Tô Miên cười nhạo một tiếng: "Cô đừng dùng cách này dọa tôi, tôi không tin đâu."
Lại đi coi hắn là đứa trẻ lên ba, lừa hắn như vậy.
Minh Thù gật đầu: "Đi, cậu chờ đó cho tôi."
Tô Miên cảm thấy mờ mịt, chờ cái gì?
Minh Thù đi qua bên cạnh hắn, Liễu Loan Nguyệt thừa dịp đi qua, cẩn thận liếc mắt quan sát Tô Miên, nam sinh này... Dường như đã gặp qua ở đâu rồi.
Có điều...
Hắn muốn làm gì?
Biến thành Huyết tộc giống như cô ấy sao?
Nam sinh "hừ" nhẹ một tiếng, đuổi theo Minh Thù, Liễu Loan Nguyệt không giải thích được xoa đầu, xung quanh gió thổi tới, khiến cho cô run một cái nhanh chóng đuổi theo.
-
Ngày hôm sau.
Đâu đó bên ngoài biệt thự, Minh Thù quấn mình bên trong một áo choàng màu đen, ngồi xổm trong một bụi cây.
Bên cạnh là Liễu Loan Nguyệt.
Liễu Loan Nguyệt nhìn biệt thự, ở trong hoa viên có một người phụ nữ đang chăm sóc cây hoa, một lát sau cô mới lên tiếng: "Đây là nhà cha mẹ ruột của tôi? Cô... không nói đùa chứ?"
Minh Thù nhai cây cỏ: "Tôi lừa cô làm gì, lừa cô có thế để cho tôi cắn một cái không?"
"Nhưng là..." Liễu Loan Nguyệt thì thào: "Đây là nhà của nữ sinh nổi tiếng giảng đường Quan Sa."
Cô đã gặp qua người phụ nữ này một lần, bà ấy đưa Quan Sa tới trường học, rõ ràng nghe Quan Sa gọi là mẹ.
Quan Sa ở trong mắt bọn họ là ai?
Người đẹp, giọng nói ngọt ngào, gia cảnh giàu có thành tích nổi trội, lại kết giao cùng với Sở Việt, giống như công chúa bên trong truyện cổ tích.
Bà ấy là mẹ của Quan Sa tại sao lại trở thành mẹ của cô?
Liễu Loan Nguyệt nhìn về phía người bên cạnh: "Làm sao cô biết bà ấy là mẹ tôi?"
"Việc này tôi biết trả lời thế nào chứ." Minh Thù phièn muộn: "Đợi một chút, để tôi suy nghĩ, bịa cho cô một câu chuyện thật hay."
"..."
Liễu Loan Nguyệt thấy Minh Thù đang nghiêm túc suy nghĩ, khóe miệng co lại, vừa rồi còn ấp ủ bao nhiêu cảm xúc chớp mắt đã tan đi hết.
Cô nhẹ nhàng nói: "Nếu như cô muốn uống máu của tôi, không cần phiền phức như vậy, trước đây cô đã giúp tôi, lại giúp tôi lấy lại đoạn video, tôi nguyện ý cung cấp huyết dịch cho cô."
Minh Thù nói: "Cô không cảm thấy cô và bà ấy trông rất giống nhau sao?"
Liễu Loan Nguyệt nhìn sang bên kia một chút, lại nhanh chóng rủ mắt xuống, thấp giọng nói: "Tôi về trước đi học."
Minh Thù: "..."
Không phải trước đó cô muốn tìm cha mẹ ruột sao?
Sao bây giờ lại không tin?
Lâu không về nhà giờ thấy sợ?
[Ký chủ, cô không cảm thấy cách của cô không đúng lắm sao?]
"Không đúng chỗ nào?"
[Một người bình thường tự nhiên cô nói cho họ biết, kia là cha mẹ của họ, cô cảm thấy họ có tin không?] Hài Hòa Hiệu nói.
[Ký chủ, chúng ta tiến hành theo trình tự từ từ.]
"Thật nhiều phiền phức, một lần là xong có phải có đồ ăn vặt không?" Trẫm là một ma cà rồng, đứng ở dưới mặt trời thế này cần dũng khí rất lớn!
[...] Quên đi, để ký chủ nhìn mấy tiểu yêu tinh đánh nhau để tỉnh táo lại.
Minh Thù thấy Liễu Loan Nguyệt đi thật, cũng đành lui lại.
Cô ấy muốn biết thì nói cho cô ấy biết, cô ấy không muốn biết, Minh Thù cũng lười giải thích.
Lãng phí thể lực.
Cô quấn trong chiếc áo choàng màu đen đi dưới mặt trời, những người gặp phải cô đều nhao nhao vòng qua.
"Đây là biểu diễn nghệ thuật sao?"
"Cosplay à! Có điều đây là cái gì, tử thần sao? Không giống lắm..."
"Người bây giờ, không cố gắng lao động học tập, cả ngày chỉ làm những thứ không thiết thực này."
Tiếng bàn tán của người đi đường không ngừng vang lên.
Lúc chờ xe, những người khác dò xét, bình luận một chút thì thôi đi, một gã đàn ông bên cạnh còn chăm chú dò xét cô, còn định tới giật mũ của cô ra.
Minh Thù kéo mũ về phía sau, lộ ra khuôn mặt trắng như sứ: "Nhìn cái gì, chưa nhìn thấy người bị bệnh thấy ánh sáng sẽ chết bao giờ à?"
Người kia bị dọa cho giật mình, cả người đứng im tại chỗ, ngay cả Minh Thù dáng dấp ra sao cũng không nhìn rõ, nhanh chuồn mất.
Có điều người thấy ánh sáng sẽ chết là bệnh gì?
Có bệnh như vậy sao?
Minh Thù kéo mũ trở lại, bên cạnh có người đi tới.
"Sẽ truyền nhiễm..." Minh Thù quay đầu, Tô Miên một tay đút túi, một tay che ô, tư thế vô cùng có khí chất.
Mới vừa rồi người qua đường còn quan sát Minh Thù, lúc này tất cả lực chú ý đã đặt hết lên trên người Tô Miên.
Một thiếu niên rất đẹp, và một một người kỳ lạ thấy không rõ mặt đứng cùng nhau, hình ảnh này không hiểu sao thấy chói mắt.
Minh Thù nở nụ cười: "Bạn học, cậu không phải sẽ đi cùng tôi đấy chứ?"
"Tôi nói rồi, cô không đồng ý với tôi, cô đi đâu tôi sẽ theo tới đấy." Tô Miên nói: "À, tôi tên là Tô Miên."
"Cậu có một họ hàng tên là Tô Phi!"
Minh Thù bất thình lình nói ra một câu như vậy, Tô Miên theo bản năng lắc đầu.
Hắn chỉ có một...
Biểu cảm Tô Miên hơi đổi, người con gái này làm sao lại cứ làm cho người khác tức giận?
Tô Miên cảm thấy mình cũng không phải là kiểu người thường xuyên tức giận, nhìn không quen thì không để ý tới, nhưng hắn không thể không thừa nhận, mới tiếc xúc với người con gái này một thời gian ngắn, cơn giận của hắn đã sắp góp nhặt tới giới hạn rồi.
Minh Thù đột nhiên cười xán lạn với hắn: "Đi, tôi dẫn cậu đến một nơi."
Tô Miên: "..."
Luôn cảm thấy không phải là nơi tốt lành gì.
-
Nửa giờ sau.
Tô Miên nhìn Huyết tộc đang run lẩy bẩy trước mặt, khuôn mặt có chút xanh trắng.
Huyết tộc trước mặt... thực sự là một lời khó nói hết.
Thân thể hắn giống như dinh dưỡng không đầy đủ, gầy trơ xương, xấu xí, người bình thường mà trông thấy sẽ coi hắn là quái vật.
Minh Thù ngồi ở bên trên bờ tường gạch bỏ hoang, áo choàng màu đen theo động tác của cô lay động tạo ra âm thanh rất nhỏ.
"Đây chính là Huyết tộc cậu muốn biến thành." Minh Thù vẫn ung dung nói: "Đêm hôm đó cậu không nhìn thấy rõ, ngày hôm nay hãy xem thật kỹ."
Tiểu yêu tinh muốn làm Huyết tộc, cô sẽ không cho hắn làm, xem hắn có tức hay không.
Tô Miên: "..."
Huyết tộc: "..." Ta đã làm sai điều gì, tại sao lại lấy ta ra làm tài liệu phản diện để giảng dạy!
"Ít xem phim tiểu thuyết trên ti vi đi, tất cả chỉ là thổi phồng, lừa những thiếu niên vô tri như cậu."
Thiếu niên vô tri Tô Miên: "..."
"Được là người thật là tốt, muốn ăn cái gì thì ăn cái đấy, làm ma cà rồng chỉ có thể ăn một thứ, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều chỉ có thể ăn một món ăn, cậu nói xem có ngán hay không? Hơn nữa muốn hoạt động dưới ánh mặt trời, phải che kín như tôi vậy."
Tô Miên xoay người ngửa đầu nhìn về phía cô: "Vậy còn cô?"
"Tôi?" Minh Thù chớp mắt: "Tôi không giống chúng."
"Có chỗ nào không giống?"
"Tôi lợi hại."
"..." Cô lợi hại, cô ghê gớm!
Tô Miên hít sâu, thở ra, lại hít sâu: "Để tôi biến thành Huyết tộc đối với cô mà nói, chẳng qua là một chuyện rất dễ dàng, cô có yêu cầu gì cứ nói chỉ cần tôi có thể làm được thì sẽ thỏa mãn cô."
Minh Thù phất tay, con Huyết tộc kia như trút được gánh nặng nhanh chóng chạy trốn.
Minh Thù từ trên tường gạch nhảy xuống, cô tiến sát vào Tô Miên, dưới vẻ mặt nghiêm túc của Tô Miên nghiêng đầu ghé sát vào cổ hắn.
Bản năng báo động nguy hiểm của thân thể khiến Tô Miên lui về phía sau nửa bước.
Thế nhưng hắn nhịn không bước tiếp.
Trên cổ có chút mát mẻ, hắn có thể cảm giác được môi của cô dường như sát trên da của hắn, chạm vào động mạch của hắn.
Hắn dường như có thể cảm giác được rõ ràng huyết dịch từ trái tim chạy ra, tỏa khắp toàn thân mỗi một dây thần kinh cũng bắt đầu căng cứng.
Đó là một loại cảm giác rất kỳ lạ.
Không ghét, không xa lạ gì...
Thậm chí là muốn để cô càng tới gần hơn nữa.