Sự thật chứng minh lựa chọn của Dư Thâm là chính xác, hắn làm xong điều trị xuống tới vừa hay nhìn thấy dáng vẻ đang điên cuồng uống nước của Phó Vân Bách.
Minh Thù gác chéo chân ngồi đối diện, trên mặt vẫn mang theo ý cười.
Trang Mông Mông khẩn trương rót nước cho Phó Vân Bách.
Phó Vân Bách uống cạn hai ly nước, trừng mắt nhìn Trang Mông Mông: "Hai người các cô thông đồng chơi tôi?"
Hắn bận bịu cả ngày, đói gần chết, hiện tại còn bị chơi một vố như thế.
Trang Mông Mông một ngày đi theo cô, đều học cái gì chứ!!
Nhất định là đọc sách sách quá ít, trở về lại mua thêm hai quyển.
Trang Mông Mông ủy khuất: "Tôi muốn nhắc nhở anh nhưng Âm Âm không cho."
Phó Vân Bách nhìn về phía Minh Thù.
Người sau mỉm cười: "Phó tiên sinh, tới nhà của tôi có chuyện gì sao?"
Phó Vân Bách: "..."
Có người đãi khách như thế sao?!
Hắn gỡ kính xuống xoa xoa: "Văn lão tiên sinh có ở đây không? Tôi có chút chuyện muốn hỏi ông ấy?"
Minh Thù nhìn về phía Dư Thâm, người sau chậm rãi nói: "Ông ngoại ở thư phòng."
Phó Vân Bách nghe Dư Thâm nói, đáy lòng không nói nên lời là cảm giác gì, quan hệ của hai người này đã phát triển tới mức này rồi?
Phó Vân Bách tìm Văn lão gia tử là hỏi thăm về chuyện của Hắc Báo, Văn lão gia tử lúc còn trẻ tựa hồ cũng có điểm quan hệ cùng Hắc Báo.
Bất quá đã nhiều năm như vậy, Hắc Báo cũng không phải là Hắc Báo năm đó, Văn lão gia tử có thể cung cấp manh mối không nhiều.
Phó Vân Bách chỉ là ôm tâm lý may mắn đến, không đạt được đáp án mong muốn cũng không có thất vọng.
Bọn họ nhìn chằm chằm tổ chức Hắc Báo này như thế, thế nhưng nhiều năm như vậy, bọn họ cũng không điều tra ra việc gì hữu dụng.
-
Ba ngày sau.
Phó Vân Bách nhận được tin tức đã tìm được hang ổ của Hắc Báo, nhưng cũng giống như Sơn Hải Hội lần trước, toàn bộ hang ổ đều bị người ta diệt trọn.
Toàn bộ cục quản lý dị năng cũng không biết hình dung tâm tình của mình như thế nào.
Chuyện của Sơn Hải Hội bị người ta đoạt trước.
Tổ chức Hắc Báo hiện tại vẫn là bị người đoạt trước.
Mà người ta lại lặng yên làm không một tiếng động, xong việc mới phát tin tức cho bọn hắn....
Người Hắc Báo bị trói lại thành một hàng vô cùng chỉnh tề, phía dưới còn có một bức ảnh chụp chung, kí tên —— Tang Âm.
Phó Vân Bách nhìn thấy tấm hình kia đầu tiên, hắn thu ảnh lại không để người khác trông thấy.
Cái này mẹ nó nếu để cho người nhìn khác nhìn thấy không biết sẽ đến mức nào.
Trang Mông Mông cả ngày ở bên người cô, cô không sợ nguy hiểm, Trang Mông Mông làm sao bây giờ?
"Lão Đại, không tìm được dị năng tinh thể."
Phó Vân Bách nhíu mày.
"Có phải bị người tập kích nơi này cướp đi hay không?"
"Lục soát hết chưa?"
"Đều lục soát hết. Mẹ nó bọn súc sinh này, giam giữ nhiều người bình thường như vậy cũng không biết đang làm cái gì."
"Những tổ chức dị năng này nên bị diệt toàn bộ, ỷ vào mình có chút bản lãnh liền đánh mất nhân tính..."
"Đi." Phó Vân Bách cắt đứt đám người đang tức giận: "Hiện tại quan trọng nhất chính là tìm được dị năng tinh thể, thẩm tra trong đêm."
Đám người liếc nhìn nhau, bắt đầu công việc lu bù lên.
Người của tổ chức Hắc Báo nói bọn hắn căn bản chưa thấy qua cái gì dị năng tinh thể, nói dị năng tinh thể ở chỗ bọn hắn cũng chỉ là lời đồn.
Bọn hắn cũng nghĩ cách trộm dị năng tinh thể, nhưng Dịch Giảo Giảo còn chưa thành công thì đã bị bắt lại.
Nội bộ còn chưa bắt đầu hành động mới, đột nhiên liền bị diệt.
Dị năng tinh thể mất tung tích.
Người tập kích tổ chức Hắc Báo cũng mất tích.
-
Dịch Giảo Giảo bị giam tại cục quản lý, nghe nói muốn đưa cô ta đến nơi nào đó trên đảo, nơi đó đều là những dị năng giả phạm sai lầm, muốn từ bên trong ra ngoài căn bản là không thể nào.
Theo lý thuyết tội danh của Dịch Giảo Giảo cũng không đến mức bị đưa tới nơi đó, nhưng không biết vì sao danh sách được đưa tới, tên Dịch Giảo Giảo cũng ở phía trên.
Phó Vân Bách có hỏi qua bên trên, phía trên chỉ cho một đáp án mơ hồ.
Dịch Giảo Giảo được đưa đi liền không có tin tức, nhưng vào một tháng sau Minh Thù nhận được thông báo nhắc nhở của hệ thống.
Giá trị hận thù đã đầy.
Dịch Giảo Giảo không biết ở nơi đó đã trải qua cái gì.
Trước đó Dịch Giảo Giảo căn bản không biết người sở hữu dị năng tồn tại, thời điểm cô ta sử dụng dị năng cũng không có tránh ai.
Lúc đầu vốn là có giá trị hào quang, cho dù có nguy hiểm cũng sẽ bị giải quyết hết, thế nhưng Minh Thù đánh vỡ cân bằng, dẫn đến hào quang không bảo vệ được cô ta.
Bất quá những việc này đã không có quan hệ gì với Minh Thù.
Nhiệm vụ hiện tại của cô chủ yếu là đi học!
Toán học khiến người ta đánh mất lý trí.
"Âm Âm, a a a tôi muốn điên rồi!"
"Làm đồ ăn đi!" Minh Thù cắn bút: "Ăn no làm tiếp!"
Trang Mông Mông gật đầu: "Có đạo lý!"
Phó Vân Bách ngẩng đầu, dáng vẻ thầy chủ nhiệm nghiêm túc: "Trang Mông Mông, nhìn điểm số của em xem, em có muốn lên đại học hay không?"
Trang Mông Mông phản bác: "Tôi lại không muốn học khoa này."
Phó Vân Bách trầm mặt: "Không thể chuyển khoa."
Trang Mông Mông: "Tôi biết nó, là nó không biết tôi!"
Phó Vân Bách: "Làm thêm hai lần."
Trang Mông Mông: "Làm thêm mấy lần tôi cũng sẽ không hiểu, tôi ghét toán học, tại sao anh phải bắt tôi học môn tôi ghét chứ!"
Phó Vân Bách: "Tôi là vì muốn tốt cho em..."
Trang Mông Mông: "Anh căn bản cũng không quan tâm tôi có thích hay không, anh cảm thấy tốt với tôi, thế là tốt cho tôi?"
Minh Thù nhìn hai người ồn ào trong chốc lát, cảm thấy đồ ăn của mình là không có trông cậy được.
Cô quay đầu nhìn Dư Thâm.
Thiếu niên an tĩnh ngồi bên cửa sổ, trong tay cầm một quyển sách, hơi hơi cúi đầu, ánh nắng rơi trên người hắn, tĩnh mịch mà đẹp đẽ.
Minh Thù khoác tay lên ghế dựa, lẳng lặng nhìn hắn.
Tiểu yêu tinh thật là đẹp mắt a.
Tướng mạo cùng tính tình của hắn hoàn toàn không khớp chút nào.
Không biết...
Dư Thâm tựa như phát giác được ánh mắt của cô, ngẩng đầu nhìn tới.
Đối đầu với ánh mắt của Minh Thù, mặt hắn giãn ra mỉm cười, để sách xuống đi tới: "Thế nào?"
"Làm bài tập mệt mỏi."
Dư Thâm nhìn bài tập cô mới làm một nửa: "Anh làm giúp em?"
"Được."
Dư Thâm mặc dù không đi học, nhưng gia sư được mời tới dạy hắn toàn là bậc nhất nên thành tích của hắn không cần phải nói.
Sau đó lôi cái ghế ngồi bên cạnh Minh Thù, nhận bút từ trong tay cô, tiếng bút rơi xuống, viết ra chữ, cơ hồ cũng không khác nét chữ của Minh Thù là bao.
"Anh nhìn bạn trai của người ta một chút!" Trang Mông Mông đột nhiên chỉ vào Dư Thâm.
"Em có thể có bằng thành tích của Tang Âm, tôi cũng giúp em làm." Phó Vân Bách đau đầu, muốn nhanh chóng đưa Trang Mông Mông rời khỏi chỗ của hai người này, cứ tiếp tục như thế, Trang Mông Mông cũng không biết sẽ bị dạy thành cái dạng gì.
Khoảng thời gian này hắn quá bận rộn.
Minh Thù nhìn Trang Mông Mông đang thở phì phò: "Đừng tức giận, cô đi làm cơm, tôi giúp cô làm."
Dư Thâm cùng Phó Vân Bách đồng thời trừng mắt về phía Minh Thù.
Minh Thù: "..."
Minh Thù ha ha một tiếng: "Dạy, tôi sẽ dạy cô ấy."
"Hừ!" Trang Mông Mông nhìn về phía Phó Vân Bách hừ lạnh một tiếng, ôm đồ của mình đưa cho Minh Thù, sau đó đi tới phòng bếp.
Phó Vân Bách: "..."
Cô vợ nhỏ không hôn tôi thì làm sao bây giờ!
Minh Thù nằm sấp trên bàn: "Phó Vân Bách, tôi đã nói với anh, anh như vậy muốn đuổi theo cô vợ nhỏ thì cứ đợi qua tám trăm năm nữa đi"
"Hiện tại cô ấy không chịu học, về sau làm sao bây giờ?"
Minh Thù nhẹ nhàng nói: "Cô ấy có những thứ cô ấy yêu thích, có dự định của tương lai, anh không nghe cô ấy nói sao?"
"Lại nói, coi như cô ấy cái gì cũng đều không muốn làm, vậy thì nuôi chứ sao. Coi như chỉ là một con chim hoàng yến yếu ớt kia không phải cũng là cam tâm tình nguyện nuôi sao?"
"Anh nuôi em." Dư Thâm nói tiếp.
Phó Vân Bách nhìn về hướng phòng bếp một chút, hắn nhớ kỹ...Mông Mông đúng là có nói về sau muốn làm gì.