TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 83: Giữ lại

Khi Diệp Mặc làm thêm một chu thiên vận hành thì đã là giữa trưa, hắn cảm giác được thương thế trong cơ thể mình đã diệt hết, cả người tràn đầy sức sống. Thậm chí tu vi cũng nhiều hơn một ít, bước tiếp theo chính là đỉnh cao luyện khí tầng hai rồi. Mặc dù không có đến đỉnh cao tầng hai, nhưng Diệp Mặc biết rằng tại nơi linh khí thiếu thốn này, có thể đạt được tiến bộ này đã rất rất giỏi rồi, hắn cũng không thất vọng.

Nhìn bên người, Vân Băng đã thức dậy, hơn nữa Vân Băng cũng không ở phòng, xem ra cô hẳn là đi ra ngoài. Diệp Mặc đứng lên, vào toilet nhìn thấy Vân Băng đã chuẩn bị kem đánh răng và bàn chải đánh răng cho hắn rồi, thuận tiện rửa mặt.

"Dinh dong." Chuông cửa vang lên, Diệp Mặc thần thức lập tức liền quét ra ngoài, đứng ở cửa không ngờ không phải Vân Băng, mà là một cô gái hơn hai mươi tuổi. Tuy nhiên xem qua cũng xấp xỉ Vân Băng, không xinh đẹp bằng Vân Băng, nhưng dáng người cũng vô cùng đầy đặn. Ở trong ấn tượng của Diệp Mặc, giữa những người con gái mà hắn quen, dáng người đầy đặn nhất chính là Văn Đông, nhưng cô bé trước mắt này ngực còn to hơn Văn Đông.

Nếu không phải cô thoạt nhìn không giống thiếu phụ, Diệp Mặc khẳng định nghĩ cô bé này đã kết hôn rồi. Bất quá hắn đối với phụ nữ cũng không có kinh nghiệm gì, nhìn lầm cũng là chuyện bình thường.

Một cô gái xa lạ đến nhà Vân Băng, không cần nói Vân Băng không ở nhà, cho dù Vân Băng ở nhà, Diệp Mặc cũng sẽ nói nàng không cần mở cửa. Dù sao hiện tại hắn đang ở trạng thái chạy trốn

Cô gái ngoài cửa đợi một hồi, không có người tới mở cửa, lại lầm bầm lầu bầu nói một câu

- Chị Băng không ở trường học, lại không ở trong nhà, có thể đi chỗ nào chứ?

Tiếp theo Diệp Mặc quét đến động tác xoay người của cô, Diệp Mặc cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, hắn cũng không muốn người phụ nữ này vào đây. Nhưng Diệp Mặc đảo mắt lại có chút buồn bực, bởi vì hắn thấy Vân Băng đã trở lại, trong tay còn mang theo rất nhiều đồ, có một chiếc túi, nhưng chiếc túi lại không phải của hắn.

- A, chị Băng, chị đi đâu về thế? Em từ trường học đến đây tìm chị, cuối cùng là tìm được chị rồi.

Cô bé này vừa thấy Vân Băng lập tức liền vui sướng kêu lên.

- Hà Lê, sao em lại tới đây? Đến Ninh Hải khi nào vậy?

Vân Băng lập tức trả lời, tuy nhiên Diệp Mặc rất nhanh liền nhìn thấy sắc mặt Vân Băng trở nên có chút khẩn trương, xem ra cô cũng biết tình cảnh của mình.

- Em đến đương nhiên là tìm chị có việc đấy, mở cửa nhanh đi, vào nhà em sẽ nói với chị.

Hà Lê lập tức nói.

Vân Băng có chút do dự đứng ở cửa, nhưng không có mở cửa ra.

- Làm sao vậy, chị Băng, chẳng lẽ chị để em nói chuyện với chị tại đây ư? Chẳng lẽ em xa như vậy đến, đều không cho em vào trong nhà ngồi một chút. Trong nhà chị không có cất giấu đàn ông hả, sao không dám mở cửa?

Hà Lê thấy Vân Băng do dự không lấy chìa khóa ra, lập tức liền nói giỡn.

Vân Băng mặt đỏ lên, nhưng có chút nói lắp nói:

- Cái kia, Hà Lê hay là chúng ta đi ra bên ngoài nói chuyện vậy. Ở nhà chị, trong nhà có người...

- A, chị Băng, chị có bạn trai? Vậy em càng muốn vào xem một chút. Em muốn xem thử rốt cuộc là hạng người gì có thể bắt được trái tim ngàn dặm kia của chị.

Hà Lê lập tức lại vui sướng bất ngờ kêu lên.

Vân Băng lại chần chờ hồi lâu, cô không phải không biết mức độ của vấn đề, Hà Lê mặc dù là chị em tốt, nhưng thân phận của Diệp Mặc dù sao cũng không bình thường. Nghĩ đến đây, cắn chặt răng nói:

- Hà Lê, để lần sau chị dẫn anh ấy đi gặp em nhé, anh ấy hiện tại trần truồng ở nhà, không có mặc quần áo, chị...

Ngơ ngác nhìn Vân Băng hơn nửa ngày, Hà Lê mới giống như phát hiện người ngoài hành tinh nói:

- Chị Băng, em thật sự không nghĩ chị lại open đến thế, không ngờ đã ngủ cùng, người này là ai a, không ngờ chiếm được chị. Không được, bảo hắn mặc quần áo vào, em phải nhìn mặt anh ta.

- Nhưng quần áo tối hôm qua đều xé.

Vân Băng vội vàng quá cũng tìm không được lý do nào tốt hơn.

Hà Lê lại mở to hai mắt nhìn, cao thấp đánh giá Vân Băng một chút, hồi lâu mới thở dài nói:

- Chị Băng, anh chị cũng thật là lợi hại, cởi quần áo không mất nhiều thời gian đâu, hai người thậm chí ngay cả chút thời gian này cũng không kịp, trận kia. Ôi trời ơi!!...

Vân Băng mặt căng phồng đỏ bừng, cô lại không có cách nào giải thích.

- Được rồi, nể mặt chị, em sẽ không vào quấy rầy hai người âu yếm nữa. Em chỉ là tới nói cho chị biết một ít tin tức, Phùng Vinh đã trở lại, hắn đang nghe ngóng tin tức của chị, nhưng em thấy Phùng Vinh không đáng tin. Bởi vì em biết hắn cũng muốn hỏi thăm vài người, chị phải cẩn thận một chút với hắn. Em lần này tới là tham gia cuộc họp báo, cũng không hàn huyên nhiều với chị. Lần sau nhớ đem tình nhân của chị cho em xem nha.

Hà Lê nói xong xoay người rời đi.

Vân Băng nhìn bóng lưng Hà Lê biến mất, lúc này mới thở phào một cái, cuối cùng là đã lừa cô ta đi rồi, cái giá phải trả là mình để lộ ra sự phóng đãng và điên cuồng căn bản không tồn tại.

Vân Băng mở cửa, nhìn Diệp Mặc đứng ở cửa, sợ tới mức vội vàng đem cửa đóng lại. Khẩn trương nói:

- Cậu còn chưa khỏe, thức dậy làm gì?

Diệp Mặc có chút cảm kích nói:

- Cô Vân, vừa rồi cảm ơn cô rồi.

- Cậu đều nghe thấy được?

Vân Băng nói xong lập tức liền nghĩ đến, nhất định là Diệp Mặc vừa rồi đứng ở cửa nghe thấy được. Tuy nhiên lập tức nghĩ tới lời nói của mình lúc nãy, mặt lại có chút trở nên không bình thường rồi, không biết Diệp Mặc sẽ đánh giá mình như thế nào.

- Ừ, tôi cũng nghe được rồi, làm khó cô Vân rồi, nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ về để báo đáp ân tình của cô, đã phiền cô hai ngày rồi.

Diệp Mặc có chút hổ thẹn nói, hắn đối với người kính hắn một thước, hắn sẽ mời người một trượng, hơn nữa ân oán rõ ràng, có oán báo oán có ân báo ân.

- Tôi cũng không có giúp cậu cái gì, về sau cậu không nên gọi tôi là cô giáo Vân nữa, tôi cảm giác có chút không được tự nhiên...

Vân Băng nghĩ tới sự tình mình và Diệp Mặc ngủ cùng một chỗ, đều ngủ ở cùng một chỗ rồi, tuy rằng sự tình gì cũng chưa làm gì, nhưng gọi là cô giáo quả thật có chút không được tự nhiên.

Tuy nhiên Vân Băng dường như lại nghĩ tới cái gì, lập tức có chút giật mình nói:

- Cậu vừa nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ cậu muốn đi?

Diệp Mặc gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, tôi đã làm phiền cô nhiều ngày rồi, cô đã cứu tôi, tôi không thể cứ ở lại nơi này, như vậy sẽ làm hại tới cô, tôi hiện tại đã khỏe rồi, tôi cũng cần đi, đúng rồi, túi của tôi cô đã đi xem giúp chưa?

- Không được, tôi không thể để cho cậu đi...

Vân Băng nói nửa câu, nhìn thấy sắc mặt Diệp Mặc kinh ngạc, lập tức mặt nóng lên khẩn trương nói:

- Ý của tôi là hiện tại bên ngoài rất nguy hiểm, khắp nơi đều đang kiếm cậu, cậu đi ra ngoài là chịu chết.

Diệp Mặc trong lòng ấm áp, Vân Băng là loại phụ nữ trong nóng ngoài lạnh điển hình, mình chỉ là thuận tay giúp cô, cô đã giúp lại hắn nhiều như vậy, thậm chí ngay cả danh dự của mình cũng không để ý.

- Chị Băng, tôi biết chị tốt với tôi, kỳ thật tôi sẽ chạy trốn được, chị yên tâm đi.

Tuy nhiên Diệp Mặc lại sửa miệng gọi cô giáo Vân là chị Băng.

Thấy Diệp Mặc sửa đổi cách xưng hô, Vân Băng sắc mặt hòa hoãn một ít, trầm mặc một lát mới lên tiếng: xem tại

- Diệp Mặc, cậu ở lại thêm một đêm, kỳ thật, kỳ thật cậu ở đây, tôi ngủ cũng rất ngon, tối hôm qua chính là như vậy. Cậu xem như giúp tôi cũng được, được chứ?

Diệp Mặc có chút không dám tin nhìn Vân Băng, trên mặt cô ấy có chút hồng nhuận, lại có một vẻ đẹp mê người, hắn biết Vân Băng là sợ hắn sau khi rời khỏi đây lập tức sẽ bị bắt.

Thấy Diệp Mặc nhìn mình thật lâu đều không nói gì, màu đỏ trên mặt Vân Băng cũng giảm đi, hơi trắng bệch, cô đang lúc muốn nói chuyện, thì Diệp Mặc lại nói:

- Được rồi, chị Băng, tôi nghĩ chị nói đúng, rạng sáng ngày mai tôi đi sẽ tốt hơn, có lẽ lúc đó mới là an toàn nhất.

Thấy Diệp Mặc đáp ứng mình, Vân Băng trên mặt lập tức lộ ra niềm vui bất ngờ, vội vàng giống một cô bé lấy lòng người lớn, đưa chiếc túi trong tay giơ lên:

- Đồ đạc của cậu đều ở bên trong này rồi, tôi còn mua nhiều đồ ăn ngon trở về, lát nữa tôi làm bồi bổ thân thể cho cậu.

Đọc truyện chữ Full