TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 255: Không phải là chuyện nhỏ

- Được, đã như vậy thì ông đi làm việc đi, sau đó chờ tôi. Nhớ là một khi có dược liệu và khoáng thạch quý thì thu thập lại cho tôi.

- Sau một thời gian nữa tôi sẽ liệt kê một danh sách cho ông, ông giúp tôi tìm những dược liệu trong danh sách đó, tôi sẽ không bạc đãi ông.

Diệp Mặc đặc biệt dặn dò.

Trương Chi Hối lại thở phào nhẹ nhõm. Gã sợ Diệp Mặc không có bất kỳ yêu cầu gì, một khi có yêu cầu thì gã mới yên tâm. Nếu như mình không có bất kỳ giá trị nào thì gã không tin một tay giết người không chớp mắt như Diệp Mặc lại bỏ qua cho gã.

Khi Trương Chi Hối rời đi, thì Diệp Mặc nhìn chằm chằm vào chỗ lùm cây bên cạnh cười lạnh lùng. Khi hắn giết Trịnh Thành Pháp, tên này đã trốn ở chỗ đó, nhưng Diệp Mặc không có vạch trần tên này, đồng thời cũng biết tên này chính là người có mặt trong hội đấu giá.

Hắn tin rằng sau khi nhìn thấy thủ đoạn tàn bạo của hắn thì người của hội đấu giá nhất định không dám nói mấy lời vô nghĩa. Cho dù là là quen hắn thì cũng không dám làm gì. Sở dĩ hắn đắc tội với hội đấu giá là vì có chút tài sản, không chừng còn có thể hợp tác với hội đấu giá. Nếu như người của hội đấu giá không tán thưởng thì với thực lực như bây giờ của hắn, hắn cũng sẽ tiêu diệt hết.

Sau khi ra khỏi Vô Lượng sơn và chia tay với Trương Chi Hối, Diệp Mặc gọi điện cho Kiều Cương, dù gì đã đồng ý giúp y đua xe. Nhưng vì việc của mình bị bỏ lỡ, không biết việc này có kết thúc hay không, bất luận là có kết thúc hay không, thì thu tiền của người khác, thì phải chào hỏi mới được.

Kiều Cương nghe thấy giọng nói của Diệp Mặc cảm thấy rất là vui mừng:

- Đại ca, em tưởng anh quên việc này rồi. Em đã gọi điện cho anh, nhưng không gọi được. Cuộc thi đấu còn 6 ngày nữa, anh đang ở đâu, em đến đón.

Diệp Mặc không ngờ trận đấu lần này còn chưa bắt đầu, nhìn vào lịch trên điện thoại, quả nhiên còn chưa đến cuối tháng. Đã chưa đến cuối tháng thì giúp anh ta một lần vậy, dù sao tiền lần trước của anh ta đối với mình mà nói cũng như đem than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Nghĩ đến đây liền lập tức nói:

- Tôi muốn đi đến trường Đại học sư phạm Đàn Đô tìm em gái tôi, trước một ngày thi đấu cậu đến tìm tôi là được rồi.

- A, thật tốt quá, trận đấu cũng nằm gần vùng Đàn Đô. Đến lúc đó em đến đón anh, cảm ơn, đại ca, xưng hô thế nào đây ạ?

Kiều Cương nóng lòng một tháng, hoang mang lo sợ, cuối cùng cũng nhận được tin tức của Diệp Mặc, trong lòng thực sự là cảm kích.

Không phải là anh ta chưa từng nghĩ Diệp Mặc là một kẻ lừa đảo, nhưng anh ta cho rằng với kỹ thuật lái xe cao siêu của Diệp Mặc, muốn kiếm mấy trăm ngàn cũng là một chuyện dễ dàng, cần gì phải lừa anh ta.

- Gọi tôi là Diệp Mặc.

Lúc này Diệp Mặc đã không còn gì cần phải giấu diếm, đừng nói là thân phận của hắn đã bị Tĩnh Nhất Môn biết, hơn nữa Trương Chi Hối và những người tham gia hội đấu giá cũng đã điều tra ra, giấu diếm cũng không còn cần thiết nữa.

Dưới việc không đủ thực lực để giấu diếm thân phận, hiện tại phi kiếm của hắn cũng đã thành, trừ phi cả nước và hắn đối đầu, hoặc toàn bộ ẩn môn liên kết với nhau đối phó với hắn, nếu không thì hắn cũng không cần phải e ngại. Mà hai điều này căn bản là không tồn tại nên bây giờ hắn cũng không có gì làm nguy hại đến quốc gia, điều chủ yếu nhất đó là hắn còn là huấn luyện viên phi tuyết, thậm chí còn có giấy phép giết người.

Tê sương tự.

Vài bóng người vội vã chạy tới. Trong mật thất, Tịch Ô Sơn đã đứng ngồi không yên.

- Tịch trưởng lão, ngài vội vàng triệu tập chúng tôi tới đây làm gì?

Người nói là Phương Nương Tử, là một người phụ nữ trung niên.

Ngu sư huynh không một chút hoang mang ngồi xuống, sau đó nói:

- Phương Nương Tử không cần phải gấp, tôi nghĩ hẳn là đã tìm được tên Mạc Ảnh đưa ra Trú Nhan Đan ở hội đấu giá.

Tịch Ô Sơn lập tức đứng dậy, khoanh tay nói:

- Ngu sư huynh sáng suốt, Ô Sơn thực sự đã phát hiện ra tung tích của hắn, hơn nữa còn nhìn thấy hình dáng thực sự của hắn. Người thanh niên đó cùng lắm cũng chỉ có 20 tuổi, nhưng…

- Người của Đoạn Quyền Đường bao vây hắn đã bị ông nhìn thấy ư?

Lão râu dê híp mắt nói.

Tịch Ô Sơn gật gật đầu, vẫn không nói gì, Phương Nương Tử liền tiếp tục nói:

- Có phải hắn đã bị người của Đoạn Quyền Đường giết không? Nếu như là như vậy thì lẽ nào bọn họ không cho Vũ Hội chúng ta một chút thể diện nào sao?

Ngu sư huynh lắc đầu, vẫn rất thản nhiên, cầm chén trà lên, nói:

- Phương Nương Tử quá sốt ruột rồi, cô nghĩ Đoạn Quyền Đường mặc dù không tồi, nhưng cũng không đến nỗi không cho Vũ Hội chúng ta chút thể diện nào. Cho dù tên giết Mạc Ảnh là Trịnh Thành Tắc thì bọn họ cũng không dám lên mặt như thế. Tôi nghĩ Tịch sư đệ nhất định có ý khác muốn nói. Nói đi, tên Mạc Ảnh này, Vũ Hội chúng ta nhất định phải có được, bọn họ có đưa ra điều kiện gì không?

Tịch Ô Sơn cười khổ, lắc đầu:

- Đoạn Quyền Đường không có bất kỳ điều kiện gì.

- Không thể nào? Cho dù Đoạn Quyền Đường có cho Vũ Hội chúng ta thể diện thì cũng không thể không có điều kiện gì được.

Ngu sư huynh chau mày lắc đầu, gã tin rằng phán đoán của mình không sai.

Tịch Ô Sơn nghiêm túc nói:

- Bọn họ không phải không đưa ra điều kiện, mà là bởi vì bọn họ không có cách nào đưa ra điều kiện. Mười hai người Đoạn Quyền Đường bao vây Mạc Ảnh, bao gồm Đường Chủ Trịnh Thành Pháp, toàn bộ đều bị Mạc Ảnh giết, không còn một ai.

- Cái gì?

Ngu sư huynh kêu lên một tiếng, chén trà trong tay liền rơi ngay xuống đất. Mặc dù loảng xoảng một tiếng, nước trà văng khắp nơi, nhưng gã vẫn không quan tâm đến. Text được lấy tại

Sau một hồi lâu mới hít một hơi nói:

- Trịnh Thành Pháp đã là cao thủ đỉnh cao kỳ đầu Địa Cấp, hơn nữa còn có mười một cao thủ khác nữa. Người thanh niên đó không ngờ cũng có thể giết gã đó. Lẽ nào tên đó từ trước đến nay đều là giả bộ hết sao?

Tịch Ô Sơn trịnh trọng gật đầu:

- Tôi đoán là trước kia có thể là hắn giả bộ. Tôi ở bên cạnh hắn nên rất rõ, tên này giết người rất quyết đoán, không chút tình người.

- Không ngờ hắn có thể giết được Trịnh Thành Pháp và mười một cao thủ khác. Tịch sư đệ, cậu ở bên cạnh thấy hắn rốt cuộc là tu luyện gì?

Ngu sư huynh sau khi kinh khiếp mới từ từ bình thường trở lại.

Tịch Ô Sơn lại nghiêm túc nói:

- Tôi nghi ngờ hắn đã lên đến cấp Tiên Thiên.

- Cái gì?

Không chỉ Ngu sư huynh ngây người ra mà cả Phương Nương Tử và lão râu dê cũng phải thất kinh tại chỗ. Tiên Thiên, đạt được đến Tiên Thiên dễ dàng vậy sao?

- Cổ võ bất luận là võ tu hay là đạo tu thì cũng đã mấy trăm năm không có cao thủ cấp Tiên Thiên nào. Tịch sư đệ, cậu có nhìn lầm không? Mạc Ảnh này đã từng giết Độc Lang, cũng có bản lĩnh giết cao thủ Địa Cấp, nhưng nếu nói là hắn đã đạt đến Tiên Thiên thì hơi quá rồi.

Sắc mặt Ngu sư huynh càng ngày càng nghiêm túc.

Tịch Ô Sơn lắc đầu nói:

- Tôi khẳng định tôi không có nhìn lầm, cũng không có đoán sai. Lần trước hắn bị rơi xuống vách núi, tôi cũng hơi hoài nghi. Cho dù là cao thủ đỉnh phong Địa Cấp thì một khi rơi xuống vách núi cũng nhất định sẽ chết, nhưng hắn lại còn sống, còn nữa, các người có biết hắn giết Trịnh Thành Pháp bằng chiêu gì không? Tôi nói nhất định các người sẽ không tin, với Trịnh Thành Pháp, hắn dùng hai chiêu, nhưng tôi nhận dịnh hắn chỉ dùng một chiêu đã giết Trịnh Thành Pháp, hơn nữa chiêu đấy lại rất đơn giản.

Mấy người còn lại bị Tịch Ô Sơn làm cho kinh hãi, im lặng như tờ. Một chiêu mà có thể giết được một cao thủ Địa Cấp, cho dù là đỉnh cao Địa Cấp cũng không thể nào làm được. Nói như vậy thì việc hắn đạt tới cảnh giới Tiên Thiên là có khả năng.

Nhìn thấy mấy người kia trợn mắt ngây người ra, Tịch Ô Sơn thở dài nói:

- Đừng nói là các người không tin, cho dù tôi tận mắt nhìn thấy cũng không dám tin. Lúc đó đứng cạnh hắn còn có Trương Chi Hối, nhưng Trương Chi Hối rõ ràng là đã bại trong tay hắn, bị hắn thu phục, binh khí mà hắn sử dụng là gì, các người có biết không?

- Không ngờ là phi kiếm, không tin chứ gì. Không ngờ hắn có thể sử dụng được phi kiếm. Tốc độ của phi kiếm nhanh như sao băng rơi, thậm chí còn như mưa sao băng. Mặc dù Trịnh Thành Pháp đã ngăn được một kiếm của hắn nhưng đao của gã đã bị gãy làm đôi, hơn nữa những phi kiếm đó còn tự động bay lại, giống như trận sao băng bay ngược lại phóng xuyên qua tim gã đó. Tôi thực sự không thể hình dung được binh khí đó.

- Phi kiếm?

Những người ở trong phòng như hóa đá. Nếu như trước tiên là giết mấy người Trịnh Thành Pháp thì bọn họ vẫn không tin tên thanh niên đó là người đạt đến cấp Tiên Thiên. Bây giờ hắn còn sử dụng được phi kiếm thì chứng tỏ hắn đã đạt đến Tiên Thiên.

Một lúc lâu sau, Phương Nương Tử mới lẩm bẩm nói:

- Không ngờ có thể sử dụng được phi kiếm, lẽ nào thực sự có cao thủ Tiên Thiên sao, không ngờ là sự thật.

Tịch Ô Sơn thở dài nói:

- Điều này không phải là thứ khiến tôi kinh ngạc, điều khiến tôi kinh ngạc nhất chính là không ngờ hắn có thể tạo ra cầu lửa. Thi thể của mười mấy tên này đã bị quả cầu lửa đó đốt thành tro bụi.

- Á…

Ngu sư huynh không thể kiềm chế được sự kinh hãi của mình, sắc mặt tái nhợt, bất giác ngồi xuống.

Một lúc lâu sau gã và Phương Nương Tử mới thì thào nói:

- Không ngờ tôi đây đi khiêu chiến với một cao thủ Tiên Thiên, không ngờ là cao thủ Tiên Thiên. Tôi điên rồi…

Bỗng nhiên gã nhớ ra cái gì đó, lập tức đứng lên nói:

- Tịch sư đệ, chúng ta lập tức ngừng điều tra và truy tìm tung tích về hắn. Ngay lập tức thu hồi lại những hành động của chúng ta với hắn. Loại người này Vũ Hội chúng ta nhất định không thể dây vào.

Tịch Ô Sơn cười khổ nói:

- Đã muộn rồi, lúc trước khi tôi ở bên nhìn thấy hắn giết người, hắn nhất định đã phát hiện ra tôi. Nhưng hắn chỉ liếc nhìn tôi một cái, sau đó cười lạnh lùng, nhưng lại không gọi tên tôi ra. Tôi dám khẳng định hắn đã phát hiện ra tôi.

- Lợi hại như vậy sao?

Một lúc lâu sau lão râu dê mới than lên một tiếng.

Ngu sư huynh lại im lặng hồi lâu, rồi mới chậm rãi nói:

- Nếu hắn thực sự muốn báo thù chúng ta thì chúng ta căn bản là không có cách nào ngăn cản được. Hắn đã phát hiện ra Tịch sư đệ, nhưng lại không chỉ ra, chứng tỏ nhất định hắn có ý nghĩ gì đó, hoặc là có một thứ gì đó mà hắn cần chúng ta giúp. Hơn nữa chúng ta không có gì đắc tội với hắn, Trương Chi Hối đắc tội với hắn như vậy mà hắn còn không giết, lại còn thu nạp để dùng, có lẽ chúng ta cũng giống như Trương Chi Hối.

- Ý của sư huynh là gì?

Ánh mắt Tịch Ô Sơn như sáng lên, cách phân tích này không thể nói là không đúng được.

Ngu sư huynh đã hoàn toàn bình tĩnh lại, nói lại lần nữa:

- Tên này có thể luyện ra Liên Sinh Đan và Trú Nhan Đan. Điều này chứng tỏ hắn tuyệt đối là một kẻ có thực lực rất mạnh, hơn nữa đối với những loại dược liệu này nhất định có quan hệ gì đó. Hắn không xung đột với chúng ta, chắc không phải vì sợ chúng ta, mà là muốn mượn chúng ta để làm tay sai cho hắn, cũng giống như Trương Chi Hối.

- Bây giờ chúng ta phải làm sao? Chủ động liên lạc với hắn ư?

Lúc này Phương Nương Tử cũng tỉnh táo lại.

Ngu sư huynh lại lắc lắc đầu nói:

- Không, người này tính tình rất kỳ quái, hơn nữa tu vi của hắn còn đến cấp Tiên Thiên, nói không chừng đã hơn một trăm năm tuổi. Chúng ta chỉ có thể đợi hắn đến tìm chúng ta. Ngộ nhỡ lại xúc phạm đến tiền bối này, thì Vũ Hội chúng ta thực sự sẽ gặp nguy hiểm. Còn nữa, chúng ta phải lập tức thông báo cho các trưởng lão mở cuộc họp. Việc này không phải là chuyện nhỏ.

Mặc dù Diệp Mặc muốn gây áp lực cho hội đấu giá, nhưng không ngờ hiệu quả lại tốt đến như vậy. Lúc này hắn đã ngồi trên máy bay đến Đàn Đô, một mình hắn đi thăm Đường Bắc Vi, còn giúp mẹ Đường Bắc Vi trị bệnh. Lần trước hắn đưa một viên dược hoàn cho Đường Bắc Vi, Diệp Mặc tin rằng viên dược hoàn này có thể duy trì được tính mạng mẹ cô ấy đến nửa năm mà không xảy ra vấn đề gì.

Đọc truyện chữ Full