TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Chương 837: Kỷ nguyên tinh hệ (15)

Sơn Âm cũng không biết Minh Thù đã làm gì, cô len lét chạy đi.

Hắn còn tìm cô khắp nơi.

Kỷ Niên muốn gặp cô, Sơn Âm chỉ có thể thử gửi tin cho Minh Thù. 

Mấy phút sau, Minh Thù không biết từ đâu chui ra.

"Vực chủ..." Sơn Âm nghênh đón: "Kỷ thiếu gia không ăn gì."

Minh Thù ngậm một cọng cỏ, phất tay một cái: "Đi nghỉ hết đi." 

Sơn Âm đảo mắt vài vòng cung kính bước lùi đến một bên, sắp xếp người gác đêm xong những người còn lại đều đi nghỉ.

Kỷ Niên vẫn đang đứng ở trước túi ngủ, mặc dù là đã lạnh đến mức hắn sắp đông cứng lại nhưng vẫn không hề đi vào.

Minh Thù chậm rãi đi tới, không nói lời nào đưa hắn trở lại túi ngủ: "Muốn chết thì đừng có chết ở chỗ của tôi, tôi lại phải đào hố cho cậu." 

Kỷ Niên bị thương lại bị đông cứng hồi lâu, trên người căn bản đã không còn chút sức lực nào.

Sau khi ngã vào túi ngủ, liền không bò dậy nổi nữa.

"Cô muốn thế nào?" Hắn chống lên cái chăn mềm mại, ngửa đầu nhìn người đứng ở ngoài túi ngủ. 

Minh Thù không để ý tới hắn xoay người đi sang một bên, Kỷ Niên nhìn bóng đêm mờ mịt bên ngoài.

Một lát sau Minh Thù trở về, trong tay bưng một chén canh thịt.

Cô cúi người bước vào túi ngủ, ngồi xếp bằng trước mặt hắn: "Hừm." 

Kỷ Niên lùi lùi về phía sau.

"Cậu không ăn là tôi ăn đấy."

Kỷ Niên vẫn như cũ không hề nhận. 

Minh Thù liền cầm thìa ăn một miếng, thịt của tinh hệ thú làm canh uống rất ngon.

Vẫn là mình ăn thì hơn.

Minh Thù đang chuẩn bị uống ngụm thứ hai, Kỷ Niên đột nhiên cướp lấy bát. 

Có thể là do quá đói cho nên bát canh chỉ một lúc sau là nhìn thấy đáy.

"Tôi còn tưởng cậu định nhịn đến chết đói để dọa tôi nữa chứ." Minh Thù đột nhiên tiến sát lại, hai người gần như đối sát mặt vào nhau: "Cậu sẽ không nghĩ rằng là tôi hạ độc đấy chứ?"

"Lần đầu tiên cô nói muốn ném tôi trở lại vũ trụ, lần thứ hai lại nói muốn giao tôi cho đám người kia." 

Những ý tứ của câu này chính là hắn nghi ngờ thì có gì là sai?

Minh Thù cười: "Tôi với cậu không thân không thích, làm như vậy cũng không có gì đáng trách, cậu rất bất mãn?"

"Không có." Kỷ Niên nói: "Tôi chỉ vì muốn bảo vệ mạng sống, khụ khụ khụ..." 

Kỷ Niên ho khan dồn dập đầu ngón tay thấm đầy máu.

Minh Thù kéo túi ngủ lên tránh cho gió lạnh lùa vào, sau đó liền thô lỗ đè người nằm xuống: "Vậy tốt nhất là cậu đừng có chết ở chỗ tôi, tôi sẽ không nhặt xác đâu."

Kỷ Niên cuộn tròn người nỗ lực đè nén cơn ho khan. 

Minh Thù bảo bác sĩ của hộ vệ đoàn vào kiểm tra thì lại bị Kỷ Niên hất ra, hắn cực kỳ đề phòng giống như một chú chó sói con phải chịu công kích.

"Vực chủ, cái này..."

"Không sao, để đồ lại, ngươi ra ngoài trước đi." 

"Vâng."

Minh Thù lấy đồ kiểm tra, kéo chăn ở trên người hắn ra.

Kỷ Niên giãy giụa rốt cuộc cũng không hất ra nữa. 

Kiểm tra của tinh hệ rất đơn giản, Minh Thù cầm dụng cụ quét qua người hắn, sau đó đem đồ ra cho bác sĩ.

Bắc sĩ nhìn kết quả một lượt, chân mày hơi nhíu lại: "Vực chủ, tình hình không được tốt lắm... phải quay về chiến hạm kiểm tra kỹ lại một lượt."

"Chuẩn bị đi." 

Minh Thù quay người trở về, Kỷ Niên ý thức mơ hồ nằm ở bên trong.

Có lẽ là cảm nhận được có người đang ôm hắn, hắn đột nhiên giằng co: "Đừng động vào tôi..."

Minh Thù cầm lấy hai tay của hắn: "Ngoan, tôi dẫn cậu đi kiểm tra." 

Kỷ Niên muốn thoát ra, Minh Thù sợ làm hắn bị thương cũng không dám dùng quá sức.

"Tôi không đi..." Hắn thở dốc, vì giãy dụa cho nên khuôn mặt đỏ ửng lên.

Hắn đột nhiên bắt đầu cắn môi giống như là rơi vào ác mộng. 

"Kỷ Niên?"

Cánh môi đã bật máu.

Minh Thù tự tay bóp cằm của hắn muốn khiến hắn buông ra nhưng hắn lại cắn rất chặt. 

Minh Thù suy nghĩ một chút liền đánh cho hắn ngất luôn.

Cơ thể Kỷ Niên mềm nhũn ra.

Tiểu yêu tinh này rốt cuộc là cầm kịch bản gì quá chuyên nghiệp rồi. 

...

Minh Thù đem Kỷ Niên về chiến hạm, bác sĩ kiểm tra toàn diện cho hắn.

"Vực chủ, có chút kỳ lạ, cơ thể của Kỷ thiếu gia bị tổn thương rất nghiêm trọng, hơn nữa tiêm thuốc ức chế trong thời gian dài, cộng thêm lúc trước bị trọng thương phải dưỡng bệnh cho tốt sợ rằng có chút khó khăn." 

"Thuốc ức chế cái gì?"

Bác sĩ nói: "Cụ thể là thuốc ức chế gì... ta còn phải phân tích một chút, nhưng mà từ trên số liệu hiện tại có thể thấy, ta chưa từng thấy qua loại thuốc ức chế nào như vậy."

"Rào rào..." 

Phòng y tế ở bên cạnh phát ra một âm thanh kỳ lạ.

Người ở bên trong thét lên chạy ra.

Ngọn đèn của phòng y tế chớp nháy. 

Minh Thù lập tức đi về phía phòng y tế.

[Cảnh báo, có tinh thần lực khác thường xâm lấn.]

[Cảnh báo, có tinh thần lực khác thường xâm lấn.] 

Ngọn đèn của cả chiến hạm bắt đầu lóe sáng, chiến hạm nghiêng về bên trái, Minh Thù suýt chút nữa bị quăng ra hành lang.

Cảm giác mất trọng lực liền kéo đến.

Chiến hạm đang rơi. 

Minh Thù liền vọt vào phòng y tế, bên trong một mảnh hỗn độn, chỉ có đèn khẩn cấp lóe sáng.

Minh Thù tìm được Kỷ Niên đang dựa vào khoang chữa bệnh của thuyền.

"Keng..." 

Thứ đồ sắc nhọn chĩa vào cổ cô.

"Cút!"

"Muốn giết tôi, cậu chưa đủ bản lĩnh." Minh Thù nhanh chóng đoạt được đồ trong tay của hắn. 

Hung khí bị đoạt Kỷ Niên sửng sốt một chút, một lát sau liền buông tha giãy dụa.

[Cảnh báo, chiến hạm sắp rơi, chiến hạm sắp rơi...]

"Thu lại tinh thần lực của cậu, nếu không... chiến hạm sẽ bị hủy." 

"Không thu nổi." Kỷ Niên quay đầu ra.

Minh Thù nhíu mày kéo cánh tay của hắn đang ở trên cổ của mình, tay xuyên qua bên hông và đầu gối của hắn nhẹ nhàng bế lên.

Kỷ Niên đột nhiên bị bế lên theo bản năng ôm chặt Minh Thù, khuôn mặt của hắn dán vào cổ của Minh Thù. 

Đồ đạc ở bốn phía liền nhanh chóng lui về phía sau, trên hành lang cực kỳ hỗn loạn.

Hắn bị mang tới buồng thoát hiểm, ở bên cạnh toàn là người nhưng lại không có ai nhìn hắn, giống như việc chiến hạm bị rơi không phải là do hắn làm vậy.

Kỷ Niên đột nhiên nắm thật chặt cánh tay: "Tôi khiến cho chiến hạm của cô rơi, cô còn muốn mang tôi thoát thân sao?" 

"Không mang cậu theo thì ai đền bù tổn thất cho tôi?"

[Thời gian rơi đếm ngược hai phút...]

"Người đến đủ chưa?" 

Cũng không có ai trả lời nhưng buồng thoát hiểm đang từ từ đóng lại.

Buồng thoát hiểm bị bắn ra, ở trên không trung nhấp nhô một hồi lâu giống như đang ngồi cáp treo vậy.

Chiến hạm ở xa xa đang từ từ rơi xuống va vào dãy núi, ánh lửa xông lên tận trời. 

Đợt khí chấn động khiến cho buồng thoát hiểm của bọn họ bị đẩy về phía sau.

Buồng thoát hiểm chậm rãi rơi xuống đất.

Cửa buồng mở ra ở nơi xa tiếng phát nổ truyền đến. 

Hộ vệ số một lau một vệt mồ hôi lạnh: "Hạm đội bên kia ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu A, lần này trở về phải nói chuyện nghiêm túc với bọn họ một chút, thiếu chút nữa thì toi rồi."

Hộ vệ số hai: "Khấu trừ vào hạng mục tài chính của bọn họ!"

Hộ vệ số ba: "Phải trừ!" 

"Vực chủ, người không sao chứ?" Sơn Âm từ bên trong hộ vệ đoàn chui vào: "Tôi đã liên hệ với bên thành phố Khoa Học Kỹ Thuật, rất nhanh sẽ có chiến hạm mới đến đón chúng ta."

Minh Thù thả người xuống, Kỷ Niên đứng không vững, hắn không phải là cố ý muốn dựa vào người Minh Thù mà thực sự là không còn sức lực.

Minh Thù đành phải đỡ hắn: "Tìm một nơi nghỉ ngơi trước đã." 

Sơn Âm nhanh chóng lướt mắt nhìn Kỷ Niên: "Vâng."

Không ai hỏi chiến hạm vì sao rơi cũng không có ai quan sát Kỷ Niên, ai làm chuyện của người nấy.

Ánh mắt của Kỷ Niên vẫn như cũ nhìn về phía bên kia, phía vẫn có thể nhìn thấy ánh lửa. 

Trong đáy mắt của hắn hình thành một ánh sáng rực rỡ nổ tung.

Đọc truyện chữ Full