái này chuyên môn đối nghịch cùng mình sao?
Mỗi lần gặp phải cô ta là xui xẻo!
“Đỗ Miên, thấy cô là người mới, chúng tôi mới cho cô theo một đoạn, không ngờ cô ác độc như vậy!”
“Tôi thực sự đã nhìn lầm cô.”
Người chơi tức giận chỉ trích Đỗ Miên.
Minh Thù ở bên cạnh cười híp mắt: “Mọi người chẳng lẽ không phải vì cô ta eo thon chân dài ngực to sao?”