- Đừng nói vì hoa vĩnh hằng. Cái này chỉ là một lời đồn đại. Cho dù lời đồn đại là thật, nhưng ngươi vì sao lại biến thành tình trạng như vậy. Nghịch Phàm, Chu Phàm, ca ca, ca nói cho ta biết, đến cùng... ở trên người ngươi xảy ra chuyện gì?
Đạo Trần run rẩy, ở điểm cuối của sinh mạng này, cho dù ngọn lửa sinh mệnh cũng sắp tắt, nhưng hắn vẫn sử dụng sức lực cuối cùng, giống như phát điên, gầm lên giận dữ.
Đối mặt với tiếng rít gào của Đạo Trần, trong mắt Nghịch Phàm hoàn toàn không có một chút dao động nào. Hình dáng bình tĩnh này, giống như hắn đã hoàn toàn chặt đứt tất cả tình cảm. Ánh mắt hắn nhìn về phía Đạo Trần, giống như đang nhìn một người chết.
Nhưng hắn vẫn trầm mặc. Cho đến khi Đạo Trần lại gầm thét giận dữ, Nghịch Phàm chậm rãi mở miệng.
- Trong lòng ta, có hai người ràng buộc ngăn cản đại đạo của ta. Người đầu tiên, là nữ nhân hai người chúng ta đều có tình cảm chân thành. Người thứ hai... Chính là ngươi.
Đây là lần đầu tiên Nghịch Phàm mở miệng gián tiếp thừa nhận quan hệ giữa Đạo Trần cùng với mình. Lời của hắn, khiến cho thân thể Đạo Trần run lên. Nhưng hắn hiểu người ca ca này của hắn. Lúc này hắn cười thảm một tiếng.
- Ta biết, cho nên ngươi giết tiểu sư muội trước hết, bước tiếp theo là giết chết ta... Từ nay về sau, đại đạo của ngươi lại không còn trở ngại nữa!
Nghịch Phàm trầm mặc. Sau một lúc lâu nhìn Đạo Trần suy yếu đã không có sức đánh trả, hắn từ từ gật đầu.
- Sau khi giết chết ngươi, bị tiên giới này phá huỷ, ta sẽ không có bất kỳ ràng buộc nào nữa. Về phần hoa vĩnh hằng, có đúng là lời đồn đại hay không... Không thử một chút, làm sao có thể biết được.
- Cho dù không có... cũng phù hợp với đạo của ta!
Nghịch Phàm thì thào khẽ nói. Không đợi Đạo Trần mở miệng nói tiếp, trong mắt hắn lại có hàn quang lóe lên. Thời điểm hắn giơ tay phải lên, hư vô vặn vẹo. Vào giờ phút này, dường như toàn bộ tinh không ở trước mặt của hắn hình thành quy tắc nào đó, hóa thành một lưỡi dao sắc bén nhìn không thấy, nhưng lại có thể bẻ gãy nghiền nát... chợt lóe lên ở phía trước hắn, ở dưới đầu, trên vai của Đạo Trần đang ôm thi thể đạo lữ của mình.
Máu tươi phun ra, đầu bay lên!
Mà lưỡi dao sắc bén này có lực quá lớn, theo nó đảo qua, theo đầu bay lên, thân thể Đạo Trần cùng với thê tử trong ngực hắn, ở một tích tắc này... trực tiếp tan vỡ, trở thành tro bụi.
Chỉ là cái đầu bay ra, vẫn nói ra một câu cuối cùng của Đạo Trần!
- Sư tôn cũng từng nói, nếu thật sự có hoa vĩnh hằng, vậy hoa này hấp thu toàn bộ cô quạnh cùng tử vong của tinh không, nhất định có linh! Nghịch Phàm, ngươi nhất định thất bại!
Giọng nói này vang vọng trong tinh không, thật lâu không tiêu tan.
Thần sắc Nghịch Phàm vẫn giống như bình thường. Hắn đứng ở nơi đó hai mắt nhắm nghiền. Vào giờ phút này, khí tức của hắn lại có phần tăng lên. Theo tiếng nổ vang lên không lâu sau đó, tất cả quả cầu ở bốn phía xung quanh tiên giới, tan vỡ nổ tung ra. Chín tầng trời, đại lục tiên giới vô tận mênh mông, trở thành một mảnh phế tích. Tất cả sinh mạng trên đó đều bị diệt sạch, trở thành một phần của ma ảnh...
Đến lúc này, khí tức trên người Nghịch Phàm đã cường hãn đến mức không có cách nào hình dung. Lúc này hắn mới chậm rãi mở mắt ra. Lúc xoay người lại, hắn dẫn theo đại quân ma ảnh vô cùng vô tận phía sau hắn, bắt đầu hành trình diệt thế của hắn!
Cũng chính là ở trong một chớp mắt này, hình ảnh biến mất. Ý thức của Bạch Tiểu Thuần trở về. Hai mắt của hắn chợt mở ra. Trước mặt hắn là mấy thành số mệnh cuối cùng ở trong đầu của chúa tể, ở một tích tắc này tản ra, chui vào trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần.
Cùng lúc đó, đầu của chúa tể hình như hoàn thành nguyện vọng cuối cùng, ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần, từ từ hóa thành tro bụi, tiêu tan ở trong đống đổ nát của tiên giới. Hình như cho dù là đến ngày hôm nay, hắn cũng vẫn muốn chôn cất cùng tiên giới trong một chỗ.
Bạch Tiểu Thuần lặng lẽ đứng ở nơi đó, nhìn tro bụi nhẹ nhàng tung bay, trầm mặc hồi lâu. Thông qua ký ức của Đạo Trần tiên tôn, Bạch Tiểu Thuần đối với lịch sử đã qua, có phần hiểu rõ sâu hơn.
Mà lúc này hắn càng hiểu rõ... Tiên Vực Vĩnh Hằng, chính là hoa vĩnh hằng. Hắn cũng hiểu rõ, ở bên ngoài Tiên Vực của Vĩnh Hằng này, người khổng lồ bị phong ấn, thân phận của hắn.
- Nghịch Phàm...
Bạch Tiểu Thuần khẽ thì thào nói. Hắn đã có thể ở trong đầu, tập trung rất nhiều chuyện lại cùng một chỗ, cho dù có một chút thiếu sót, nhưng dựa vào thôi diễn cùng suy đoán, cũng có thể hoàn thiện đến tám phần mười trở lên.
Rất hiển nhiên, năm đó sau khi Nghịch Phàm chém giết đệ đệ cùng nữ nhân hắn có tình cảm chân thành, sau khi hủy diệt tiên giới, hắn mang theo đại quân ma ảnh kia, một đường đi qua, một đường hủy diệt...
Cho đến cuối cùng, hắn hủy diệt tất cả tộc quần bên trong tinh không này, tất cả thế giới lại giống như hắn, khiến cho tinh không này từ nay về sau biến thành tối tăm. Bởi vì trong truyền thuyết, chỉ có khi một tinh không đều bị hủy diệt, khi mảnh tinh không này cô quạnh tử vong, mới có một gốc cây là hoa vĩnh hằng, ở trung tâm vũ trụ tinh không này xuất hiện, nở rộ.
Mà hoa vĩnh hằng này, ở trong truyền thuyết, là phương thức duy nhất có thể khiến cho tu sĩ đột phá Chúa Tể cảnh, bước vào cảnh giới cũng là trong truyền thuyết... cảnh giới vĩnh hằng!
Mà Nghịch Phàm chỉ thiếu chút nữa, hắn lại thành công. Hắn thực sự khiến cho tinh không này tối tăm, thực sự hủy diệt tất cả, khiến cho tinh không vũ trụ cô quạnh. Thậm chí hắn cũng thành công chứng thực lời đồn đại, tận mắt nhìn thấy được hoa vĩnh hằng xuất hiện cùng nở rộ!
Bên ngoài Tiên Vực của Vĩnh Hằng, vô Nghịch Phàm cùng to lớn. Nếu như hai tay hắn giơ lên, hạ xuống, theo hoa vĩnh hằng tan vỡ dung hợp, hắn nhất định sẽ trở thành vì vĩnh hằng.
Chỉ là... Phương diện này hiển nhiên xuất hiện bất ngờ!
- Bất ngờ này, hẳn là... giống như lời Đạo Trần tiên tôn đã nói, vĩnh hằng có linh!
Bạch Tiểu Thuần thì thào nói nhỏ. Hắn nghĩ đến lời đồn đại trong Tiên Vực của Vĩnh Hằng lưu truyền liên quan tới mẹ Vĩnh Hằng cùng ba con của Vĩnh Hằng. Nghĩ đến thời điểm mình thành tựu Thiên Tôn, bên tai truyền đến tiếng thì thầm giống như mẫu thân đến từ mẹ Vĩnh Hằng.
- Như vậy sự thực đã có thể thôi diễn ra được, khi Nghịch Phàm giơ hai tay lên, muốn đi dung hợp với hoa vĩnh hằng, trong một cái chớp mắt, vĩnh hằng chi linh, cũng chính là mẹ Vĩnh Hằng, nàng không cam lòng bị dung hợp, vì vậy phân hoá bản thân, tản ra ba tia thần niệm, hình thành... Khôi, Thánh cùng với Tà, ba đứa con của Vĩnh Hằng này!