Lý đại nhân tức đến mức sắc mặt đỏ bừng: "Thừa tướng, ngươi ít ngậm máu phun người đi!"
"Ngươi có thể mua được thân tín của ta, còn có cái gì không thể làm được?"
"Ta không có!"
"Mọi người tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, ý của ngươi là nàng nói dối? Đây chính là nhân chứng ngươi tìm tới, chẳng lẽ ngươi lại tìm nhân chứng tới nói xấu mình?"
Lý đại nhân tức đến mức không nói ra lời thân thể run lên, trong ánh mắt dường như có thể phun lửa.
Nhân chứng là hắn tìm về cũng đúng là nói xấu hắn...
Đúng thật không có cách nào phản bác.
Chân tướng của việc này trong lòng Thẩm Ngọc biết rất rõ, nhưng lúc này nàng cũng không thể làm gì chỉ có thể nhìn, lúc cần thiết nàng còn phải đứng ở bên phía thừa tướng.
Lý đại nhân đang không biết phải làm sao làm, ánh mắt quét tới Phùng các lão, đột nhiên tựa như nhớ tới cái gì: "Bệ hạ, bệ hạ, vi thần còn có người làm chứng."
Thẩm Ngọc xanh mặt quát lớn: "Lý đại nhân, điện Càn Khôn này không phải nơi để cho ngươi làm trò đùa, nói xấu thừa tướng ngươi biết là tội gì không?"
Lý đại nhân cuống quít dập đầu: "Bệ hạ, ngài phải tin tưởng vi thần, vi thần thực sự còn có nhân chứng."
Thẩm Ngọc mặc dù rất muốn lập tức gọi nhân chứng vào yết kiến, nhưng lúc này vẫn phải làm bộ hỏi Minh Thù: "Thừa tướng, ngươi xem thế nào?"
Minh Thù không sao cả.
Thẩm Ngọc giơ tay lên, ý bảo bọn họ cho nhân chứng khác vào.
Nhưng mà chuyến đi này mất những nửa canh giờ, ngự lâm quân trở về bẩm báo, căn bản không tìm được nhân chứng này.
"Không... sao có thể không có... nhất định là thừa tướng đã bắt nàng ta đi." Khuôn mặt Lý đại nhân tỏ vẻ không thể tin được.
Thẩm Ngọc nhìn về phía Minh Thù, Minh Thù nâng khóe môi lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.
Ý kia dường như là đang nói chính là ta làm đấy nhưng ngươi không có chứng cứ, ngươi có thể làm gì được ta?
Nếu không phải là Thẩm Ngọc khống chế bản thân không tệ, lúc này chắc đã đập phá đồ đạc.
Minh Thù bình tĩnh hỏi: "Bệ hạ, Lý đại nhân nói xấu ta như vậy nên xử lý như thế nào?"
Thẩm Ngọc: "..."
Phùng các lão không ngờ sự việc lại phát triển trở thành như vậy, nhưng...
Thẩm Ngọc trong ánh nhìn chăm chú của Minh Thù, dường như từ trong hàm răng đẩy ra một câu nói: "Hãm hại trung lương nói xấu thừa tướng, tước đoạt chức quan đưa vào thiên lao chờ ngày xử lý."
Lý đại nhân bị người mang xuống.
"Bệ hạ, vi thần bị oan!"
"Bệ hạ..."
Có thể là sợ Lý đại nhân hô lên lời nói bất lợi gì đó, rất nhanh thì bị che miệng kéo ra ngoài.
"Thừa tướng hôm nay bị sợ hãi rồi, trẫm sẽ vì thừa tướng mở tiệc ăn mừng, hôm nay trẫm có chút mệt mỏi, bãi triều!"
-
Phùng các lão vừa vào Ngự Thư phòng chạm vào mặt chính là một cái bình hoa.
Thân thể Phùng các lão hơi mập suýt không tránh được.
"Bệ hạ..." Phùng các lão vội vàng quỳ xuống đất.
"Phế vật!" Thẩm Ngọc gạt toàn bộ đồ trên bàn xuống đất: "Một đám phế vật, một việc nhỏ như vậy cũng làm không được."
Phùng các lão cúi đầu: "Bệ hạ, việc này nhất định là đã bị Cảnh Sắt phát hiện ra, xuống tay trước cản người chúng ta đã xắp xếp."
"Nàng ta làm sao biết được, nàng ta làm sao lại biết được?" Thẩm Ngọc ném đồ đạc về phía người Phùng các lão: "Ngươi nói xem, nàng làm sao biết chuyện gì xảy ra? Ngươi không phải nói là không có sơ hở, nhất định sẽ làm cho nàng ta không có cơ hội trở mình, đây là cái mà ngươi nói không có sơ hở sao?"
Phùng các lão làm sao biết đã sai chỗ nào.
Nhưng bây giờ nàng chỉ có thể nhận tất cả, không dám tranh luận.
Thẩm Ngọc phát tiết một phen thoáng tỉnh táo lại, nàng ngồi vào long ỷ đen mặt nhìn một mảng hỗn độn: "Cảnh Sắt tiếp theo sẽ càng cảnh giác, muốn động tới nàng ta càng khó hơn."
Phùng các lão: "Bệ hạ, Cảnh gia rễ sâu lá tốt, muốn chỉ một lần đã có thể diệt trừ bọn họ là không có khả năng, điều này cần làm từ từ."
Thẩm Ngọc nhướng mày.
Cảnh Sắt nếu như đứng ở phe nàng làm gì xảy ra những việc này.
"Phùng các lão, ngươi có cảm thấy Cảnh Sắt có gì đó không đúng không?" Thẩm Ngọc đột nhiên nói một tiếng.
Lúc trước tại Càn Khôn điện nàng không suy nghĩ kỹ, nhưng lúc này nhớ lại dường như có điểm không đúng.
Phùng Các lão kinh ngạc: "Bệ hạ cũng phát hiện ra sao."
Lúc trước, bên ngoài cung đã cảm thấy không thích hợp.
Thẩm Ngọc nói: "Lần này tại biên cương, xem ra đã xảy ra rất nhiều việc mà chúng ta không biết.
Nàng dừng một chút: "Phùng các lão, chọn một ngày tốt mở tiệc ăn mừng cho thừa tướng."
Phùng Các lão suy nghĩ một chút không hiểu thấu được mục đích của Thẩm Ngọc, chỉ có thể đồng ý trước.
-
Ngọc Hoa Cung.
Một nam nhân mặc hoa phục sắc mặt tái nhợt ngồi bên cửa sổ, ngoài điện vang lên âm thanh hành lễ, nam nhân cũng không có phản ứng gì.
Thẩm Ngọc vẫy lui những người còn lại: "Ngươi nghĩ như thế nào?"
Nam nhân đối với lời nói của Thẩm Ngọc làm như không nghe thấy.
Thẩm Ngọc vốn tâm tình không tốt, nàng tiến lên nắm lấy cổ tay nam nhân, bóp cằm hắn: "Đoan Mộc Thư, Thẩm Ngôn đã chết rồi."
Đáy mắt nam nhân tràn đầy chán ghét: "Buông ra."
Thẩm Ngọc cười nhạt: "Coi như nàng ta còn sống, ngươi cho rằng nàng ta có thể cứu ngươi sao? Bây giờ toàn bộ Phượng Kỳ quốc đều là của ta, bao gồm cả ngươi."
Đoan Mộc Thư giãy giụa: "Ngươi buông ra, Thẩm Ngọc ta sẽ không thích ngươi vĩnh viễn sẽ không thích ngươi!"
"Được lắm."
Thẩm Ngọc lôi Đoan Mộc Thư đi về phía giường.
"Ngươi thực sự nghĩ ta không dám làm gì ngươi sao."
"Buông ra..."
Cung nhân ngoài điện nghe thấy bên trong có tiếng đồ vật bị đổ vỡ cũng không dám thở mạnh, mỗi lần bệ hạ tới đây đều là như thế này.
Ngoài Ngọc Hoa cung, thiếu nữ mặc cung trang màu lam dừng chân nhìn về phía tường thành của Ngọc Hoa cung.
Thiếu nữ mặt như quả đào, chân mày như núi xa, mũi rất vừa vặn, môi không hé mà cong, nàng hơi mở miệng đầu lưỡi mềm mại như ẩn như hiện.
Đôi mắt sáng đang lộ ra vài phần hiếu kỳ, tóc dài mềm mại dán lên thân thể nàng, trên đầu mang theo một chiếc trâm cài tóc màu vàng, trên cổ còn mang theo chuỗi ngọc, cả người có thể dùng từ hoa lệ tinh xảo để hình dung.
Ăn mặc như vậy ở những quốc gia khác, đối với nữ nhân mà nói là rất bình thường, nhưng ở Phượng Kỳ quốc đây cách ăn mặc của của những nữ nhân lại bị xem thường.
Vì chỉ có nam nhân mới có thể như thế.
"Thất điện hạ, chúng ta đi nhanh đi thôi." Thị vệ phía sau nhắc nhở nàng.
"Ngọc Hoa cung mỗi ngày đều náo nhiệt như thế." Giọng nói của thiếu nữ như chim vàng anh rời tổ uyển chuyển êm tai.
"Thất điện hạ..."
"Được rồi, đi thôi." Thiếu nữ nhẹ giọng nói.
Nàng cất bước đi về phía trước, trang sức trên người va chạm vào nhau tạo ra nhưng âm thanh thanh thúy.
-
Minh Thù từ trong cung đi ra, Cảnh Du lập tức tới nghênh đón: "Đại nhân, có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?"
Minh Thù nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Đói bụng."
"..." Đại nhân, ta không phải hỏi chuyện này!
Minh Thù phiền muộn nói thầm: "Phải cố gắng làm gian hùng, như vậy thì có thể được ăn đùi gà."
Cảnh Du: "..."
Vừa rồi nàng dường như nghe thấy cái gì.
Dường như lại không nghe thấy.
Gần đây có phải là quá mệt mỏi rồi nên xuất hiện ảo giác không?
Cảnh Du hoài nghi nhìn lại đại nhân của mình: "Đại nhân, lần này bọn họ hãm hại không thành công chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ."
"Không sao."
Cảnh Du: "???"
Không sao cái gì!
"Đại nhân... xử lý Ngô Anh như thế nào?" Vì là người của phủ thừa tướng, Thẩm Ngọc để cho Minh Thù tự mình xử lý.
"Theo quy củ xử lý."
"Nhưng..." Cảnh Du có chút lo lắng: "Bệ hạ giao Ngô Anh cho ngài xử lý, chưa chắc không phải là để dò xét ý tứ."
Minh Thù đột nhiên hỏi: "Nàng dám ở bên ngoài đụng đến ta sao?"
Cảnh Du lưỡng lự vài giây: "Không dám."
"Cho nên sợ cái gì, đi... trở về ăn đùi gà."
Cảnh Du: "..."
Đại nhân sao lại trở nên kỳ lạ như thế?