Minh Thù đá rơi súng trong tay Ô Cốt, quăng hắn ngã trên mặt đất.
Dưới thân Ô Cốt là chất lỏng không ngừng rung chuyển, thân thể của hắn theo đống xương trắng chập chùng lên xuống, dường như lúc nào cũng có thể cùng với chất lỏng phía dưới tiếp xúc với nhau.
Hắn ngẩng cái đầu nhỏ lên: "Cô chơi ăn gian!"
"Thật sao?" Minh Thù tiếp nhận súng từ trong tay Tiểu Sửu: "Bây giờ chúng ta chơi không phải là trò chơi tổ đội sao? Đồng đội hỗ trợ, tại sao gọi là ăn gian? Cái này gọi là vận dụng hợp lý tất cả các tài nguyên có lợi."
Minh Thù ác ý bước lên Bạch Cốt đài, Bạch Cốt đài vốn là vững chắc, bây giờ bỗng nhiên lung lay.
Ô Cốt sắc mặt hơi biến đổi, muốn lấy đồ đạc bên cạnh xoay người, nhưng mà sức mạnh đè nặng lên hắn rất lớn, không thể nào quay người được.
Ánh mắt Ô Cốt liếc sang Phó Thần, ngón tay hắn cong lên, nhắm ngay bắp chân Phó Thần, bắn ra...
Cơ thể Phó Thần lung lay, như muốn ngã xuống phía dưới.
Minh Thù theo bản năng buông Ô Cốt ra, tới ngăn Phó Thần rơi xuống, kéo hắn về phía mình, chất lỏng dưới chât theo xương trắng phập phồng.
Phó Thần không ngờ Minh Thù lại giữ mình lại, hắn không dùng sức bị cô ôm vào trong ngực.
"Phiền phức."
Phó Thần: "..." Lão tử không cần cô cứu cũng có thể yên lành!
Minh Thù ghét bỏ buông hắn ra, quay đầu nhìn Ô Cốt. Trên mặt đất đâu còn có người, sớm đã vượt qua người chặn đường là Tiểu Sửu, trà trộn vào đám người.
Minh Thù: "..."
Minh Thù giẫm lên đám xương trắng, xoay người nhìn Phó Thần, thấy hắn im lặng nhịn không được lên tiếng: "Làm sao, muốn bơi tiếp?"
Phó Thần hoàn hồn, bước tới trước: "Cám ơn."
Không đợi Phó Thần lên tiếng, Minh Thù rũ mắt đi từ từ về phía trước. Phó Thần không hiểu đứng ở phía sau, không biết mình có chỗ nào chọc tới cô.
Lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển.
Thú nhỏ trong áo của cô lăn qua lăn lại kêu "hừ hừ".
Con sen, ngươi rốt cục đang suy nghĩ gì? Ngươi không phải muốn tìm hắn sao? Ta mặc dù không thấy gã có đôi chân quái dị này có gì tốt.
Minh Thù dùng tay túm lấy thú nhỏ, vo nó thành vòng tròn, thở dài, ta cũng không biết mình đang suy nghĩ gì.
Thú nhỏ muốn cựa ra, thế nhưng Minh Thù bóp thật chặt.
Con sen, trước đây ngươi quyết định đều là rất mạnh mẽ quyết đoán! Do dự như thế này không giống ngươi.
Đúng vậy.
Không giống cô.
Thú nhỏ im lặng một lúc, chợt nói: Con sen ngươi có phải sợ hắn có mục đích gì không, cuối cùng cái được không bù được cái mất?
Bước chân Minh Thù cứng lại, sau đó tốc độ đều đặn đi về phía trước.
Có lẽ thế!
Dù sao hắn xuất hiện quá mức kỳ lạ, trên người có quá nhiều bí mật, một người như vậy đối với cô mà nói là nguy hiểm.
Cô không ngại nguy hiểm, nhưng không có nghĩa là cô sẽ không để ý.
Người lợi hại, có lẽ sẽ không bại vì vũ lực.
Cho nên thái độ của cô đối với hắn lập lờ nước đôi, không quá thân mật cũng không quá xa lánh, dẫn tới cục diện như bây giờ.
Mấu chốt là... Hắn cũng không có ký ức.
Hắn biết cô chính là cô sao?
Tiểu Thú hừ hừ: Dù sao ta cũng không thích cái gã hai chân kỳ quái đó, ngươi đừng để ý đến hắn, có ta là được rồi.
Nó chỉ muốn yêu quý mình nó!
Muốn làm một con thú có lý tưởng!
Minh Thù trở lại đội ngũ, nghiêng mình nhìn lại về phía sau, Bạch Cốt đài bị nghiêng nhìn càng thêm lợi hại, chất lỏng màu đỏ như sóng nước chảy ra, hắn lẳng lặng đứng ở sát biên giới, dường như lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Minh Thù hít thở sâu một hơi.
Phải tỉnh táo!
Không có chuyện gì là ăn đồ ăn vặt không giải quyết được! Một túi không giải quyết được, vậy hai túi!
Cô lấy ra một khối lương khô, lập tức cảm thấy an tâm hơn, để trẫm ăn xong khối lương khô này rồi suy nghĩ tiếp.
-
Theo lời Minh Thù nói, màn trò chơi này sẽ không đơn giản như vậy.
Con đường xương trắng chỉ có một cái, mà khi bọn họ vừa bước lên con đường xương trắng, trọng lượng của bọn họ vừa chuyển động, con đường xương trắng sẽ lay động, xung quanh cùng dưới đáy bị ăn mòn kịch liệt.
Càng đi về trước, con đường xương trắng lại càng hẹp.
Hai bên đều là chất lỏng, ngã xuống chớp mắt sẽ bị ăn mòn, chìm vào trong chất lỏng.
Còn chưa tính tới việc lúc này còn có người chơi ra tay. Cho dù có người chơi không biết quy tắc như nào, nhưng đây là một nơi lấy sinh tồn làm chuẩn mực, cho nên giết chết người khác, chắc chắn có thể làm cho mình sống được lâu hơn.
Cho nên bọn họ chẳng những phải cẩn thận không rơi xuống dưới, còn phải đề phòng có người đột nhiên tập kích.
Một khi xảy ra chiến đấu, con đường xương trắng đung đưa giống như là nhảy dây, một đám người giống như châu chấu bám vào xích đu.
Đội ngũ chạy trước tiên, là đội ngũ của cô gái tóc vàng, khoảng cách quá xa các đội ngũ phía sau, cho nên chỉ cần giữ ổn định cứ đi lên phía trước là được.
"Sắp tới chưa?"
"Còn không nhìn thấy được phía cuối..."
Người trong đội ngũ cũng không biết đi bao lâu rồi, bây giờ con đường xương trắng chỉ còn rộng khoảng một mét, đi về phía trước càng ngày càng hẹp, tuy nhiên không thấy được phần cuối.
"Tăng thêm tốc độ, người phía sau sẽ nhanh đuổi theo tới." Cô gái tóc vàng nói.
Những người còn lại hiển nhiên cũng đồng ý, nhao nhao tăng thêm tốc độ.
Nhưng đúng vào lúc này.
"Bùm!"
"Rào rào."
Chất lỏng bị nổ tung văng lên, ầm ầm tưới lên người bọn họ, đội ngũ của cô gái tóc vàng nhanh chóng lui về phía sau, va vào đội ngũ thứ hai.
Xương trắng trên lối đi dính chất lỏng, bị ăn mòn rơi xuống, mà ở phía trước con đường xương trắng trực tiếp bị vụ nổ phá hỏng, có chừng khoảng ba bốn mét bị đứt gãy.
Sát biên giới còn có chất lỏng tung tóe ăn mòn xương trắng, ba bốn mét đứt gãy này càng ngày càng lan rộng ra.
Sắc mặt mọi người trở nên cực kỳ khó coi.
Không ai nhìn thấy, có một cục tròn tròn như cái bánh trôi đủ mọi màu sắc từ bên cạnh chạy thật nhanh về, vừa chạy vừa mắng.
Nội dung đại khái chính là ngược đãi động vật nhỏ, giật dây động vật nhỏ làm ra cái loại việc như thế này, nó muốn bỏ nhà ra đi.
Khoảng cách giữa các đội ngũ vốn là không lớn, lúc này mọi người đều như tụ lại với nhau.
Minh Thù đứng ở phía sau, cô cầm cờ lớn, cười híp mắt với đoàn người đang nhìn lại: "Ôi, không qua được rồi."
Những người phía sau đều nhìn về phía cô.
Bây giờ không qua được, ai cũng không đến được phần cuối của lối đi này, việc này có gì đáng cười.
"Nhìn cái gì, là tôi cho nổ đó." Minh Thù hất cằm: "Định đánh tôi sao?"
Trên con đường xương trắng bỗng dưng yên tĩnh lại.
Ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Minh Thù.
Một lúc lâu, có người phá vỡ im lặng: "Sao... Sao có thể..."
Cô đi ở phía sau cùng, làm sao có thể chạy đến phía trước cho nổ tung đường đi, lừa bọn họ ít đọc sách sao?
"Vì sao không thể chứ." Giọng nói cô gái ngọt ngào, giống như mang theo mê hoặc: "Chỉ cần mọi người tin tưởng, trên thế giới này sẽ không có việc gì là không thể, chúng ta phải tin tưởng vào kỳ tích."
Mọi người: "..."
Minh Thù đâm cờ lớn xuống dưới đất: "Mà tôi, chính là kỳ tích của mọi người!"
Mọi người: "..."
Người này ở bệnh viện tâm thần nào thả ra thế? Nhanh mang về!
Có người không tin hỏi: "Cô làm sao cho nổ được?"
"Dùng trái tim." Minh Thù vỗ ngực một cái: "Không cảm nhận được ác ý của tôi với các người sao?"
Mọi người: "..."
Đừng có cản ta, hôm nay ta nhất định phải đánh chết cô ta.