Cho nên Bạch Tiểu Thuần sốt ruột. Nhưng bất luận hắn thử như thế nào, trước sau cũng không có cách nào bước qua lạch trời này. Dần dần, hắn cũng chỉ có thể thở dài, chế luyện lửa nhiều màu, cùng tu vi cũng có quan hệ nhất định. Cũng giống như lúc này Bạch Tiểu Thuần thôi diễn ra cách điều chế lửa hai mươi chín màu, hắn lại cần phải có đầy đủ tu vi Thái Cổ, mới có thể chống đỡ cho bản thân mình chế luyện ra.
Trong sự trầm mặc, Bạch Tiểu Thuần chậm rãi bỏ qua những lần thử. Hắn thả lỏng tâm thần, khiến mình ở trong không linh, chìm đắm ở trong quan sát đối với tinh không. Cho đến ngày này, Bạch Tiểu Thuần đang nhìn về phía tinh không, bỗng nhiên mắt trợn tròn, thân thể còn trực tiếp đứng lên. Tiểu khí linh cũng từ phía xa chớp mắt một cái đến bên cạnh hắn. Đồng thời, lúc nhìn lại, tiểu khí linh khẽ nói thì thào.
- Lại thấy được. Đây là lần thứ chín ta nhìn thấy được bọn họ...
Trong tinh không phía xa, vào giờ phút này, xuất hiện vô số điểm sáng. Những điểm sáng này thình lình là từng ngọn đèn Trường Sinh Đăng làm bằng thủy tinh. Bọn chúng giống như có thể phát ra ánh sáng vĩnh viễn, vây quanh ở... trên từng cái quan tài!
Phóng tầm mắt nhìn lại, quan tài nhiều, sợ là chừng trăm vạn. Bọn chúng vượt qua sông ngân hà, bay ở trong tinh không này giống như một trận mưa quan tài...
Bảo quạt ngừng lại, Bạch Tiểu Thuần đứng ở sát ngoài, kinh ngạc nhìn hình ảnh mênh mông lại đầy bi ai ở xung quanh, nhìn vô số quan tài này bồng bênh đi qua trước mặt của hắn. Thậm chí hắn cũng nhìn thấy được bên trong không ít quan tài, bảo tồn thi thể nam nam nữ nữ hoàn hảo...
Chỉ là cho dù bảo tồn tốt, cũng chịu không nổi năm tháng trôi qua ăn mòn. Đã có rất nhiều, xuất hiện dấu hiệu tiêu tan... Trận mưa quan tài này, giằng co rất lâu. Cho đến khi một cái quan tài cuối cùng đi xa, Bạch Tiểu Thuần vẫn trầm mặc. Hắn biết, điều này hiển nhiên xem là thời điểm các tộc quần bên trong tinh không bị tàn sát, một tộc quần nào đó, ở trước khi tử vong, lựa chọn lưu lại ở bên trong tinh không này, vết tích cuối cùng.
Tiến vào tinh không mấy năm nay, theo du lịch, theo soát hồn, Bạch Tiểu Thuần đối với tinh không càng thêm hiểu rõ, đối với đã từng lịch sử, ở trong lòng cũng dần dần có đường nét.
Nhưng cho dù là như vậy, cho dù hắn nhìn qua nhiều khu phế tích, cũng vẫn không có giống như giờ phút này, tận mắt nhìn thấy trăm vạn quan tài trôi qua.
Cho đến hồi lâu, Bạch Tiểu Thuần mới thu hồi ánh mắt nhìn về tinh không phía sau. Ngồi ở trên bảo quạt, Bạch Tiểu Thuần yên lặng nhìn hư vô. Hiện tại hắn đã rất xác định, có thể... mảnh tinh không này, lại giống như một mảnh đất chết. Ngoại trừ Tiên Vực của Vĩnh Hằng ra, lại không có bất kỳ sinh mạng nào tồn tại.
- Chỉ có tồn tại duy nhất, chính là những hồn này, lại chính là khí linh giống như Tiểu Si.
Bạch Tiểu Thuần than nhẹ một tiếng, nghiêng đầu nhìn tiểu khí linh ở một bên tâm tình giảm sút. Hắn đột nhiên cảm giác được đối phương thật ra rất đáng thương. Mình chỉ là nhìn mấy năm nay, tâm tình đã rất thấp. Còn đối phương một mình ở tinh không này bay không biết bao nhiêu năm tháng. Cũng khó trách khi vừa tiếp xúc, tính cách của hắn bất thường tới như vậy.
Trong sự trầm mặc, thời gian lại từ từ trôi qua. Một năm lại một năm, sau khi trải qua rất nhiều khu phế tích, ngày này... bảo quạt dựa theo quỹ tích riêng của nó, tiến về phía trước. Tốc độ kia bỗng nhiên chậm lại. Đây không phải là Bạch Tiểu Thuần đang thao túng, mà là dường như sắp đến điểm cuối cùng. Ở trong sự chậm rãi này, Bạch Tiểu Thuần mở mắt ra, tập trung nhìn về phía xa. Tiểu khí linh ở một bên hít thở dồn dập, trong mắt lộ ra sự quen thuộc lại vừa xa lạ.
Đó là một mảnh phế tích kinh người, so với tất cả khu phế tích Bạch Tiểu Thuần đã gặp trước đó, còn muốn khổng lồ hơn vô số lần... Phóng tầm mắt nhìn lại, không nhìn thấy được điểm cuối. Ngay cả thần thức cũng không có cách nào bao trùm tất cả khu vực, tồn tại vô số khu phế tích!
Có lầu các tan vỡ sau đó hình thành khối vụn, có số lượng lớn đá vụn, thậm chí còn có vô số mảnh nhỏ của pháp bảo. Thỉnh thoảng ở trong hư vô còn có thể nhìn thấy được một ít cây cối héo khô hình như đập một cái sẽ trở thành mảnh vỡ...
Còn ở trong khu vực mênh mông này, tồn tại một tia sóng dao động yếu ớt. Sau khi Bạch Tiểu Thuần đang cảm nhận những sóng dao động này, khí tức của hắn thoáng cái bị tập trung lại. Trong mắt của hắn lộ ra ánh sáng kỳ dị.
- Tiên khí!
Bạch Tiểu Thuần chậm rãi đứng lên. Trước đó, đối với quỹ tích của bảo quạt hắn đã từng có một ít phán đoán. Lúc này sau khi cảm nhận được tiên khí ở đây, trong đầu của hắn, có một suy đoán lớn mật lại có thể là thật sự!
- Ở đây... chẳng lẽ chính là chỗ của chủ nhân bảo quạt, chỗ của vị chúa tể kia... tiên giới!
- Bên trong mảnh tinh không này, đã từng là tộc quần phồn hoa nhất, đỉnh phong nhất!
- Cũng... là nơi bảo quạt được sáng tạo ra!
Bạch Tiểu Thuần lập tức quay đầu lại nhìn về phía tiểu khí linh. Sau khi chú ý tới ánh mắt vừa xa lạ vừa quen thuộc của tiểu khí linh, đối với phán đoán của mình, hắn càng thêm nắm chắc. Khu phế tích ở đây khổng lồ, vượt qua tất cả những nơi hắn đã gặp, thậm chí cẩn thận nhìn, có thể phát hiện ra đại lục mọi chỗ đều tan vỡ chia năm xẻ bảy!
Khu phế tích vô tận, vô biên vô hạn. Từ quy mô của khu phế tích này, cũng có thể đại thể đoán được, tiên giới trước kia là mênh mông tới mức nào. Lúc này, ở trong đầu Bạch Tiểu Thuần dần dần hiện ra một mảnh... đại lục lớn kinh thế hãi tục, kích thước gấp hơn trăm lần Tiên Vực Vĩnh Hằng!
Mà ở bốn phía xung quanh lục địa cực lớn này, vô cùng có khả năng nổi lơ lửng hơn mấy trăm ngàn hình cầu cực lớn, Bạch Tiểu Thuần không biết đó là cái gì, cũng chưa từng thấy qua. Nhưng bên trong khu phế tích này, vô số quả cầu tan vỡ sau đó hình thành hài cốt hình cung, đủ để chứng minh sự tồn tại của những hình cầu.
- Nhà...
Lúc tiểu khí linh thì thào nói nhỏ, tâm thần Bạch Tiểu Thuần cũng chấn động, tùy ý bảo quạt ở bên trong mảnh phế tích này, chậm rãi đi về phía trước. Tốc độ đi về phía trước này nhìn như không nhanh, nhưng trên thực tế đây chỉ là tương đối mà nói. Tốc độ thật sự của nó còn có thể so sánh với Thiên Tôn triển khai tốc độ cao nhất.
Nhưng cho dù là như vậy, bảo quạt ở chỗ mảnh phế tích này cũng bay đủ mấy năm. Ở trong mấy năm này, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy đều là mảnh vụn. Cùng lúc đó, ở trong sự chú ý này, Bạch Tiểu Thuần chí ít gặp phải bên trong mấy trăm chỗ khu vực nhỏ, tản ra sóng dao động, cho dù là hắn cũng phải hãi hùng khiếp vía.