TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1387: Nói Cho Ta Biết Ngươi Tên Gì (1)

Lồng ngực của hắn lên xuống. Lúc này cho dù Bạch Tiểu Thuần vẫn tỉnh táo, cũng ý thức được mình sợ rằng thật sự... thông qua cửa ải một trăm!

Cảm giác này, hắn có thể khống chế thần thông của quạt tàn này trên một trình độ nào đó. Thậm chí hắn có loại ý thức, hình như phương hướng quạt tàn này bay tới, đều nằm ở trong sự khống chế của hắn!

Bạch Tiểu Thuần nhất thời mừng như điên. Vừa nghĩ tới các loại lợi ích sau khi nắm quạt tàn trong tay mình, tâm tình hắn lại kích động không có cách nào bình tĩnh được.

- Tiểu khí linh quả nhiên gạt ta!

Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần phấn chấn. Đồng thời, phản ứng đầu tiên của hắn chính là cất cao giọng, hét lớn một tiếng.

- Tiểu khí linh, lăn ra đây cho Bạch gia gia nhà ngươi!

Những lời này, Bạch Tiểu Thuần đã nhẫn nhịn rất lâu. Trước đây, hắn mặc dù cũng dám nói, nhưng phần nhiều lại là chột dạ. Gia hỏa khí linh kia lòng dạ thật sự hẹp hòi. Một khi trêu chọc, nó nhất định sẽ trả thù lại.

Nhưng bây giờ, Bạch Tiểu Thuần đã không quan tâm nữa. Hắn cảm thấy mình đã xoay người thành chủ nhân. Từ nay về sau trời cao biển rộng. HẮn có thể tùy ý bạo phát khí thế bản thân mình là chủ nhân.

Giờ phút này câu nói vừa ra khỏi miệng, hắn từ trong lòng ra ngoài, toàn thân toàn ý thông thấu thoải mái. Cảm giác này, giống như là trong trời nắng nóng, uống một ngụm nước đá, sảng khoái khó có thể hình dung.

- Nhanh, lăn ra đây, cho Bạch gia gia nhà ngươi!

Bạch Tiểu Thuần ngạo nghễ ngẩng đầu, tay áo khẽ vung lên, lại hét lớn một tiếng.

Trên quạt tàn vang vọng giọng nói của hắn. Trên một xương quạt phía xa, tiểu khí linh ôm đầu ngồi xổm ở nơi đó. Một tay nó ôm lấy đầu của mình, vẻ mặt thống khổ. Lúc này khi câu nói thứ hai của Bạch Tiểu Thuần vang vọng, cho dù nó không muốn, nhưng lại có một lực lượng trong u minh, khiến cho nó thở dài một tiếng, thân thể bay ra, lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần.

Ở trong quá trình bay ra này, dáng vẻ của hắn cũng chậm rãi thể hiện ra. Tiểu khí linh này, hóa thành một tiểu nam hài phấn nộn. Trong đôi mắt thật to che giấu sự khả ái. Thân thể tuy nhỏ, nhưng bất luận nhìn thế nào, cũng là hình dạng cực kỳ chọc cho người ta yêu thích.

Bạch Tiểu Thuần liếc mắt liền thấy được tiểu khí linh. Lúc này hắn trợn trừng mắt. Nhìn đối phương chậm chạp đi đến, hắn hừ một tiếng.

Một tiếng hừ này của Bạch Tiểu Thuần khiến cho tiểu khí linh này run lên một cái. Trên gương mặt nó lộ ra vẻ ngây thơ lấy lòng. Nhưng hết lần này tới lần khác lại bộ dạng có chút khiếp sợ khẩn trương, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần cúi đầu.

- Bái kiến... Chủ nhân...

- Ta chán ghét dáng vẻ của ngươi!

Bạch Tiểu Thuần nhìn chằm chằm vào tiểu nam hài trước mắt, có chút ê ẩm nói. Trước kia, tiểu khí linh ở thần thức trong của Bạch Tiểu Thuần, chỉ là một đoàn ý thức mà thôi. Hiện tại xuất hiện ở trước mặt hắn, là lần đầu tiên Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy dáng vẻ thật sự của nó.

Hình dáng trắng trẻo phấn nộn. Hình như còn muốn Bạch Tiểu Thuần hơn so với... Bạch Tiểu Thuần.

Tiểu khí linh vừa nghe được lời nói của Bạch Tiểu Thuần, nhất thời nước mắt chảy xuống. Nó lại cố gắng giả vờ làm ra một bộ dạng ủy khuất, cũng không dám đi tới. Hắn thực sự là khiếp sợ. Trước đó hắn thật sự đắc tội Bạch Tiểu Thuần này quá độc ác...

- Chủ nhân... Ta...

Tiểu khí linh hít một hơi thật sâu, đang muốn nói ra một vài lời tốt đẹp. Nhưng không đợi tới khi nói xong, Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, hai mắt phát ra ánh sáng. Hắn quan sát tiểu khí linh từ trên xuống dưới.

- Đúng rồi, hiện tại nói cho chủ nhân nhà ngươi biết, ngươi tên là gì?

Bạch Tiểu Thuần cười hắc hắc một tiếng. Đối với chuyện này, trong lòng hắn đã có một ít dự cảm. Lúc này hắn hăng hái bừng bừng.

Nhưng tiểu khí linh ở nơi đó, sắc mặt lại chợt biến đổi, giống như ăn phải thức ăn không có cách nào nuốt xuống. Nó ở nơi đó, vẻ mặt đau khổ, một lát sau mới ấp a ấp úng nói một câu.

- Ta... Ta là... Tiểu Si.

Bạch Tiểu Thuần nghe đến đó, không nhịn được đắc ý cười ha hả. Lúc này hắn chắp tay ra sau lưng, hất cằm lên, ngạo nghễ mở miệng.

- Ta là nói ngươi họ gì? Nói lớn tiếng một chút. Nói cho ta biết tên đầy đủ của ngươi!

- Ta họ Tiểu...

Tiểu khí linh kiểm nhi xụ xuống, nhỏ giọng nói.

- Ngươi sau này là họ Bạch. Nào nào nào, lớn tiếng hơn chút nữa!

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, trong lòng đã sớm hồi hộp, chậm rãi cười ra tiếng.

- Ta... Nãi nãi của ngươi. Lão tử họ Bạch thì thế nào. Ta là Bạch Tiểu Di!

Sau khi tiểu khí linh dạ nửa ngày, nghe được tiếng cười của Bạch Tiểu Thuần, nhìn biểu tình đê tiện này của Bạch Tiểu Thuần, toàn thân hắn cũng nổi giận, rống to.

Bạch Tiểu Thuần nghe đến đó, cơn giận trong lòng cuối cùng cũng giảm xuống. Sau khi hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Si hừ hừ vài tiếng, lúc này mới chắp tay sau lưng đi về phía trước.

- Bạch Tiểu Si, nào nào tới đây, giới thiệu cho chủ nhân nhà ngươi một chút về cái quạt tàn này.

Bạch Tiểu Thuần ho khẽ một tiếng. Đối với tên của tiểu khí linh, hắn càng thoả mãn hơn.

- Hừ, ao bảo ngươi trước đây đắc tội ta!

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần thoải mái vô cùng. Tiểu khí linh lại ủ rũ, trong lòng cũng muốn khóc. Đây là một cảnh tượng hắn không muốn nhìn thấy nhất. Trên thực tế trước kia, sau lần đầu tiên hắn kích động thề, mắt thấy Bạch Tiểu Thuần lục tục qua cửa ải, hắn cũng đã sợ hãi không nhịn được. Hắn rất sợ có một ngày mình sẽ phải đổi họ...

Nhưng ngày hôm nay cuối cùng chạy trời không khỏi nắng. Lúc này nó chỉ có thể thở dài một tiếng, mang theo tâm tư buồn bã, ngoan ngoãn giới thiệu cây quạt tàn này cho Bạch Tiểu Thuần. Chỉ là sâu ở trong lòng nó, phần nhiều lại giống như lười biếng. Chỉ có điều hắn vẫn coi thường Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần chỉ quay đầu lại liếc mắt thoáng nhìn, lại đoán được tâm tư của tiểu khí linh.

- Bạch Tiểu Si, ngươi biểu hiện tốt một chút. Nói không chừng một ngày nào đó, chủ nhân ngươi vui vẻ, sẽ đổi lại họ cho ngươi.

Bạch Tiểu Thuần trợn trừng mắt.

Tiểu khí linh vừa nghe Bạch Tiểu Thuần nói, mắt thoáng xoay tròn, hít thở cũng trở nên dồn dập. Trước đó, nó đối phó với Bạch Tiểu Thuần, nhìn như thông minh. Nhưng trên thực tế bản thân nó chỉ là khí linh. Sau khi Bạch Tiểu Thuần trở thành chủ nhân của nó, nó căn bản không còn có bất kỳ sức đánh trả nào.

Lúc này hắn không mấy tin vào nhân phẩm của Bạch Tiểu Thuần, nhưng trong lòng hắn vẫn ít nhiều có chút tâm tư. Hắn suy nghĩ, nói không chừng có một ngày nào đó lòng tốt của Bạch Tiểu Thuần thật sự nổi lên, đổi lại họ cho mình cũng không chừng.

Đọc truyện chữ Full