Nếu như ví dụ Tiên Vực Vĩnh Hằng thành một người, như vậy những cái mụn nổi lên, lại giống như bệnh hiểm nghèo u ác tính, nhìn thấy mà giật mình. Mặc dù là có thể xóa đi u ác tính, nhưng từng nơi bị ăn mòn, cũng đều giống như bị đục rỗng, cây cỏ không mọc nổi.
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần khó coi. Thoáng một cái thân thể hắn lao thẳng đến Khôi Hoàng Triều. Cho dù là đi trợ giúp, Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới trước hết, tất nhiên cũng vẫn là Khôi Hoàng Triều. Lúc này theo tốc độ của hắn bạo phát, chớp mắt tới gần một chỗ kết giới, sau đó lại trực tiếp bước vào vào trong, Tụ Hồn Đan bạo phát, biển lửa khuếch tán. Không bao lâu, chỗ kết giới này liền trực tiếp tan vỡ.
Không dừng lại, Bạch Tiểu Thuần tiếp tục tới chỗ tiếp theo. Lại như vậy, ở dưới sự quét ngang của hắn, kết giới ở Khôi Hoàng Triều, gần như có hơn phân nửa đều bị hắn tương trợ diệt đi. Chỉ có một phần không nhiều lắm, là do đám người Đại Thiên Sư, Công Tôn Uyển Nhi loại bỏ.
Sau đó mọi người không có cách nào ngừng lại, lập tức tiến vào bên trong Tà Hoàng Triều, lục tục ra tay. Ở chỗ Thánh Hoàng cũng không lâu sau phá vỡ kết giới. Lại như vậy, sử dụng thời gian gần như nửa ngày, cuối cùng ở dưới sự ra tay của Bạch Tiểu Thuần cùng Thánh Hoàng, còn hai nô bộc Thái Cổ của hắn, đã loại bỏ đi tất cả kết giới u ác tính tràn ngập Tiên Vực Vĩnh Hằng.
Chỉ là phóng tầm mắt nhìn lại, Tiên Vực Vĩnh Hằng giống như nghìn lở trăm lỗ. Những khu vực gồ ghề bị ăn mòn này, giống như toàn bộ Tiên Vực Vĩnh Hằng cũng mất đi một ít lực sinh cơ. Cùng lúc đó, Nghịch Phàm chúa tể trên bầu trời, thân thể hắn nhìn như không có gì khác so với trước đây, nhưng nếu cẩn thận quan sát, vẫn có thể nhìn thấy được ở trên da trán của hắn, mơ hồ có một khu vực như vậy, hình như tản ra ánh sáng yếu ớt!
Hồi lâu, Thánh Hoàng thu hồi ánh mắt, than nhẹ một tiếng. Sau đó, lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, hắn ôm quyền cúi đầu thật sâu.
- Khôi Hoàng, ta về Thánh Hoàng Triều trước một chuyến, trấn an mọi người, sau đó sẽ đi Khôi Hoàng Thành thăm hỏi, thương nghị đối sách.
Giọng điệu Thánh Hoàng thành khẩn, lại rất là khách khí.
Bạch Tiểu Thuần nghe vậy cũng thở dài. Sau khi cùng Thánh Hoàng cáo biệt, hắn đứng ở giữa không trung, lại ngẩng đầu lên, nhìn Nghịch Phàm chúa tể trên trời cao. Sau khi trở về nơi đây trải qua mọi chuyện, khiến cho Bạch Tiểu Thuần có áp lực cực lớn.
Giống như trên đỉnh đầu treo một thanh kiếm sắc bén, thanh kiếm này bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi xuống, lại không có cách nào ngăn cản, không thể chống lại...
- Trước đó Thánh Hoàng nói phong ấn này, tối đa duy trì nửa giáp. Hiện tại xem ra, sợ là căn bản cũng không có thể kiên trì được nửa giáp...
Bạch Tiểu Thuần biết Nghịch Phàm chúa tể sẽ thức tỉnh bất cứ lúc nào. Lúc này cảm giác nguy cơ sinh tử trong lòng rất mãnh liệt. Loại bất an này, khiến cho hắn cũng không nhịn được dâng lên phiền não.
Nhưng Bạch Tiểu Thuần hiểu rõ, mình không thể biểu hiện phiền não ra ngoài, ngược lại còn phải đi an ủi tất cả con dân Khôi Hoàng Triều. Nhất là người thân, bằng hữu bên cạnh mình, lại càng phải như vậy.
- Nếu thật sự đến ngày nào đó nhất định phải đối mặt... Ta cũng chỉ có thể dùng bảo quạt, cố gắng hết sức mang đi càng nhiều người hơn...
Bạch Tiểu Thuần thở dài. Nhưng hắn cũng hiểu rõ, thật ra cho dù là dẫn người vào bên trong bảo quạt, cũng không an toàn, Dù sao sở dĩ bảo quạt hiện tại vẫn tồn tại, là bởi vì Nghịch Phàm bị phong ấn. Mà một khi Nghịch Phàm tỉnh dậy, hắn muốn ở trong tinh không tìm được bảo quạt, tiêu diệt đi... lại dễ dàng như trở bàn tay.
Trong sự trầm mặc, trong lòng Bạch Tiểu Thuần càng thêm áp lực. Hắn lặng lẽ thu hồi ánh mắt, bay về phía Khôi Hoàng Triều. Khi hắn trở lại hoàng cung Khôi Hoàng Thành, nhìn thấy được ngoại trừ đám người Đại Thiên Sư ra, còn có những Thiên Tôn của Tà Hoàng Thành. Lúc này mỗi người đều ở đây, hướng về phía Bạch Tiểu Thuần cúi đầu bái kiến.
Tình trạng hiện tại, bọn họ biết được mặc dù ít hơn so với Bạch Tiểu Thuần cùng Thánh Hoàng, nhưng vẫn muốn vượt qua rất xa so với những tu sĩ khác. Bọn họ càng hiểu rõ nguy cơ sinh tử, bọn họ lại càng đặt hi vọng ở chỗ của Bạch Tiểu Thuần. Hiện tại bọn họ bái kiến, trên thực tế chính là thuần phục cùng tìm nơi nương tựa.
Về phần Cự Quỷ Vương, cũng được bọn họ ổn thoả tốt đẹp đưa trở về. Thậm chí Cự Quỷ Vương cũng đã sớm thức tỉnh. Sau khi biết chuyện của mình xảy ra, trở thành kíp nổ dẫn lửa cho chúa tể khổng lồ ở trên bầu trời, Cự Quỷ Vương cũng liên tục lắc đầu thở dài.
Trong hoàng cung, Bạch Tiểu Thuần trầm mặc. Trong lòng những người khác đều khẩn trương. Không có bất kỳ người nào nói gì, khiến cho toàn bộ hoàng cung rơi vào trong sự yên tĩnh. Chu Tử Mạch, Tống Quân Uyển, cùng với Hầu Tiểu Muội đã lớn bụng, mỗi một người mang theo sự lo lắng, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
- Không có việc gì. Mọi người không cần lo lắng..
Qua hồi lâu, Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái, ôn hòa nói.
Mặc dù Bạch Tiểu Thuần giả vờ thoải mái, nhưng mọi người ở bên trong hoàng cung này, ngoại trừ người thân cận cùng Bạch Tiểu Thuần ra, chính là tu vi Thiên Tôn. Bọn họ hoặc là hiểu rõ Bạch Tiểu Thuần, hoặc chính là bản thân biết không ít bí văn, lúc này trong sự lặng lẽ, lần lượt đều khổ sở gật đầu.
Hồi lâu, mang theo sự mờ mịt, mang theo sợ hãi cùng với bất lực đối với tương lai, mọi người lần lượt rời đi. Cho dù là luôn Đại Thiên Sư luôn túc trí đa mưu, đối mặt với bất kỳ quyền mưu nào cũng không có cách nào giải quyết này, cũng giống như thoáng cái già nua hơn rất nhiều.
Bạch Tiểu Thuần nhìn theo bóng lưng của bọn họ, mở miệng muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng đôi môi chỉ là thoáng động, một chữ cũng nói không nên lời. Hắn không biết nên đi trấn an thế nào. Bởi vì chính hắn cũng đang trầm mặc.
Cho đến cuối cùng, trong hoàng cung chỉ còn lại Chu Tử Mạch, Tống Quân Uyển cùng với thầy trò Hầu Tiểu Muội hai người. Đối với Công Tôn Uyển Nhi, ba nàng tất nhiên sớm đã nhìn ra manh mối. Ban đầu Tống Quân Uyển cùng Chu Tử Mạch có bài xích. Chỉ có Hầu Tiểu Muội sau khi rầu rĩ, cảm thấy sư tôn của mình gia nhập vào, có thể đối với mình còn có lợi, vì vậy mới tích cực hơn không ít.
Nhưng hôm nay, đối mặt với nguy cơ sinh tử, đối mặt khúc chiết cùng không thể dự đoán sau này, Tống Quân Uyển cùng Chu Tử Mạch nhìn nhau một cái, đều than nhẹ một tiếng, xem như là thầm chấp nhận Công Tôn Uyển Nhi.