Edit: Trant/ Beta: Padu
Một cậu nhóc mười bảy tuổi thì đang làm gì nhỉ?
Cái tuổi cấp ba, có lẽ đang vì việc học mà phiền não, cũng có thể đang hoang mang về tương lai. Nhưng khi Ngụy Xương ở tuổi đó lại chẳng hề biết hoang mang là gì. Bị ông Tần đuổi đi, anh liền bỏ học, bỏ lại cấp ba còn dang dở rồi cứ vậy dấn thân vào đời, đặt chân lại là nơi dơ bẩn nguy hiểm bậc nhất.
Phương Hằng rất rõ, anh Ngụy căn bản không liên quan tới cái chết của hai cậu ấm kia. Anh là kẻ kiêu ngạo, tác phong ở phương diện nào đó quả thực đủ tàn nhẫn, nhưng có chừng mực. Hơn nữa gia sản nhà họ không hấp dẫn anh như mọi người tưởng.
Chẳng qua khi xưa người này lười giải thích dù chỉ một câu. Có lẽ chính anh cũng muốn rời đi, nên bị đuổi đã không lưu luyến chút nào nơi đó, làm những kẻ hoài nghi Ngụy Xương bởi ngấp nghé gia sản mà hại chết con cái nhà họ Tần càng không có lời gì để nói.
Người duy nhất luyến tiếc Ngụy Xương, phỏng chừng chỉ có cô con gái út.
Phương Hằng nhớ rõ cô út trông rất đáng yêu. Lúc ấy mười một tuổi, biết bố mình định đuổi Ngụy Xương thì đã khóc rất khổ sở, ôm đùi anh không cho đi.
Hiện tại nhẩm tính, cô út kia đã 24, hẳn là đã trổ mã thành một đại mỹ nữ.
Phương Hằng không rõ lắm tình cảm của anh Ngụy dành cho nhà họ Tần. Bảo anh có tình, nhưng lúc trước anh lại dứt áo ra đi quá dứt khoát, không cầm xu nào bước khỏi nhà, thậm chí không thèm dọn hành lý, hai tay trống trơn rời đi. Về sau đã hô mưa gọi gió ngoài xã hội, anh Ngụy cũng không đặt chân lên địa bàn nhà họ Tần nửa bước. Song nếu bảo anh vô tình, thì cớ sao năm đó thu mua tất cả sòng bạc ở thành phố G, lại chừa ra nhà họ Tần.
Sau rồi ông Tần khỏi bệnh, còn sống đến bây giờ, hơn nữa rất mạnh khỏe. Nghe nói mấy năm nay sản nghiệp dưới trướng nhà họ đã dần sang tay cho Tần Văn, chính là cô út năm xưa.
Hai bên cả đời không qua lại đột nhiên phát thiệp mời, Phương Hằng cảm thấy cứ quái quái.
Đầu kia điện thoại trầm mặc thật lâu, Phương Hằng không khỏi thấp giọng dò hỏi: "Anh Ngụy, có cần tôi trả lời, bảo anh không đi?"
Ngụy Xương hờ hững buông lời: "Trả lời đi, bảo tôi sẽ có mặt đúng hẹn."
Phương Hằng hơi bất ngờ: "Dạ vâng, tôi đã biết. Anh Ngụy còn chuyện gì phân phó không ạ?"
Ngụy Xương chợt nghĩ đến điều gì, khóe miệng hơi cong cong: "Chuẩn bị cho Lam Lam mấy bộ đồ bơi, rồi tìm thêm nhiều đĩa phim chút. Con bé xem nhanh, học cũng rất nhanh. Chú không biết con bé thông minh đến nhường nào đâu."
Phương Hằng: ... Ai dồ, lời này chú không biết đã nghe bao nhiêu lần rồi.
Chú nhận ra tâm trạng Ngụy Xương rõ phấn chấn, luôn giương cao giọng mỗi cuối câu.
"Phương Hằng." Ngụy Xương bỗng gọi.
Mỗi khi anh gọi họ tên đầy đủ của chú, điều đó nghĩa là anh có chuyện vô cùng trọng yếu giao cho đối phương.
Phương Hằng liền dựng lỗ tai: "Anh Ngụy xin hãy ra lệnh."
Ngụy Xương nghiêm mặt nói: "Lam Lam không rời được tôi, đến lúc đó tôi sẽ dẫn con bé cùng đi. Nhưng bí mật của con bé không thể bị lộ, tôi muốn chú một tấc cũng không rời bảo vệ Lam Lam, bởi sẽ vẫn có thời điểm tôi ứng phó không kịp."
Còn tưởng rằng anh Ngụy muốn mình đi gϊếŧ người, phóng hỏa, băm ngón tay - Phương Hằng:...
"Anh Ngụy yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ tiểu thư."
Ngụy Xương ừ một tiếng: "Đừng để bất luận kẻ nào tới gần con bé." Hơi dừng, nhấn mạnh thêm: "Bất luận kẻ nào!"
Gác máy, Ngụy Xương rón rén trở về phòng ngủ. Bây giờ nhờ người cá nhỏ, anh đã thích ứng bóng tối, chỉ là khi ngủ vẫn cần để đèn đầu giường.
Ánh đèn vàng nhu hòa mờ ảo trong phòng làm tâm trạng người cũng theo ấm lên. Ngụy Xương không mặc quần áo, vô tư trèo lên giường.
"Lam Lam." Ngụy Xương khẽ gọi, không nhịn được thò lại gần hôn cô một cái.
Đột nhiên, anh nhận thấy điều khác lạ.
Mặt người cá nhỏ quá nóng. Ngụy Xương hoảng sợ, vội vàng sờ trán cô bé, phát hiện nhiệt độ đã vượt quá mức bình thường.
Mà lúc này, Nam Tầm cũng khó chịu nhíu chặt mày, miệng mở lớn thở dốc, bộ dạng như thoi thóp.
"Lam Lam? Lam Lam!" Ngụy Xương lập tức xốc chăn ôm cô vào lòng, lúc này mới nhận ra toàn thân người cá nhỏ đã nóng rực như lò lửa.
Trên người cô bé vậy mà đổ mồ hôi, đây là lần đầu tiên anh thấy Lam Lam đổ mồ hôi.
Nam Tầm mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn người đàn ông trước mặt, bỗng duỗi tay ôm cổ anh, tủi thân bĩu môi: "Chú, cháu thật sự khó chịu quá, khó chịu quá..."
Ngụy Xương trông thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng cũng khổ sở. Anh ôm chặt người cá nhỏ, không ngừng vỗ về lưng cô: "Lam Lam đừng sợ, Lam Lam đừng sợ, chú tìm bác sĩ cho cháu ngay đây."
Nam Tầm lắc đầu, mồ hôi ứa ra đã làm dính bết mấy sợi tóc mai trên trán: "Đừng, đừng tìm người khác. Ngoài chú, cháu không muốn thêm ai biết mình là người cá. Chẳng qua đuôi cháu hơi đau, lát nữa sẽ ổn thôi. Chú ôm cháu, ôm cháu thật chặt, cháu sẽ không đau nữa đâu."
Ngụy Xương đau lòng không thôi, chợt nghĩ đến, chẳng lẽ Lam Lam trở nên thế này là do đêm qua anh không biết thỏa mãn đòi hỏi vô độ?
Nếu đúng là vậy, anh thật hận không thể vả mình mấy cái.
Trước khi biết rõ hậu quả, chỉ vì thú tính đã ích kỷ "muốn" cô, anh quả nhiên là đồ cầm thú.
"Lam Lam, thật xin lỗi, cháu nhất định không thể xảy ra chuyện, bằng không chú sẽ gϊếŧ chính mình mất." Hai mắt Ngụy Xương đỏ ngầu, hiện lên tia hung ác.
Cả người Nam Tầm như con cá mới vớt từ trong nước, từng giọt mồ hôi chảy xuống nối nhau thành dòng suối nhỏ. Tay cô bấu chặt lưng người đàn ông, móng tay sắc nhọn đã găm cả vào thịt tứa máu.
Ngụy Xương hoàn toàn không thấy đau, chỉ có ảo não.
"Á! Đuôi cá của cháu!" Nam Tầm đột nhiên đau đớn kêu ra tiếng, rồi rướn người ngẩng đầu, tầm mắt rơi trên đuôi cá.
Ngụy Xương phóng mắt theo cô, ban đầu cũng chưa phát hiện điều gì bất thường. Nhưng chẳng mấy chốc, anh đã ngạc nhiên đến độ đồng tử mở to hết cỡ.
Trên đuôi cá màu xanh, vảy đang từ từ mềm hóa, màu sắc cũng nhạt dần, dần đồng nhất với sắc da nửa thân trên.
Vảy cá sau khi hóa mềm biến thành màu da rồi ẩn dần vào trong da thịt, góc cạnh càng ngày càng mờ nhạt, cuối cùng chìm hoàn toàn. Sau đó, dọc giữa đuôi cá bắt đầu lõm xuống, tách thành hai nửa.
Hai vây đuôi đã nhân lúc Ngụy Xương không phát hiện hóa thành hai bàn chân nhỏ trắng nõn. . .
Chân người!
Là chân người!
Những bộ phận khác cũng không thiếu.
Ngụy Xương ngơ ngẩn nhìn hồi lâu, bất ngờ vươn tay chạm chân Nam Tầm.
Vuốt lên vuốt xuống, động tác hơi thô lỗ.
Chân, thật sự là chân!
Thật quá sức tưởng tượng.
Rõ ràng mấy phút trước đây vẫn còn là một cái đuôi cá.
Nam Tầm hơi cau mày: "Chú, chú làm cháu đau."
Ngụy Xương chợt hoàn hồn, thu tay lại, bàn tay kia vẫn run run.
"Lam Lam, cháu . . . Biến thành người rồi." Ngụy Xương dính chặt mắt vào đôi chân của Nam Tầm không rời nổi, giọng nói cũng vô thức run rẩy.
Nam Tầm đã hết khó chịu. Cô nhìn hai chân mình, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
"Chú, đuôi cá của cháu biến thành chân... Cháu giống chú rồi." Nam Tầm lẩm bẩm.
"Là bởi cùng chú chơi trò kia nên nó biến thành chân ạ?" Nam Tầm hỏi người đàn ông.
Ngụy Xương chỉ lo kinh hãi, căn bản không nghĩ đến phương diện này. Nghe người cá nói vậy, anh mới thấy hình như cũng đúng.
Chính là sau khi anh "muốn" Lam Lam xong thì cô bé liền biến thành người.
Người cá nhỏ bỗng bật cười khanh khách, đột nhiên cuốn lấy anh, giọng lanh lảnh: "Chú, chúng ta chơi lần nữa đi. Để coi đuôi cá của cháu có biến lại không."
Ngụy Xương nghe lời mời ngây thơ của người cá nhỏ chẳng hiểu sự đời, môi mỏng giật giật.
Ánh mắt anh đắm đuối mê say lướt qua từng tấc da non nhẵn mịn kia.
Cục cưng của anh biến thành người!
Anh thích đuôi cá của Lam Lam, bởi vì nó minh chứng rõ nhất đây là tinh linh bé bỏng anh bất ngờ có được, chứ không phải món quà đóng gói tỉ mỉ do kẻ nào khác tính toán đưa tới. Có thể sâu trong tâm khảm, anh muốn nhất vẫn là một ai đó cùng chủng tộc, song cũng rõ trên thế gian này chẳng thể có con người trong sáng thuần khiết, đáng yêu như người cá nhỏ.
Cho nên, dù cô bé là người cá cũng chẳng sao, anh sẽ biến Lam Lam trở nên giống loài người. Anh sẽ dạy cô bé ăn ngủ, nói chuyện. Thậm chí đã khá thành công.
Nhưng anh không ngờ, bé người cá thật sự biến thành người! Ngụy Xương bất thình lình ôm chầm lấy báu vật biển khơi ban tặng, cứ giữ tư thế quấn lấy nhau dần dịu dàng hòa làm một với cô.