TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 428: Kinh doanh bá vương

Sau khi chào Hư Nguyệt Hoa, Diệp Mặc đưa Ninh Khinh Tuyết trở về Lưu Xà. Hư Nguyệt Hoa giải quyết xong một vài chuyện, sau đó cũng đi Lưu Xà.

Về đến Lưu Xà, nhìn thấy cảnh tượng này, chẳng những Ninh Khinh Tuyết không dám tin mà ngay cả Diệp Mặc cũng không thể tin nổi. Chỉ qua một quãng thời gian ngắn ngủi mà nơi đây đã thay đổi rất nhiều.

Nơi này giờ đã là một vùng buôn bán sầm uất, phồn hoa. Không những đường xá được mở rộng mà khắp nơi cũng mọc lên đủ loại cửa hàng, khách sạn…

Điều duy nhất khiến Diệp Mặc không vừa ý chính là, tuy đường phố đã được mở rộng nhưng không có quy hoạch rõ ràng, cải tạo xây dựng đều theo ý mình. Nói ngay con đường đông người qua lại kia, đáng lẽ phải xây dựng thêm mới phải.

Dược phẩm Lạc Nguyệt ở Lưu Xà là cửa hàng độc quyền lớn nhất đã đem đến phần lớn thương nhân mà những thương nhân này cũng mang tới không ít tiền bạc, thúc đẩy sự kết nối các doanh nghiệp, tạo thành một dây chuyền sản xuất.

Diệp Mặc nhìn cảnh tượng trước mắt, nén thở dài. Khó trách Hư Nguyệt Hoa đã có chút lo lắng xung quanh vấn đề giữa hai nước. Lưu Xà giờ phồn hoa, nhộn nhịp không khác gì một huyện thành phát triển; dân số ở đây cũng đông đúc, chỉ có điều bị hạn chế bởi diện tích mà thôi.

Diệp Mặc nhíu mày. Không được, nếu tiếp tục như vậy thì mục tiêu trước mắt sẽ không không đạt được. Điều khiến Diệp Mặc khó nghĩ chính là nếu chỉ có mình hắn, đánh không được sẽ bỏ đi, nhưng giờ hắn lại có người khác nữa, nếu thực sự quốc gia kia động thủ với Lưu Xà thì dù hắn có năng lực luyện khí tầng bốn, cũng không khác gì lấy trứng chọi đá.

Hỏa cầu và thuật phong nhận của hắn dù lợi hại đến đâu cũng không thể chống lại đội quân đông đúc kia. Hư Nguyệt Hoa lo lắng cũng phải, nhất định hắn phải giải quyết vấn đề này càng sớm càng tốt, nếu không, hậu quả thật khó lường.

Tuy Lưu Xà đã bị người của Phương Nam khống chế hoàn toàn, nhưng nơi này vốn là một mảnh đất lộn xộn, hơn nữa, tiếng tăm của Lưu Xà ngày càng vang xa, đã tạo thành một chút hỗn loạn trên vùng đất trị an.

Diệp Mặc và Ninh Khinh Tuyết vừa mới tới đã gây sự chú ý của rất nhiều người. Chủ yếu là do sự cuốn hút của Ninh Khinh Tuyết. Dù cô tới bất kỳ đâu, cô luôn là tâm điểm của những người xung quanh.

- Ông anh có ở khách sạn không? Khách sạn của chúng tôi cung cấp đầy đủ các dịch vụ, bảo đảm sẽ khiến hai vị vừa lòng. Giờ tôi sẽ đưa hai vị đi, cứ đi theo tôi là được rồi.

Diệp Mặc và Ninh Khinh Tuyết còn chưa hết xúc động thì một người phụ nữ trung niên đến chặn trước Diệp Mặc nói..

Tuy cách làm của chị ta chỉ là lôi kéo kinh doanh thôi nhưng khẩu khí của chị ta hình như Diệp Mặc đã đồng ý rồi. Hơn nữa, người phụ nữ này sau khi trèo kéo kinh doanh thì mấy người bên cạnh đang định đến xem thử lập tức dừng bước, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng.

Ninh Khinh Tuyết nhíu mày, đến gần Diệp Mặc hơn, không nói gì.

Diệp Mặc thản nhiên đáp:

- Không cần đâu, chúng tôi không cần ở khách sạn, chị làm ơn tránh đường!

- Anh bạn, đến Lưu Xà không ở khách sạn sao được? Mỹ nhan hoàn ở đây không phải ngày nào cũng mua được đâu. Nhưng nếu anh bạn ở khách sạn của chúng tôi, tôi đảm bảo anh có thể mua được Mỹ nhan hoàn!

Diệp Mặc chưa dứt lời thì lại có hai gã thanh niên trai tráng đứng cản đường. Mặc dù nói chuyện với Diệp Mặc nhưng ánh mắt lại nhìn Ninh Khinh Tuyết. Chúng không hề che giấu dục vọng khi nhìn cô.

Nói xong, chúng còn lấy ra một cây đao nhỏ lăm lăm trong tay.

Diệp Mặc mặt sa xuống, trong lòng rất tức giận. Lưu Xà không ngờ lại biến thành nơi chướng khí mù mịt như vậy, thế mà hắn còn tưởng đây là nơi an toàn nhất. Nếu Diệp Lăng không phải là em gái hắn thì chẳng phải sẽ bị những người này ức hiếp sao? Ở nơi này là lôi kéo khách, nhưng rõ ràng là uy hiếp khách. Nếu khách không đồng ý theo bọn chúng tới khách sạn của chúng thì còn có thể bị dùng sức mạnh khống chế nữa.

- Các anh vẫn dùng cách như vậy để mời khách sao? Chẳng lẽ Lưu Xà không có quy củ gì à?

Diệp Mặc lạnh lùng nói. Lưu Xà bây giờ và Lưu Xà hai năm trước hắn tới có gì khác nhau? Thậm chí còn không bằng.

Nói xong, trong lòng hắn cũng thấy lấy làm lạ. Ở Lưu Xà mà còn tồn tại loại du côn này thì chẳng phải không thể dung thân sao? Xem ra, cần giải quyết vấn đề nhanh một chút.

Diệp Mặc càng tức giận hơn, chẳng lẽ Tàng Gia Nghiêm và Phương Nam không quản người của chúng để biến Lưu Xà thành một nơi như vậy? Thật quá kém cỏi mà! Text được lấy tại

Tuy nhiên, Diệp Mặc rất nhanh bình tĩnh lại, dù sao những kẻ này đều xuất thân từ tầng lớp thấp kém, không có kinh nghiệm quản lý thành thị, càng không có một quy trình quản lý thành thị mới. Lưu Xà có thể ổn định như thế này cũng là tương đối rồi.

- Hoán Quỷ, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần, không nên như vậy đối với khách mà anh vẫn thế. Anh cản trở công việc của tôi thì đừng trách tôi không khách khí nhé.

Tiếng của một người trẻ tuổi vang lên.

Tên thanh niên được gọi là Hoán Quỷ này quay đầu lại nhìn hai gã thanh niên kia rồi cười nói;

- Hỏa Tử ca, đừng so đo với Thiết ca nữa, đến hút điếu thuốc đi. Dù gì thì ông chủ của chúng ta và Thiết ca cũng là anh em đúng không, ngẩng đầu không thấy nhưng cúi đầu thì thấy đấy!

Tuy mới nhìn thì khách khí nhưng dường như gã cũng không coi tên Hỏa Tử ca kia ra gì.

Diệp Mặc ngẩng đầu lạnh lùng nhìn gã thanh niên. Gã này hắn biết. Năm đó gã lưu lạc tới Yến Kinh, đã được giải vây một lần. Hắn còn nhớ như in gã tên Tiểu Hỏa này là một tên tiểu đệ trung thành của Phương Nam.

Khó trách những tên này hống hách thế, hóa ra là có chỗ dựa. Mấy tên Hắc bang xuất thân không thể có quyền lực, một khi trong tay có quyền lực thì chúng lại lập tức muốn tìm lợi lộc rồi. Không biết người được gọi là Thiết ca đó dựa vào người nào?

- Được rồi, không cần phải làm quá đáng quá, tuy Thiết ca là anh em của tôi, nhưng Lưu Xà lại không phải là của tôi, cũng chẳng phải của Thiết ca. Các anh cứ thế này, tôi rất khó xử.

Tiểu Hỏa nghiêm mặt nói, gã cảm thấy cách làm của nhiều anh em đã xa rời ý tưởng ban đầu của Diệp đại ca, nhưng Nam ca chỉ lo tu luyện, ít khi để ý mấy chuyện này, mọi chuyện của thủ hạ đều được giao cho tiểu Thiết, tiểu Hỏa, Thạch Đầu nên cuối cùng tạo thành cục diện này.

- Xin lỗi, Hỏa tử ca, vụ làm ăn này nhất định tôi phải làm.

Nói xong, Hoán Quỷ lại nháy mắt nhìn Ninh Khinh Tuyết, khóe miệng lộ ra một chút thích thú cổ quái.

Tiểu Hỏa bất đắc dĩ lắc đầu, y ngẩng đầu lên, dụi dụi mắt, không dám tin vào mắt mình. Y không ngờ lại nhìn thấy Diệp Mặc và Ninh Khinh Tuyết. Mặt Tiểu Hỏa chợt biến sắc, không để ý tới Hoán Quỷ nữa mà chạy đến trước mắt Diệp Mặc, cung kính chào:

- Đại, đại ca, anh đã về rồi ạ…

Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, hắn nhìn lướt qua người kinh doanh bốn phía, vừa muốn nói chuyện thì lại lần nữa thấy một đám thương nhân bị chặn lại giống mình khi nãy, mấy người họ hình như bị lôi kéo đi.

- Những thứ rác rưởi này sao lại ở Lưu Xà thế? Phương Nam làm việc kiểu gì vậy?

Diệp Mặc tức giận, dược phẩm Lạc Nguyệt của hắn ở Lưu Xà, Lưu Xà xảy ra chuyện này thì sản phẩm trị liệu của hắn sẽ mất uy tín, chuyện này mà lan truyền đi sẽ gây tổn thất to lớn tới lợi ích của công ty.

- Anh là cái thá gì chứ? Khoa tay múa chân thật không ra sao cả. Là đại ca của tiểu Hỏa đấy sao? Tôi nói cho anh biết, anh muốn khoe đại ca của anh trở về à? Nơi này không phải là nơi mà anh có thể ra vẻ ta đây, bằng không đừng trách tôi không nể mặt Hỏa tử ca.

Hoán Quỷ nghĩ Diệp Mặc chỉ là người thân thích của Tiểu Hỏa, gã không nghe thấy lời nói của Diệp Mặc, bước tới nói bằng giọng điệu rất khinh thường. Có thể thấy, gã chẳng coi tiểu Hỏa ra gì, chỉ vì tiểu Hỏa từng là anh em với Thiết ca của bọn chúng nên chúng mới nể nang một chút mà thôi.

"Bốp" một cái, Tiểu Hỏa tát vào mặt Hoán Quỷ:

- Biến đi, cho dù anh là người của tiểu Thiết cũng đừng trách tôi không khách khí. Không cần nói nữa, nếu tiểu Thiết ở đây thì cũng hành động giống tôi thôi.

- A, Trần Cơ Hỏa, anh uy phong thật đấy! Ở Lưu Xà này, anh không phải là lão đại, anh dựa vào cái gì mà dám đánh thủ hạ của tôi chứ?

Lại là một gã thanh niên trẻ dẫn theo hai người khác tới, trên người vẫn mặc một quân phục.

Người này Diệp Mặc cũng biết, gã tên tiểu Thiết. Gã là một trong hai thủ hạ trung thành và tận tâm với Phương Nam. Còn có một tên nữa gọi là Thạch Đầu. Không ngờ chỉ hai năm ngắn ngủi mà con người này đã thay đổi như vậy. Ồ, hay là nói gã vốn vậy, không có gì thay đổi, chỉ có điều Diệp Mặc không biết gã mà thôi. Hóa ra, Thiết ca mà tên Hoán Quỷ đó nói là tên tiểu Thiết này.

- Những người này thực sự không nói đạo lý …

Ninh Khinh Tuyết không những nhìn thấy đám người vừa rồi kéo cô và Diệp Mặc mà còn nhìn thấy đám người lôi kéo mấy thương nhân kia, lập tức đôi mi thanh tú nhíu mày lại và nói.

- Đạo lý ư? Đạo lý chính là tôi nói…

Tiểu Thiết nói được nửa chừng thì quay ra nhìn thấy Ninh Khinh Tuyết xinh đẹp. Nhưng cô gái này không khiến y vui, hình như hắn đã nhận ra Ninh Khinh Tuyết. Lúc trước hình như cô gái này đã tới Lưu Xà, Phương lão đại tiếp cô như thượng khách, hình như là người của anh Diệp. Không ngờ chính là cô, Tiểu Thiết chợt cảm thấy có chút bất an.

Cuối cùng gã đã nhìn thấy Diệp Mặc trầm tĩnh đang đứng bên cạnh Ninh Khinh Tuyết. Nếu có cơ hội trở lại, gã sẽ không nhìn cô gái mà sẽ chú ý người bên cạnh cô trước.

Tiểu Thiết thấy Diệp Mặc thì sững sờ, không ngờ lại là lão đại, lão đại của anh Nam. Thậm chí bọn chúng không có cơ hội gọi anh Diệp là lão đại thì Diệp Mặc đã trở về Lưu Xà rồi. Mà Hoán Quỷ, thuộc hạ của gã hình như còn muốn ép Diệp Mặc để kinh doanh, bị Tiểu Hỏa ngăn cản, kết quả là… Sự tình sau đó, tiểu Thiết không dám nghĩ tiếp, gã đã hiểu tất cả. Xong rồi, tiểu Thiết trở lên sợ hãi, làm kinh doanh bá vương không ngờ lại làm trên đầu lão đại, còn không biết tên Hoán Quỷ khốn kiếp này có mạo phạm lão đại không nữa.

- Thiết ca, tiểu Hỏa ngày càng kỳ cục, gần đây luôn cản trở việc làm ăn buôn bán của chúng ta, nếu không phải hắn là anh em của lão đại thì em đã sớm…

Hoán Quỷ đột ngột ngừng lại.

Không phải gã không muốn nói tiếp mà vì gã không nói ra được, tiểu Thiết đã tát gã một bạt tai, không đợi gã kịp phản ứng. tiểu Thiết thoáng cái đã quỳ gối trước mặt Diệp Mặc.

Bị tiểu Thiết tát, Hoán Quỷ không hiểu gì cả, gã còn đang bối rối chưa kịp có phản ứng gì thì lại thấy anh Thiết của gã quỳ gối trước người thanh niên này.

- Diệp đại ca, tôi, tôi không biết là anh…

Tiểu Thiết thật sự sợ hãi, người khác không biết sự lợi hại của Diệp Mặc nhưng gã theo Phương Nam đã từng tận mắt thấy bản lĩnh của Diệp Mặc.

Diệp Mặc lạnh lùng nói:

- Ý của anh là nếu là người khác, anh có thể làm như vậy?

Tiểu Thiết miệng há hốc không nói lên lời, gã thực sự là như vậy đấy. Lưu Xà đã là địa bàn của bọn chúng, lão đại lại không cho thì chèn ép như vậy để kinh doanh có quan hệ gì chứ?

Đọc truyện chữ Full