TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 574: Không có thuốc hối hận

Người phụ nữ trung niên cẩn thận thu hồi tấm lục kia, thở dài nói:

- Tiểu Âm, chốn Hoa Hạ người đông đất rộng, văn hóa cũng sâu rộng, từ xưa đến nay có nhiều người tài. Cha của mẹ từng nói với mẹ "Thanh Huệ, về sau khi con đi ra bên ngoài, không cần bởi vì chính mình không biết mà xem nhẹ bất cứ người nào. Cũng không phải vì người khác đều tự cảm thấy rất giỏi, liền phụ thuộc ở phía sau. Đôi khi, người có thể giúp con, chính là người lơ đãng đi qua bên người".

- Mẹ, ông ngoại là người của xã hội cũ rồi...

Cô gái trẻ tuổi tên Tiểu Âm lời còn chưa nói hết, đã bị người phụ nữ trung niên này cắt ngang.

- Tiểu Âm, về sau con gọi mẹ là dì, ngoài ra không được gọi ông ngoại nữa. Để người của Thẩm gia nghe được sẽ phiền phức đấy, hôm nay những lời mẹ nói trên máy bay cũng hơi nặng lời, con đừng để vào trong lòng. Nam Nam, hừ, thôi đi, Nam Nam có phúc của mình.

Người phụ nữ trung niên giọng điệu có chút thương cảm.

Tiểu Âm ngẩn người, bỗng nhiên cảm giác mình đã cho người trong nhà đóng băng thẻ ngân hàng, chuyện này có chút phúc hậu không lớn. Cho dù là số tiền kia bị người ta lừa đi, đó cũng là do Dì Thanh Huệ tự nguyện.

Dường như chịu ảnh hưởng cảm xúc thương cảm của người phụ nữ trung niên, Tiểu Âm bỗng nhiên nói:

- Mẹ, trong lòng con mẹ vĩnh viễn là mẹ của con, về sau con sẽ gọi mẹ là dì khi ở trước mặt người khác. Mẹ yên tâm, lần này chúng ta trở về chuẩn bị một chút, rồi đi nước Mĩ trị liệu. Con tin tưởng mẹ nhất định có thể sẽ khá hơn, về phần Nam Nam, mẹ không cần lo lắng, con nhất định có thể chăm sóc tốt cho nó.

Người phụ nữ trung niên xua tay, trầm mặc thật lâu sau mới lên tiếng:

- Lần này mẹ cho dù khỏe hay không, mẹ cũng sẽ không đi trị liệu lại. Nam Nam coi như là người của Thẩm gia, phải ở lại Thẩm gia. Mẹ ở bên trong hồng trần lưu luyến đã lâu lắm rồi, không nên lại lưu luyến những thứ này nữa... xem tại

- Mẹ, mẹ nói mẹ...

Tiểu Âm kinh ngạc nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt, cô chỉ nhìn thấy cái loại niềm tin xuất gia vô cùng kiên định.

Người phụ nữ trung niên lần này không nói gì, chỉ có điều trầm mặc xuống.

- A…

Người con gái trẻ tuổi tên Tiểu Âm bỗng nhiên thét một tiếng chói tai, ngã trên mặt đất.

- Sao lại thế này, Bặc Âm?

Người phụ nữ trung niên dường như từ bên trong xuất thần thanh tỉnh lại, vội vàng cố hết sức nâng người cô gái trẻ tuổi trên mặt đất dậy, vội vàng hỏi.

- Bụng của con hình như…

Tiểu Âm chịu đựng đau đớn mãnh liệt nói.

-...

Trong chớp nhoáng này, người phụ nữ trung niên và Tiểu Âm tựa hồ cùng nghĩ tới cái gì, không ngờ đồng thời nhìn về phía đồng hồ trên tường. Đúng 12h, chính là canh ba giữa đêm.

Lập tức bọn họ nhớ tới lời nói của người thầy thuốc trẻ tuổi trên phi cơ kia, hắn nói không phải là nửa đêm phải đau hai giờ sao?

- Mẹ gọi điện thoại cho bác sĩ.

Người phụ nữ trung niên nhìn người con gái tuổi trẻ trên giường đang đau lăn lộn, trong lòng cũng rất lo lắng. Bà có thể biết được cảm giác đau đớn trên người, bởi vì mỗi ngày bà đều có một lần.

- Không cần, mẹ...

Tiểu Âm bỗng nhiên kéo tay người phụ nữ trung niên lại

- Người kia nói con chỉ đau hai giờ, hai giờ sau nhất định sẽ không sao, hiện tại con cảm giác hơi tốt một chút rồi, đợi ngày mai xem sao...

Người phụ nữ trung niên trong lòng đương nhiên là tin tưởng lời nói của Diệp Mặc, mà tình huống trước mặt của Tiểu Âm lại chứng minh được lời nói của người trẻ tuổi kia trên máy bay là đúng. Lúc này bụng Tiểu Âm đau như thế, chẳng phải là nói hắn là một thần y chân chính? Nghĩ đến đây bà lại thở dài, nếu Tiểu Âm không đối xử với hắn như vậy, có lẽ thần y kia thuận miệng một câu, là có thể giải quyết cơn đau đớn hai giờ của Tiểu Âm.

Tiểu Âm cảm giác được đau đớn của mình đã tốt hơn nhiều, cô thở dài, nhìn người phụ nữ trung niên nói:

- Mẹ, có phải là người kia cố ý làm cho con đau bụng hay không?

- Tiểu Âm, con còn muốn nói như vậy. Người thần y trẻ tuổi kia căn bản cũng không có đụng tới con, làm sao có thể làm cho bụng của con đau?

Người phụ nữ trung niên nghe xong lời mà Tiểu Âm nói, rõ ràng có chút không vui.

- Vâng, mẹ, con đã biết. Kỳ thật con cũng hy vọng hắn sự thật có bản lĩnh, như vậy bệnh của mẹ có thể chữa rồi...

Tiểu Âm nói tới đây bỗng nhiên dừng lại, cô thật sự là nghĩ như vậy sao?

Cô rõ ràng biết mình nghĩ như thế nào, cô biết người kia là một tên lưà gạt, hơn nữa cô chưa từng trông cậy vào một tên lưà gạt có thể trị liệu được bệnh cho dì Thanh Huệ, cho nên cô mới phong tỏa tài khoản ngân hàng. Mà hiện tại cô thậm chí có chút hoài nghi, tên lưà gạt kia làm sao có thể biết bụng mình đêm nay sẽ đau? Nếu hắn xa như vậy mà có thể liếc mắt nhìn là biết, vậy bản lãnh của hắn cũng quá lớn đi.

Có thể là vì tin bản lĩnh của tên bác sĩ tuổi trẻ trên máy bay kia, người phụ nữ trung niên không ngờ không gọi bác sĩ nữa, mà người con gái Tiểu Âm dường như cũng có thể chịu được. Nhưng là vì Tiểu Âm bụng vẫn đau nên hai người cũng không có buồn ngủ.

Cũng không biết qua bao lâu, Tiểu Âm bỗng nhiên bò lên, vuốt bụng nói:

- A, con đã đỡ rồi, bụng không đau nữa...

Cô chỉ nói một nửa liền lập tức dừng lại, vì các cô đều nhìn thấy kim đồng hồ treo tường trên vách tường chỉ đúng hai giờ sáng. Tiểu Âm đau bụng hai giờ, không nhiều cũng không ít.

- Mẹ...

Người con gái tuổi trẻ kêu người phụ nữ trung niên một tiếng, hai người đứng nhìn nhau hồi lâu, lại một câu đều không nói. Người trẻ tuổi kia không ngờ nói toàn bộ đều là sự thật, nếu nói cái này cũng có thể đoán được, vận khí cũng quá nghịch thiên.

- Hay mẹ đem cái bùa kia đi thử một chút xem?

Tiểu Âm bỗng nhiên nảy sinh hoài nghi thật lớn đối với ý tưởng ban đầu của chính mình, cô bỗng nhiên rất muốn biết cái bùa kia có phải hữu hiệu như vậy hay không.

Người phụ nữ trung niên phục hồi tinh thần lại, lắc lắc đầu nói:

- Còn chưa tới giờ mão, cậu ta nói phải giờ mão mới có thể, chúng ta đợi đến giờ mão vậy.

Tiểu Âm không ngờ không hề phản bác lời nói của người phụ nữ trung niên, chỉ là có chút không dám tưởng tượng gật gật đầu, trong lòng lại không biết suy nghĩ cái gì, chỉ có điều một đêm này hai người cũng không hề buồn ngủ.

Ba giờ thoáng một cái đã qua, đảo mắt chính là rạng sáng năm giờ.

Người phụ nữ trung niên cầm lấy bùa, dáng vẻ cung kính dán tại trán của mình, bà vốn định nằm xuống, miễn cho bùa bị rơi xuống, nhưng thời điểm khi bà đem bùa dán lên, bà không ngờ cảm giác được lá bùa tự động dính vào cái trán của bà.

Không đợi bà nghĩ đến việc khác, trong cơ thể bà liền dần dần nóng lên, cả người tựa hồ cũng có một loại cảm giác đau tê tê. Dường như có thật nhiều thứ mà bằng mắt thường không nhìn thấy được, bị cái bùa hút từ khắp nơi trên thân thể. Bà nhìn không thấy, nhưng bà có thể cảm giác được.

- Mẹ, như thế nào?

Tiểu Âm cũng kinh dị nhìn lá bùa không bị rơi xuống, theo bản năng lên tiếng hỏi.

Người phụ nữ trung niên không nói gì, bà lần đầu tiên cảm thấy cái loại cảm giác lười biếng thoải mái trải rộng toàn thân, bà thậm chí một câu cũng không muốn nói ra.

Nửa giờ thoáng một cái đã qua, khi bà tỉnh lại, cái bùa trên trán đã chậm rãi rơi xuống, chỉ có điều biến thành một khối tro bụi cũng không vỡ ra, mà hình dáng lá bùa không thể phục hồi như cũ.

Người phụ nữ trung niên nhìn một mảnh tro bụi trước mặt kia, nước mắt bỗng nhiên không kìm nổi mới rơi xuống. Bà hiểu rõ hơn ai khác, bệnh của bà thật sự đã được chữa khỏi. Trong thời gian 30 phút ngắn ngủn, được một tấm bùa nhìn như mê tín chữa khỏi.

Ngây người thật lâu sau, người phụ nữ trung niên mới lấy ra một cái khăn tay, thật cẩn thận bọc lại mảnh tro bụi. Bà nghe người thần y kia nói qua, tro bụi này rất độc, nhất định phải xử lý thích hợp.

- Mẹ..., thứ này thật sự biến thành tro bụi rồi, chẳng lẽ, chẳng lẽ….

Người con gái trẻ tuổi tên Tiểu Âm nhìn người phụ nữ trung niên với vẻ mặt không thể tin được, cô cảm giác thế giới của mình tựa hồ bị đảo điên rồi, những gì từng học được đó bị sự thật ở trước mặt giống như không chịu nổi một kích.

Cô nhớ tới lời người trẻ tuổi kia

- Tôi vẽ một tấm bùa trong nháy mắt là có thể trị được bệnh cho một người sống đời sống thực vật, cô không tin? Nếu tôi nói cô đêm nay trở về bụng sẽ đau hai giờ, cô cũng sẽ không tin hả?

Càng châm chọc chính là, bụng của mình thật sự đau hai giờ. Hắn nói bùa sẽ thành tro, bùa này đã thành tro rồi, chỉ có điều dì Thanh Huệ thật sự được tấm bùa trị khỏe rồi sao?

- Cảm ơn Mạc thần y, anh ta là một cao nhân chân chính, anh ta nửa giờ liền trị khỏi bệnh của mẹ, nhưng số tiền mẹ đưa cho hắn, thật sự không bằng một phần mười...

Thanh Huệ gói kỹ đống tro bụi lại, dáng vẻ cung kính nói nhỏ.

Mà Tiểu Âm nghe nói như thế cũng thì thào tự nói:

- Quả nhiên là có thể, thật sự có thể...

Bỗng nhiên cô như là nghĩ tới cái gì đấy, vội vàng nói:

- Mẹ, hắn nói có thể dùng bùa chữa khỏi người sống đời sống thực vật, bác trai đã hơn nửa năm rồi, phải đi.....

Tiểu Âm lời còn chưa dứt, người phụ nữ trung niên liền lắc lắc đầu nói:

- Loại quý nhân này không phải con muốn gặp là có thể gặp được đâu, Tiểu Âm...

Lúc này người con gái trẻ tuổi mới hiểu được lời nói của dì Thanh Huệ nói với Mông Cửu Sơn khi ở trên máy bay, cô có thể gặp được gặp được Mông Cửu Sơn là may mắn trong may mắn, như vậy thần y kia chẳng phải là may mắn trong vô số may mắn sao? Nhưng đó cũng là dì Thanh Huệ, bất cứ người nào đều sẽ không tin người trẻ tuổi kia, chính cô cũng như vậy.

Loại người có bản lĩnh này, cô không ngờ không hỏi xin hắn một tấm bùa, thậm chí còn luôn miệng nói hắn là một tên lừa gạt.

Bỗng nhiên cô nhớ việc cô bảo người nhà phong tỏa tài khoản của dì Thanh Huệ, lập tức sắc mặt biến thành vô cùng khó coi. Cô chuyện này thậm chí cũng không dám nhắc tới với dì Thanh Huệ, nếu chẳng may thần y kia đi lấy tiền, lại phát hiện chi phiếu bị phong tỏa rồi, hắn sẽ nghĩ như thế nào?

Hắn khẳng định nghĩ đến kẻ lừa đảo lại chính là dì Thanh Huệ, nghĩ đến đây người con gái tuổi trẻ trong lòng thật sự là hối hận. Chính mình không biết sự tình, vì sao cứ nhất định không tin người khác?

Sơn trang Mông thị ở Thanh Cảng.

Nếu bàn về thanh danh, thậm chí biệt thự lưng chừng núi ở vịnh Thanh Tuyền của Mạc gia, sơn trang Mông thị nổi tiếng trong ngoài nước, nó sở dĩ nổi danh như vậy, là vì Mông gia được vinh dự là một trong tam đại gia tộc phong thủy ở Hoa Hạ.

Người muốn nhờ Mông đại sư xem phong thuỷ hoặc là xem tướng thì nhiều vô số kể, nhưng số người có thể được Mông đại sư ra tay giúp đỡ thì lại không có mấy người. Chỉ có nhân vật quan trọng, mới có thể mời được Mông đại sư ra tay.

Hơn nữa mỗi lần mời, đều sẽ lấy lễ tiết tôn kính nhất mà đối đãi với Mông đại sư.

Nhưng hôm nay, Mông đại sư cũng tại sơn trang Mông thị thật cẩn thận đi cùng một người tuổi còn trẻ, với thần thái kính cẩn.

Đọc truyện chữ Full