*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người tới đúng là một trong bảy hộ pháp Ma giáo, kẻ có quan hệ trăm mối tơ vò với Hồng Y trong tiểu thuyết, Vu Thương.
Người này vừa xuất hiện, không khí quanh thân Lê Phong liền thay đổi, đôi con ngươi sạch sẽ trong veo nháy mắt tối sầm xuống nhìn hằm hằm kẻ xâm nhập.
Vu Thương chỉ lành lạnh quét Lê Phong một cái, trực tiếp nói với Nam Tầm: “Hồng Y, hôm qua giáo chủ đã xuất quan, nàng hãy lập tức cùng ta về Ma giáo. Nếu chuyện của nàng bị lão biết, hậu quả không cần ta nói, nàng hẳn cũng rõ.”
Nam Tầm biến sắc.
Hắc Nhai đã bế quan xong?
Nói như vậy, ma công đã luyện thành? Nếu thế thì cô càng không thể quay về.
Hắc Nhai là vai phản diện chính của thế giới này, sức chiến đấu chắc chắn mạnh nhất. Nếu lão nổi sát tâm với cô thì trở về khác nào tìm đường chết.
Nam Tầm đối diện Vu Thương, nghiêm mặt đáp: “Vu Thương, ngươi cố tình tới nhắc nhở ta? Dù mục đích của ngươi là gì, ta đều cảm ơn. Nhưng ta và Lê Phong đã quyết định quy ẩn núi rừng, tương lai không muốn dính dáng tới chuyện giang hồ nên mời ngươi về cho.”
Ánh mắt Vu Thương phát lạnh: “Hồng Y, nàng điên rồi! Nàng đây là muốn phản bội Hắc Nhai? Nàng cũng biết lần bế quan này lão đã luyện thành ma công, một khi chọc giận lão, hậu quả thật không dám tưởng tượng!”
Nam Tầm cười cười: “Chính vì vậy ta và Lê Phong mới muốn lánh đời đấy. Bọn ta sẽ ẩn cư nơi Hắc Nhai không thể tìm thấy. Ma giáo hay chính phái gì đó, bọn ta đều không màng.”
Vu Thương bỗng trầm mặt: “Hành động này nào khác đào hố chôn mình! Dựa vào thế lực của Hắc Nhai và Ma giáo, dù trốn tận đâu, lão vẫn sẽ tìm ra. Đến lúc đó lão sẽ khiến nàng muốn sống không được, muốn chết chẳng xong!”
Nam Tầm đạm nhiên: “Vậy đến lúc đó hẵng nói.”
“Hồng Y! Ta luôn cho rằng nàng là một nữ nhân thông minh, nhưng sao giờ nàng lại hồ đồ như thế! Không được, hôm nay bất kể thế nào ta cũng phải mang nàng đi!”
Vu Thương đột nhiên lao về phía trước, duỗi tay định túm Hồng Y. Có điều chưa tới gần đến ba bước, Lê Phong đã kéo Nam Tầm ra sau, đen mặt tiếp chiêu.
Hai người nháy mắt giao đấu.
Võ công Vu Thương vốn tầm tầm, địa vị của gã ở Ma giáo sở dĩ không thể khinh thường là vì ngón nghề hạ độc. Nhưng Lê Phong bách độc bất xâm, độc thuật của gã không có đất dùng, qua hai ba chiêu đã bị Lê Phong đánh ngã bò càng đầy chật vật.
Vu Thương khó tin trừng Lê Phong: “Sao lại vậy, sao ngươi lại không bị gì?”
Lòng bàn tay phải gã đã tẩm kịch độc, vừa rồi rõ ràng một chưởng đánh trúng người tên nhóc này, nhưng một chút dấu hiệu trúng độc cũng không có!
Đột nhiên, Vu Thương thấy ngực mình đau nhói, “ộc” một tiếng, miệng ứa máu đen.
Tên nhóc kia vậy mà hạ độc ngược cho gã! Không những thế, gã còn không biết mình trúng chiêu khi nào!
Nam Tầm liếc nhìn Vu Thương, nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Lê Phong, thấp giọng hỏi: “Không chết người đấy chứ?”
Lê Phong vừa nghe lời này, bất ngờ híp híp mắt quay đầu: “Y Y đang lo lắng cho gã hử?”
Ánh mắt kia âm u thâm trầm, giống hai động đen kịt, mà cửa động lúc này đối diện với cô.
Nam Tầm cười giả lả: “Không phải là lo lắng. Ta chỉ sợ gã chết rồi thì sự tình càng phiền toán thôi, dù gì cũng là cộng sự lâu năm, ha ha…”
Thấy mặt Lê Phong ngày càng đen, Nam Tầm có chút cười không nổi, nhếch mép cũng không xong.
Lê Phong lạnh lùng buông lời: “Chẳng phải gã am hiểu nhất dùng độc, giải độc sao? Không chết được, trừ phi gã hữu danh vô thực.”
Ánh mắt Vu Thương nhìn Lê Phong như muốn ăn tươi nuốt sống: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Đây là lần đầu tiên gã gặp người quỷ không biết thần không hay hạ độc được mình.
Lê Phong duỗi tay ôm Nam Tầm vào ngực, ung dung khinh khỉnh ghé mắt, nhả bốn chữ nhẹ tựa lông hồng: “Quỷ Diện Độc Thủ.”
Vu Thương biến sắc: “Quỷ Diện Độc Thủ!”
Gã đương nhiên không tin Lê Phong là Quỷ Diện Độc Thủ, bảo là đồ đệ nghe còn có lý hơn. Dù gì mười năm trước Quỷ Diện Độc Thủ danh chấn giang hồ với cái tiếng tàn nhẫn độc ác, độc thuật lợi hại, không cứu người chỉ giết người.
“Y Y, chúng ta đi thôi.” Lê Phong ngạo nghễ liếc Vu Thương.
Nam Tầm gật gật đầu, nhặt tay nải to bự trên đất giao cho hắn: “Lê Phong, ca cõng đi. Hì hì, chắc sẽ nặng hơn ta một chút đó.”
Lê Phong bất đắc dĩ liếc nàng: “Nàng nha.”
Vu Thương trơ mắt nhìn hai người đi xa, miệng mấp máy, cuối cùng vẫn không nhịn được gọi: “Hồng Y.”
Nam Tầm dừng chân, quay đầu nghiêm mặt nói: “Vu Thương, ta biết ngươi tuy tàn nhẫn ngoan độc, nhưng tương đối trọng tình nghĩa. Năm đó ta giúp ngươi hóa giải đòn trí mạng của trưởng lão Kình Thương, mấy năm nay ngươi cũng hồi báo ta không ít, vậy là đủ rồi, thật đấy. Ngục hỏa liên ở Phi Hà Cung, ngươi bớt chút thời gian lấy đi, về sau có lẽ ta sẽ không dùng đến.”
Vu Thương vẻ mặt rối rắm nhìn cô, yên lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ than một tiếng: “Thôi, ta không cản nàng, nhưng Hồng Y, Hắc Nhai kỳ thật vẫn luôn thèm nhỏ dãi nàng. Nếu để lão ta biết nàng cùng tên nhóc này chạy trốn, lão thà hủy hoại chứ nhất định sẽ không để nàng được toại nguyện, nàng… các ngươi hãy cẩn thận.”
“Đa tạ, ta và Lê Phong sẽ chú ý.” Nam Tầm ôm quyền cảm ơn rồi kéo tay Lê Phong rời đi.
Chờ đến khi hai người hoàn toàn khuất dạng, Vu Thương mới ngồi tại chỗ bắt đầu bức độc. Bộ pháp bức độc riêng đương nhiên phải có, chẳng qua gã phát hiện độc này mãnh liệt vô cùng, căn bản không thể ép ra hết trong một chốc. E là ba, bốn năm tới gã sẽ ngày ngày phải chịu cơn đau thấu tim cho tới lúc hoàn toàn thanh trừ sạch sẽ mới thôi.
Gã có phải nên cảm tạ tên nhóc thúi kia không hạ cái loại chết tươi ngay không nhỉ?
…
Nam Tầm không biết Quỷ Cốc ở đâu, chỉ biết đó là nơi rất thần bí.
Lê Phong khiêng cái bọc bự, một tay kéo cô. Hai người ngày đêm không nghỉ lên đường.
“Lê Phong, bao lâu nữa mới tới?” Nam Tầm hỏi.
“Sắp rồi.” Lê Phong trấn định trả lời.
Có điều hai người còn chưa đến Quỷ Cốc, đã bị một đám nhân sĩ giang hồ cản đường.
Bọn chúng đều là đám ác nhân hồi lâu chưa xuất thế, cũng không biết bằng cách nào biết rõ hướng đi của hai người, còn tụ tập hết lại thế này.
“Ha ha ha, tìm được rồi nha.” Một nam nhân ẻo lả xoắn ngón tay thành hình hoa lan* nói.
[*Lan hoa chỉ:
“Thật chẳng mất mấy công. Cả giang hồ ai ai cũng truy tìm Hồng Y La Sát, không ngờ chúng ta lại ăn may bắt gặp trước.”
Một gã cao to xấu xí cười khùng khục, ánh mắt dâm tà nhìn chằm chằm Nam Tầm: “Có xác định đây là Hồng Y La Sát? Sau khi giao hợp với ả sẽ có được luôn võ công của ả?”
Nam Tầm nghe vậy đã hiểu sao thế này, có người tiết lộ nhược điểm võ công của Hồng Y!
Nhưng đây là bí mật chỉ cô và Lê Phong biết, không có người thứ ba. Rốt cuộc là ai?
Làm chuyện ấy với cô sẽ có được thân võ công này là bịa đặt. Chính xác thì cô mất hết nội lực nhưng nội lực không chuyển sang nam nhân kia mà sẽ trực tiếp tan biến.
Gần như trong nháy mắt, Nam Tầm nghĩ ngay đến một người.
Hắc Nhai!
Phải chăng lão ta đã sớm biết nhược điểm võ công của cô? Khó trách một con quỷ háo sắc như lão lại có thể chịu đựng nhiều năm không chạm vào Hồng Y!
“Các ngươi cẩn thận chút, Hồng Y La Sát võ công cao cường, cũng đừng chưa cướp được nội lực của ả đã đi đời nhà ma.” Một nam nhân trông lấm la lấm lét nhắc nhở, khi nói chuyện còn liếm liếm môi, cứ như Hồng Y đã là đồ ăn trên mâm.
Vẻ mặt Lê Phong đạm mạc nhìn đống dưa vẹo táo sứt trước mặt, ánh mắt hệt như đang nhìn mấy xác chết.