Minh Thù chưa kịp ra khỏi sơn cốc đi tìm người, thì các bộ tộc khác đã bao vây cô trước sơn cốc.
Bọn họ bàn bạc lâu như vậy là vì chọn hôm nay ra tay.
Nhưng hết lần này tới lần khác...
Vân Hoang mất tích vào ngày hôm nay.
"Thủ lĩnh... khắp nơi đều là người thú." Các tộc nhân kinh hoảng, giọng nói từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Sơn cốc tuy là chỉ có một cửa vào, thế nhưng những chỗ khác đều có thể leo vào.
Lúc này bốn phía sơn cốc đều là người thú.
"Hoảng cái gì." Minh Thù bình tĩnh: "Đi kêu Ôn Noãn đến đây."
Ôn Noãn đang băng bó cho người thú kia nghe sơn cốc bị bao vây, cũng không thèm đoái hoài tới hắn, theo người thú đi tìm Minh Thù.
"Thủ lĩnh... Thủ lĩnh, cô tìm tôi?"
Minh Thù xoay người nhìn cô, hai tay nắm bả vai cô.
Ôn Noãn khẩn trương kỳ lạ, ngừng thở, cô ấy muốn nói cái gì với cô?
"Đi chuẩn bị đồ ăn ngon."
Ôn Noãn: “...”
Vô cùng trịnh trọng thông báo với cô.
Kêu cô đến lúc này chính là vì nói cái này sao? Nghiêm túc sao? Bọn họ bị người thú bao vây đó!
"Nhanh đi." Minh Thù kéo mặt Ôn Noãn, đẩy về phía bếp.
Ôn Noãn: “...”
Ôn Noãn ngơ ngác đi ra một đoạn, nghe giọng Minh Thù: "Tới đây, qua đây lấy đao, đi ra ngoài chém bọn họ."
-
Những người vây quanh cô hôm nay đều là người dẫn đầu, trong đó có Hồ Cửu và Thương Tu, Nhiếp Phàm lại không có ở đây.
Minh Thù dẫn theo người thú đi tới cửa vào sơn cốc.
Phía sau cô là tộc nhân mang theo đao, cây đao sáng lên làm cho người thú phía ngoài vô ý thức lùi sau một bước.
Hai bên im lặng nhìn nhau.
"Dao Lạc, hôm nay chính là ngày chết của ngươi." Rốt cuộc có thú nhân nhịn không được hét lớn một tiếng, trở thành tuyên ngôn đầu tiên.
"Ta có một vấn đề."
Giọng nói Minh Thù nhẹ nhàng, thành công làm cho người thú đều yên tĩnh lại.
Thủ lĩnh Chó Mực chắp tay đi tới, đôi mắt âm trầm đảo qua người thú sau lưng cô: "Vấn đề gì?"
Minh Thù nghiêng đầu: "Tại sao các ngươi lại bao vây ta vào buổi tối?"
Cái này là vấn đề gì?
Vấn đề này có ý nghĩa sao?
Trọng điểm chẳng lẽ không phải là bọn họ vây quanh... xùy, bao vây diệt trừ cô sao?
Thủ lĩnh Chó Mực hừ lạnh: "Cái này quan trọng sao?"
Minh Thù mỉm cười: “Tò mò thôi. Buổi tối quấy rầy giấc ngủ của người khác, không lịch sự lắm.”
Ban ngày đánh nhau không được sao? Cũng không phải không biết là các ngươi, sao lại phải chọn buổi tối chứ.
Buổi tối không thấy rõ, chém nhầm người thì sao?
Hồ Cửu lên tiếng: "Đừng nói nhảm với cô ta, cô ta đang kéo dài thời gian."
Hồ Cửu muốn đẩy Minh Thù vào chỗ chết, và cả Ôn Noãn ở cùng với cô ta kia nữa.
Chỉ có Ôn Noãn chết, cô mới có thể yên tâm.
Minh Thù nhìn Hồ Cửu mỉm cười, dưới ánh trăng nụ cười của cô tựa như càng xán lạn làm cho Hồ Cửu muốn rút lui.
Nhưng nghĩ lại, hiện tại trong ngoài cái sơn cốc này đều là người thú, cô ta sẽ khó thoát.
Thủ lĩnh Chó Mực và Hồ Cửu liếc nhau, thủ lĩnh Chó Mực cảnh cáo một lần cuối cùng: "Dao Lạc, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên chống lại, nếu không... toàn bộ bộ tộc của ngươi đều khó bảo toàn được."
“Vậy ta chờ xem các ngươi làm thế nào cho bộ tộc của ta khó bảo toàn được.”
Giọng nói Minh Thù vừa cuồng vọng lại kiêu ngạo.
Đừng nói thủ lĩnh Chó Mực, ngay cả tộc nhân phía sau đều nghe không lọt tai.
Về số lượng thì đám người đối diện lúc này rõ ràng chiếm ưu thế.
Thủ lĩnh Chó Mực giơ tay lên, vài tiếng sói tru từ giữa núi rừng vang lên từ gần đến xa, chậm rãi truyền ra bốn phía sơn cốc... đáp lại.
Sau khi tiếng động biến mất, Minh Thù liền thấy trên sơn cốc cháy lên.
Thời tiết như vậy, rừng núi rất dễ dàng bị thiêu cháy, gió đêm thổi qua cháy càng nhanh hơn, thoáng chốc đã đốt cháy một mảng.
Bốn phía sơn cốc đều là là như thế.
“Cháy rồi...”
"Thủ lĩnh..."
“Đây là nơi bộ tộc KhổngTước chúng ta ở...”
Giọng nói của các tộc nhân vừa phẫn nộ lại lo lắng truyền bên tai Minh Thù.
Bọn họ vừa đến đã phóng hỏa, chính là muốn bức chết bộ tộc Khổng Tước.
Người thú đối diện la to một tiếng: "Giết Dao Lạc, tạ tội với thần thú!"
"Vậy tới đây đi, gầm cái gì, rống hai câu ta sẽ qua đó sao? Trời đã tối rồi, cò mơ mộng hão huyền sao? Đối nhân xử thế có thể ngây thơ, thế nhưng đầu tiên ngươi phải có khuôn mặt ngây thơ mới được."
Câu nói đầu tiên của Minh Thù phá hỏng toàn bộ bầu không khí của bọn họ.
"Lên."
Thủ lĩnh Chó Mực phất tay ra lệnh.
Người thú nối đuôi nhau đi ra, khí thế hung hăng tiến về phía Minh Thù, ánh mắt hung ác không chút nào hoài nghi có cơ hội bọn họ nhất định sẽ xé nát cô ra.
Có ưu thế về số lượng, càng làm cho bọn họ thêm tự tin.
Dù sao lúc bầy thú kéo bè kéo lũ đánh nhau, số lượng nhiều thường sẽ chiếm ưu thế.
Nhưng hôm nay bọn họ lại gặp Minh Thù.
Người thú được Hồ Cửu nhắc nhở đề phòng đao của Minh Thù, nhưng lúc thực sự đối mặt bọn họ mới biết được thứ này không dễ đề phòng.
Không nói về độ cứng của nó, nhưng trình độ sắc bén của nó thì khó mà chống đỡ nổi.
Đụng vào chỉ thấy máu.
Đám người thú này đang ở thời kỳ đồ đá, đương nhiên chưa từng thấy qua loại hung khí này.
Người thú lần lượt ngã xuống.
Minh Thù chạy về phía Hồ Cửu.
"Keng."
Đao vừa hạ xuống, không khí liền rung động.
"A Tu!" Hồ Cửu la lớn một tiếng.
Minh Thù quay người chém vào ngực Hồ Cửu, hai người lăn khỏi tránh được tình thế nguy hiểm, cây đao của Minh Thù rơi vào khoảng không ở vách núi bên cạnh.
Những mảnh đá vụn ầm ầm rơi xuống, Minh Thù xoay người đao xẹt qua không khí, ánh sáng lóe lên vách núi lọt vào đáy mắt Hồ Cửu.
Người thú bên cạnh chạy qua tiếp viện cho Hồ Cửu và Thương Tu, hai người thở dốc dưới sự che chở của người thú nhanh chóng đứng dậy chạy qua bên kia.
"A Tu!"
Hồ Cửu đột nhiên quát to một tiếng.
Cơ thể Thương Tu trực tiếp bay ra ngoài, như diều đứt dây rơi xuống tảng đá rồi lăn xuống đất.
"Cục cưng, đến lượt ngươi rồi!"
Giọng nói phảng phất vang bên tai Hồ Cửu.
Cô chợt quay đầu, trước mắt có vật gì đó hiện lên, ánh mắt đột nhiên xoay tròn.
"Bịch!"
Sau lưng cô bị những tảng đá nện vào, cô có cảm giác rất đau.
"Chỉ có như vậy mà cũng muốn diệt ta sao?" Minh Thù cao ngạo nhìn xuống Hồ Cửu: "Ngươi rất khinh thường ta thì phải?"
Trẫm phải giống với thiên quân vạn mã chứ!
"Dao Lạc..." Hồ Cửu từ trong hàm răng rít lên hai chữ, căm hận nhìn chằm chằm cô.
Cô muốn giết cô ta!
Giết cô ta!
Bên cạnh có người thú xông lên, Minh Thù đè lên bọn họ có thể dễ dàng giải quyết bọn họ.
Hồ Cửu càng xem càng hoảng sợ.
Đây là...
Lục lượng người thú có thể có sao?
Sức mạnh Vu Linh... thực sự mạnh như vậy sao?
Bây giờ không phải là lúc nghĩ chuyện này.
Cô phải rời khỏi đây.
Hồ Cửu nhìn về phía bên kia, Thương Tu nằm ở bên kia không có động tĩnh... Phế vật!
Ngay cả một giống cái cũng đánh không lại.
Tấm da mà ngón tay Hồ Cửu đụng vào được làm thành váy, đôi mắt cô ta chuyển động một cái, thừa dịp Minh Thù đối phó với người thú, nhanh chóng từ kẽ hở trong váy lấy ra một đồ vật gì đó được bọc lại.
"Đây là cái gì?" Giọng nói thanh thúy từ đỉnh đầu vang lên.
Hồ Cửu cả kinh, cắn răng trực tiếp đem mấy thứ này ra ngoài.
Minh Thù nhìn bột phấn không biết bị gió từ đâu bay tới, bay khắp đất hỗn hợp bay vào bùn đất trong tro bụi...