Đội trưởng phân bố rất đồng đều, tám hướng, mỗi hướng một người.
Nhưng mà Phó Thần đứng ở bên cạnh cô...
Có đội trưởng đã hành động, Phó Thần vậy mà lại vẫn ôm ngực nhìn, trước đó một người chơi cùng với hắn đã tiến lên trước một bước.
Hòn đá dưới chân Phó Thần nhất thời sáng lên, ánh sáng giống như ánh sáng dưới chân người kia, hiện lên màu cam.
Hòn đá màu cam không ngừng sáng lên, cũng không phải là thẳng tắp, liên tiếp, mà là cong cong lượn quanh, đan xen với những hòn đá không cùng màu, liên tiếp tới trung tâm.
Những hòn đá không cùng màu sắc này, chính là những con đường mà đội trưởng lựa chọn.
Giữa sân có những ánh sáng sáng lên không ngừng, hình thành con đường hoàn chỉnh, mà có người thật bất hạnh, tuyến đường chồng chéo thành một màu sắc.
"Chọn mau." Phó Thần đột nhiên lên tiếng.
Minh Thù liếc hắn một cái: "Cậu cảm thấy nên chọn cái nào?"
Phó Thần không biết dụng ý của Minh Thù khi đột nhiên hỏi mình, nhưng vẫn quan sát cẩn thận một lúc, chỉ chỉ hòn đá trước mặt cô: "Cái ở giữa."
Minh Thù nheo mắt, thoáng lui về phía sau, sau đó dựa vào cột cờ, chống hòn đá, nhảy đến hòn đá thứ năm phía trước mặt.
Mọi người: "..." Còn có động tác này sao?
Phó Thần: "..." Cô không cho lão tử nói, còn hỏi lão tử làm gì!
Ánh sáng màu tím từ hòn đá ở dưới chân cô sáng lên, hết hòn đá này đến hòn đá khác kéo dài ra giống như những ngọn đèn vậy, nối liền đến hòn đá dưới chân thành viên của Đế Quốc Mỹ Thực.
Màu tím, chỉ có một đường, không hề trùng lên nhau.
Dù sao cô cũng nhảy xa như vậy, như vậy mà còn trùng, vậy thì không khoa học rồi.
[Bây giờ bắt đầu trò chơi.]
Vòng luân hồi nói trò chơi bắt đầu, nhưng không ai biết trò này chơi thế nào, đội viên phân tán như vậy, bọn họ nên di chuyển thế nào?
"Cần tôi giúp không?" Phó Thần hỏi.
"Tôi tin vào chính mình." Ai mà biết được ngươi sẽ dẫn trẫm đến đâu, đồ ăn vặt của trẫm không chịu nổi sự lãng phí của trẫm.
Phó Thần cũng không nói nhiều, hắn hiện tại có chút phiền não, nội tâm đang ở trong vòng bão táp.
Đoạn đối thoại của hai người rất ngắn ngủi.
Nhưng vào lúc này, Ô cốt và Phó Thần đồng thời di chuyển.
Vòng luân hồi nói để đội trưởng lựa chọn đường đi, nhưng không nói là sẽ để đội trưởng dẫn dắt đội, cho nên lúc Ô cốt và Phó Thần di chuyển, đội viên của bọn họ cũng di chuyển theo.
Minh Thù đứng im, thành viên của Đế Quốc Mỹ Thực tự nhiên cũng không dám di chuyển.
Đề Nha dùng tay ra hiệu với Minh Thù, cô dẫn đội.
Minh Thù khẽ gật đầu.
Mọi người nhìn thấy rõ ràng là tất cả các đội viên dẫn theo người dẫn đội đi, đội viên đi được vài bước, giống như đang nhảy cờ nhảy.
Trò chơi này lúc này xem ra rất đơn giản.
Thế nhưng đối với người dẫn đội mà nói lại không hề đơn giản, cần tính toán, đảm bảo rằng tất cả các hòn đá đều an toàn.
Đề Nha không biết là tính toán thế nào, cô rất nhanh liền bước ra bước đầu tiên, người chơi Đế Quốc Mỹ Thực đi cùng Đề Nha.
Dẫm đúng hòn đá, thì ánh sáng sẽ tối xuống.
Nếu như bước sai...
"A".
Hòn đá vỡ vụn, rơi vào tia laser như mạng nhện, chớp mắt một cái đã bị cắt thành mấy khối.
Tiếng kêu thảm thiết này khiến cho da đầu người ta tê dại, làm cho người chơi ở trên hòn đá đều dừng lại.
Đề Nha nghiêm mặt, ánh mắt đảo qua mọi người, chắc chắn là bọn họ đang nhìn mình, lúc này mới bắt đầu bước tiếp theo.
Vì sao đi theo mà cũng có người đi nhầm?
Bởi vì càng đi đến gần giữa, ánh sáng giao thoa sẽ càng quấy nhiễu tầm nhìn, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ nhìn nhầm.
Đây cũng không phải là mấu chốt, mấu chốt chính là... Bọn họ đi tới giữa, phát hiện có một số tuyến đường giao nhau, nếu như đối phương lại đứng trên đúng khối đá mà mình cần, vậy phải làm thế nào?
Sang bên cạnh nhường đường một chút?
Xin lỗi, con đường này không thể lùi lại, chỉ có thể đi tới trước, hơn nữa tất cả các hòn đá ở bên đường đều là hòn đá nguy hiểm.
Lúc này, cần phải có giá trị vũ lực để giải quyết.
Ai có thể đẩy đối phương xuống trước, thì người đó có thể đi qua an toàn.
Bởi vì khởi điểm của con đường màu tím của Minh Thù không giống nhau, cho nên được coi như là con đường an toàn nhất, hơn nữa tốc độ của Đề Nha rất nhanh, đội ngũ còn lại chưa đi được bao xa, Đề Nha đã sắp đi được một nửa.
Tốc độ của Phó Thần và Ô Cốt cũng không hề chậm, thế nhưng con đường của Ô Cốt và Phó Thần đều bị trùng với đội ngũ khác, đợi bọn họ đi lên, Minh Thù đã chiếm được chỗ cao để xem cuộc vui được một lúc rồi.
"Chị Ngân Lạc giỏi quá." Đầu vai của Ô Cốt dính máu, nhưng trên mặt của hắn không hề có biểu cảm đau đớn, bị người vây quanh thong dong nhìn cô, giọng điệu kia cũng không giống như là đang khen.
"Bình thường thôi, chỉ giỏi hơn cậu một chút." Minh Thù mỉm cười.
Ô Cốt: "..."
[Số người còn lại: 1.]
Điểm số của vòng luân hồi, khiến cho ba đội còn lại căng thẳng, tiến độ bây giờ của bọn họ cũng tàm tạm rồi, hơn nữa cũng không có đường nào bị trùng, so ra thì tốc độ cũng nhanh hơn rồi.
Minh Thù thu tầm mắt lại, lôi khẩu súng mà Phó Thần đưa cho cô ra.
Phó Thần hơi nhíu lông mày, nhìn cô lên đạn, đem nòng súng nhắm về phía Đỗ Miên.
Đỗ Miên cứng đờ tại chỗ, sắc mặt vốn đã không dễ nhìn lúc này càng thêm khó coi.
Tống Diệp quát lớn một tiếng: "Ngân Lạc, cô làm gì thế!"
Minh Thù trả lời rất tùy ý: "Luyện bắn súng."
"Bùm!"
Súng vang lên, đạn bắn vào hòn đá trước mặt Đỗ Miên, hòn đá vang lên tiếng kêu vỡ vụn, rơi xuống dưới.
"Ngân Lạc, cô có bị điên không thế!" Giọng nói của Đỗ Miên the thé vang lên: "Tại sao lại muốn nhắm vào tôi! Tôi chọc giận cô điểm nào chứ!"
"Vì cô đáng yêu đó." Phiếu đổi đồ ăn vặt cũng đáng yêu.
Khuôn mặt Đỗ Miên đỏ bừng lên, đáy mắt dường như có một đốm lửa thiêu đốt, như muốn đốt người đối diện thành tro bụi.
Cô lấy vũ khí ra, hướng về phía Minh Thù nổ hai phát súng, sau đó nhanh chóng đi về phía trước hai bước, đuổi kịp theo đội.
Minh Thù né viên đạn của Đỗ Miên, thế nhưng viên đạn lại có thể lần theo dấu vết, Minh Thù nhắm vào hòn đá trước mặt Đỗ Miên nổ súng, sau đó liền lăn trên đất, tránh né viên đạn.
Một viên đạn khác bắn tới từ bên cạnh, Minh Thù đang muốn tránh, bên hông đột nhiên bị một người nắm lấy, cô liền bị ngã ra sau, súng trong tay bị cướp đi, bên tai vang lên một tiếng súng.
"Bùm..."
Viên đạn bắn vào cơ thể, cơ thể Đỗ Miên đột nhiên quỳ xuống.
Cô che ngực, thở dốc từng cơn, máu tươi thấm ra từ đầu ngón tay của cô, rơi trên hòn đá.
Minh Thù bị Phó Thần ôm vào trong ngực, súng trong tay của hắn vẫn đang hướng về phía Đỗ Miên.
"Ai cho anh nổ súng!" Minh Thù tức đến nỗi không duy trì nổi nụ cười nữa: "Ai bảo anh bắn cô ta!"
Phó Thần lạnh mặt đưa súng cho cô, đàng hoàng nói: "Tôi là vì muốn cứu cô." Thuận tiện giết tên lỗi hệ thống này, hợp lẽ, không sao cả, lão tử không sai!
"Cứu...'" Tôi?
Ai cho cậu cứu!
Trẫm cần ngươi cứu sao?
Ngươi không tới làm loạn là đã tạ trời tạ đất lắm rồi!
Minh Thù muốn đánh hắn, cuối cùng cắn răng, quay đầu nhìn Đỗ Miên.
Đỗ Miên đang ngẩng đầu, mắt đầy tơ máu, nhìn chòng chọc vào cô, hận ý nếu có thể kết thành hiện thực, vậy thì bây giờ trên người Minh Thù không biết đã bị chọc cho thủng bao nhiêu lỗ.
"Rầm!"
Biểm cảm trên mặt Đỗ Miên cứng đờ.
Cơ thể cô từ từ nghiêng xuống...
Ngã xuống bên ngoài hòn đá.
Chạm vào laser, cơ thể Đỗ Miên trong chớp mắt liền biến mất.
Minh Thù: "..."
Bà nội nó, một phát súng còn chưa đủ hay sao mà anh còn thêm một phát nữa!
Minh Thù quay đầu trừng Phó Thần.
Phó Thần vô tội: "Không phải tôi."