Minh Thù gọi các người thú già trong tộc đến hỏi chuyện.
Thế nhưng các người thú già này chưa từng nghe qua tình huống giống như Vân Hoang, mặc dù là người thú thì không có hô hấp và nhịp tim cũng không có khả năng còn sống.
Vậy Vân Hoang là cái gì?
Thần thú?
Minh Thù run một cái, không thể nào đâu... cô lúc trước còn nói muốn khinh thường thần thú...
Minh Thù tìm Ôn Noãn làm đồ ăn, cô cần bồi bổ não.
Vừa hay Danh Chiết cũng ở đó, thấy Minh Thù tới Danh Chiết nhanh chóng đứng dậy: "Thủ lĩnh."
Minh Thù phất tay, ý bảo hắn cứ tự nhiên.
Danh Chiết tất nhiên cũng không dám tùy ý, hắn đưa Minh Thù đến đống cỏ khô. Hắn muốn nói gì lại thôi, lúc cúng tế hắn không tới nhưng đã nghe Ôn Noãn kể lại.
Người cô mang về, nghe nói là người sát hại người thú, hung thủ khinh thường thần thú.
Thủ lĩnh nhà bọn họ đã đắc tội với tất cả những bộ tộc ở gần đây.
Thời gian về sau sống thế nào đây.
Nhưng rõ ràng tâm tình Minh Thù không phải là rất tốt, nụ cười của cô có điểm... âm u.
Mặc dù Danh Chiết cũng không biết vì sao có cảm giác này.
Nhưng trực giác nói cho hắn biết, lúc này không nên trêu chọc cô.
Lần này Minh Thù ngồi xuống thời gian rất lâu, Ôn Noãn cùng Danh Chiết đều đi cả, một mình cô ngồi trong bóng đêm.
"A."
Tiếng thét chói tai vang vọng cả sơn cốc.
Bên ngoài vang lên âm thanh hỗn loạn.
Minh Thù đẩy đoàn người ra, tiến vào bên trong.
Vân Hoang đè con tê tê đang bị trói xuống, các ngón tay mềm oặt dường như không có khớp xương xuyên thấu qua bụng con tê tê, máu tươi nhuộm đỏ cả tay hắn.
Hắn quỳ một chân trên mặt đất, liếc mắt nhìn qua đám người thú, ánh mắt chống lại ánh mắt của Minh Thù.
Vẫn là ánh mắt không chút gợn sóng.
Giống như không phải hắn vừa hành hung.
Ngón tay Vân Hoang khẽ động, hắn rút tay ra trên tay còn mang theo một trái tim...
"A..."
"Kêu cái gì?" Ánh mắt Minh Thù quét về phía tộc nhân: "Về đi ngủ."
Các tộc nhân che miệng, mỗi người đều run lại không dám vi phạm mệnh lệnh của Minh Thù, nhanh chóng rời khỏi bãi đất trống của sơn cốc.
"Thủ lĩnh..." Giọng nói Danh Chiết lo lắng: "Hắn... Hắn thật sự là hung thủ, người..."
Minh Thù nhìn về phía Danh Chiết, hạ giọng: "Nhớ kỹ, bất kể hắn làm gì, đều là đúng."
Giọng nói Minh Thù rất nhỏ, chỉ có một mình Danh Chiết nghe thấy được.
Hắn kinh ngạc nhìn về phía Minh Thù, không hiểu những lời này có ý nghĩa gì.
Bất kể hắn làm cái gì, đều là đúng.
Nhưng...
Nếu thực sự sai thì sao?
Mãi đến khi Minh Thù đi về phía người kia, nhẹ nhàng ôm hắn lên rời đi, Danh Chiết vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
-
Minh Thù thắp lửa, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt Vân Hoang càng lộ ra vẻ tà mị, nhưng hắn dường như rất chán ghét, ẩn núp trong bóng tối không chịu ra ngoài.
Minh Thù kéo cánh tay hắn lau sạch vết máu.
Bàn tay lạnh như băng của Vân Hoang bị nắm lấy, hắn từ từ nghiêng đầu nhìn người trước mặt.
"Hắn... đáng chết."
Vân Hoang vẫn như lúc trước đọc không rõ chữ.
"Ừm." Minh Thù nhẹ đáp một tiếng.
Vân Hoang dường như không tin, vì sao cô không tức giận? Vì sao cô không thấy kỳ lạ? Vì sao không giống những người đó, muốn giết hắn?
Minh Thù đặt hắn trên đám cỏ khô được trải trên giường: "Có đói bụng không?"
Vân Hoang lại không lên tiếng.
Minh Thù lấy chăn đắp lên trên người hắn: "Không đói thì đi ngủ đi!"
Chiếc chăn mềm mại đắp lên người hắn, rất thoải mái.
Hắn liếc mắt nhìn người bên cạnh, cô nhìn đống lửa, từ phía hắn có thể thấy lông mi của cô thật dài, bao trùm lên vầng sáng ấm áp.
Dưới chăn, hắn đưa tay đặt lên ngực.
Nơi trống rỗng...
Dường như đang nóng lên.
Vì ai?
Vì người trước mặt này sao?
Chắc là vì cô...
Vì từ khi bắt đầu gặp cô... Hắn đã cảm giác được.
"Cô... là ai?"
Minh Thù liếc mắt, ánh lửa từ đáy mắt cô hiện lên: "Đối với cậu mà nói, có quan trọng không?"
Ngón tay Vân Hoang run rẩy: "Hẳn là... quan trọng!"
Minh Thù khẽ cười, dù sao hắn cũng không còn ký ức, lúc này không bắt nạt hắn còn đợi lúc nào nữa?
Nghĩ như vậy, Minh Thù liền vươn người lên, trên khuôn mặt bình tĩnh không hề thay đổi của Vân Hoang ngậm lấy môi của hắn, khẽ lướt qua.
Minh Thù hôn xong, sắc mặt Vân Hoang cũng không thay đổi, đôi mắt đen nhánh mở to, lẳng lặng nhìn cô.
Dường như không rõ Minh Thù vừa làm cái gì.
Minh Thù cảm giác bây giờ mình có ngủ với hắn, sau đó chạy trốn có lẽ hắn cũng không biết mình đang làm cái gì.
Đương nhiên Minh Thù tự nhận mình không cặn bã như vậy, cô nằm bên cạnh, kéo hắn vào trong lòng: "Ngủ đi."
Vân Hoang chậm rãi nói: "Tôi... không cần ngủ."
Minh Thù: "..."
Việc này khiến trẫm làm sao mà hạ đài được?
Minh Thù không lên tiếng, ngươi không ngủ, trẫm phải ngủ!
Vân Hoang cứ như vậy bị ôm, hắn có thể nghe thấy nhịp tim đập của người ôm hắn vô cùng rõ ràng, hắn chưa từng có...
Đầu ngón tay Vân Hoang từ từ sờ vào ngực Minh Thù, bàn tay vô ý đặt lên nơi nào đó, hắn đảo mắt nhìn lên bộ ngực bằng phẳng của mình.
Vì sao...
Không giống nhau?
Thật là mềm!
Cổ tay đột nhiên bị người khác bóp lại, hắn ngẩng đầu liền đối diện với một đôi mắt đang mỉm cười: "Không được phép sờ linh tinh."
"Vì... Vì sao? Rất mềm, rất thoải mái."
Minh Thù: "..."
Ngươi thực sự muốn dùng khuôn mặt không có cảm xúc gì nói những lời "không thể miêu tả" này?
Minh Thù liếc nhìn Vân Hoang, nhưng vừa chạm vào ánh mắt của Vân Hoang, Minh Thù ho một tiếng: "Ngủ đi, không cho phép sờ loạn, nếu không... đánh ngươi."
Vân Hoang dùng cách mím môi bày tỏ nghi vấn của mình.
Nhưng Minh Thù giữ chặt tay hắn, hắn không cử động được, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào khoảng không.
Sau nửa đêm, Vân Hoang cựa quậy ra khỏi tay Minh Thù muốn ngồi dậy, nhưng người bên cạnh lập tức tỉnh lại.
Vân Hoang như học sinh quay bài bị bắt, ngồi cứng đơ tại chỗ.
"Muốn đi đâu?"
Vân Hoang một lúc lâu mới chỉ ra bên ngoài.
"Nửa đêm canh ba, đi ra bên ngoài làm gì?" Giọng nói Minh Thù khó chịu nhưng lại đứng dậy, dùng chăn bông quấn lấy hắn, ôm hắn đi ra ngoài.
Vân Hoang nhẹ nhàng đụng vào bả vai Minh Thù, chỉ vào vị trí con tê tê lúc trước.
Minh Thù ôm hắn đi qua.
Thi thể con tê tê vẫn còn ở đó, bên cạnh là trái tim hắn lôi ra ngoài.
Vân Hoang muốn xuống phía dưới, Minh Thù đặt hắn ở một chỗ bằng phẳng, chắc chắn hắn đứng vững đưa tay vòng quanh hắn.
Vân Hoang nhìn cô một cái, lại nhìn thi thể trên mặt đất.
Minh Thù nheo mắt: "Ngày mai sẽ có người tới dọn dẹp."
Vân Hoang lẳng lặng nhìn cô vài giây, sau đó chậm rãi lắc đầu.
Hắn đi ra khỏi vòng bảo hộ của Minh Thù, lấy tim con tê tê bắt đầu vẽ cái gì đó.
Là bức tranh thần thú đơn giản.
Vân Hoang vẽ rất nhanh, dường như đã vẽ qua vô số lần.
Sau khi vẽ tranh thần thú xong, Vân Hoang cắn nát ngón tay, máu chảy lên trên bức tranh vẽ thần thú.
Minh Thù thấy trái tim kia đột nhiên biến mất.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Vân Hoang giống như kiệt sức, hai tay chống xuống đất, Minh Thù tiến lên đỡ hắn dậy: "Đây là cái gì? Những người thú kia thực sự là ngươi giết?"
"Bọn chúng... đáng chết."
"Vì sao?"
Vân Hoang suy nghĩ một lúc, xuất ra một chữ: "Xấu."
Xấu?
Làm gì xấu?
"Vậy ngươi vẽ cái này là cái gì?" Những người thú kia, đều cảm thấy hung thủ vẽ tranh thần thú là có ý khinh thường thần thú.
Nhưng dường như không phải thế...
Vân Hoang lắc đầu, không biết, hắn chỉ biết là muốn làm như thế.
Minh Thù: "..."
Thuốc đâu, thuốc đâu.
Thế giới này, sợ nhất là tiểu yêu tinh lại là một kẻ ngu ngốc.