Minh Thù cảm thấy tiểu yêu tinh thật có chút dụ người.
Mặc dù hắn vẫn một bộ thái độ "Liên quan rắm gì tới ta" nhưng Minh Thù vẫn có chút bực bội.
Minh Thù mua cho Độ Khâm khẩu trang cùng mũ, tại trong tầm mắt giết người của Độ Khâm cưỡng ép đeo lên cho hắn.
"Đừng đem gương mặt này của ngươi rêu rao khắp nơi, đám đạo sĩ kia tìm ngươi khắp nơi, nếu đánh nhau sẽ liên lụy đến ta."
Ánh mắt Độ Khâm càng lạnh lẽo.
Minh Thù hơi kéo khẩu trang của hắn xuống, khẩu trang treo trên chiếc cằm trắng nõn của hắn, Minh Thù vịn bả vai hắn ngửa đầu lên mổ một chút.
Dòng xe huyên náo như nước lúc này lại bỗng nhiên rút đi.
Khí lạnh quanh người Độ Khâm thu liễm đi mấy phần, mặc cho Minh Thù đeo khẩu trang lên cho hắn.
Xem như cô hôn mình nên cũng không cùng cô so đo.
Hắn thích nhiệt độ trên người cô.
Cũng thích cô chạm vào mình.
Độ Khâm hơi nhấp cánh môi bên trong khẩu trang một chút, con ngươi đen như mực thu liễm mấy phần làm cho người ta không nhìn rõ ám quang trong đó.
Minh Thù đến nơi đối phương hẹn gặp.
Nhưng đối phương cũng chưa đến, Minh Thù đứng trong chốc lát, ánh mắt ngắm nhìn bốn phía tìm một quán cà phê đi vào ngồi.
Ba mươi phút sau, Minh Thù nhận được điện thoại của đối phương.
Cô đóng gói bánh gato nhỏ mang đi, đẩy cửa tiệm ra ngoài.
Bên kia đường đối diện có một nam nhân đang đứng đấy nhìn quanh bốn phía.
"Hồ tiên sinh."
"Đại sư?" Hồ tiên sinh quay đầu, thấy Minh Thù là một tiểu cô nương còn trẻ như vậy có chút sửng sốt, hung hăng cắn mạnh đầu lưỡi mới không đem lời chất vấn nói ra.
Người này là do một lão bằng hữu giới thiệu, hắn biết là nữ nhân nhưng cũng không nghĩ tới là còn trẻ như vậy.
Lão bằng hữu hẳn là sẽ không chỉnh hắn.
Hiện tại người đều không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Ánh mắt hắn rơi vào người bên cạnh Minh Thù, người này...
Mang theo mũ cùng khẩu trang, còn cúi thấp đầu, cơ hồ cái gì cũng không nhìn thấy, quanh thân tản ra một loại khí thế làm cho người ta không dám tới gần.
Chỉ là con rối trong ngực kia...
Người này xem xét chính là một người bình thường!
Hồ tiên sinh nghĩ như vậy liền hơi an tâm một chút: "Đại sư, thực sự xin lỗi, xe của tôi nửa đường xảy ra chút vấn đề, làm trễ nải thời gian."
Minh Thù lễ phép mỉm cười gật đầu: "Dẫn đường đi."
Thấy thái độ của Minh Thù tốt như vậy, Hồ tiên sinh cũng càng thêm khiêm tốn: "Được được được, tôi đi lấy xe, đại sư chờ một chút."
Trên đường đi, Hồ tiên sinh vẫn luôn dò xét Độ Khâm, bất quá Minh Thù không giới thiệu, hắn cũng không tiện hỏi.
Dù sao lão bằng hữu cũng đã nói vị đại sư này tính tình có chút cổ quái.
Xe dừng lại ở một khu nhà.
Nơi này đều là nhà cấp bốn.
Đừng nhìn đây chỉ là khu nhà cấp bốn, bởi vì đều là cổ kiến trúc, nghe nói bị quy hoạch thành khu bảo vệ, các gia đình ở nơi này đều là được tổ tông truyền lại, có tiền cũng mua không được.
"Đại sư, tôi nói với ngài một chút tình huống." Thời điểm đi vào bên trong, Hồ tiên sinh chủ động giới thiệu.
"Trước đó không lâu lão gia tử nhà tôi qua đời, tôi từ trong tay lão gia tử kế thừa một căn nhà như thế... Bởi vì hoàn cảnh nơi này tốt, đúng lúc vợ tôi đã mang thai nên tôi liền muốn chuyển tới ở."
"Ai biết chuyển tới không bao lâu, một dự án của tôi liền thất bại, lúc ấy tôi cũng không để ý, chỉ xem là vận khí không tốt."
"Nhưng sau đó tôi liền không ngừng bắt đầu xui xẻo. Vợ tôi còn luôn nói nửa đêm nghe thấy động tĩnh, nhưng nhìn lại cái gì cũng không có."
"Chỉ là một chuyện bình thường nhưng tôi vẫn cảm thấy chỉ là năm nay vận khí quá nát. Nhưng hai chuyện kết hợp lại, liền khá là quái dị."
"Từ khi chúng tôi chuyển vào nhà này liền bắt đầu trở nên không thích hợp."
"Cho nên tôi liền mời người đến xem, cũng gặp mấy tên lừa gạt nhưng cũng có đại sư thật sự, nhưng bọn hắn đều nói không giải quyết được, để tôi mời cao minh khác."
"Đến rồi." Hồ tiên sinh chỉ vào một căn nhà trước mặt.
Vào cửa chính là một khoảng sân rất lớn, trồng không ít hoa cỏ.
"Vì sao không dọn ra ngoài?" Minh Thù một bên dò xét nhà ở, một bên hỏi.
"Ai." Hồ tiên sinh thở dài: "Tôi cũng đã nghĩ tới, nhưng dọn ra ngoài so với ở chỗ này còn thảm hơn, vợ tôi lại mang mang thai không chịu được giày vò, chúng tôi cũng không biết đã trêu chọc cái gì."
Hồ tiên sinh xoa xoa tay nói: "Đại sư ngài xem thật kỹ một chút, tiền không thành vấn đề."
"Lão Hồ."
Người phụ nữ mang thai nâng bụng lớn đẩy cửa ra, ôn nhu kêu một tiếng.
"Đại sư, đây chính là vợ tôi, vợ à, đây là đại sư anh mời đến." Hồ tiên sinh giới thiệu cho hai bên.
"Chào đại sư."
"Xin chào." Ánh mắt Minh Thù đảo qua bụng cô ta.
Hồ phu nhân thuộc về loại con gái Giang Nam dịu dàng kia, nhìn một chút tựa hồ cũng là nhu tình như nước.
Hồ phu nhân muốn pha trà cho bọn họ nhưng Hồ tiên sinh bắt cô ta mau nghỉ ngơi, tự mình loay hoay một hồi.
"Lão Hồ, chúng ta đã mời nhiều người như vậy, cái này..." Hồ phu nhân nhỏ giọng thì thầm cùng Hồ tiên sinh.
Hồ tiên sinh an ủi cô: "Đây là lão Chu giới thiệu, hắn cũng sẽ không lừa anh, lần trước chuyện của lão Chu chính là vị đại sư này giải quyết."
"Thế nhưng..."
Chuyện này so với lần trướckhông giống nhau.
"Được rồi, em đừng quan tâm, anh biết."
Hồ phu nhân ấp úng một chút, gật gật đầu.
Hồ tiên sinh lại nói lại tình huống cho Minh Thù.
Chính là sau khi vào đây ở hắn liền không ngừng xui xẻo.
"Có thể tùy tiện xem không?"
"Có thể có thể, đại sư cứ tùy tiện xem."
Minh Thù đứng dậy đi bốn phía xem xét, căn nhà cấp bốn này cũng không xem là nhỏ, đằng sau còn có mấy phòng
Minh Thù đi xem từng phòng, nguyên chủ không hiểu nhiều phong thuỷ nhưng cũng học qua một chút, tòa nhà này hẳn là không có vấn đề gì.
Thế nhưng cô cũng không thấy được âm khí.
Minh Thù đi đến căn phòng cuối cùng, phát hiện cửa phòng khóa lại.
Khóa đã rỉ sét, hẳn là đã lâu không có ai mở ra.
Minh Thù thử đẩy cửa, đẩy không ra.
Cô thử nhìn vào bên trong nhưng bên trong cái gì cũng không nhìn thấy.
"A!"
Tiếng kêu sợ hãi của Hồ phu nhân từ bên ngoài truyền đến, Minh Thù lập tức quay người ra ngoài.
"Vợ à, vợ, em không sao chứ?" Hồ tiên sinh khẩn trương đỡ Hồ phu nhân.
Hồ phu nhân có chút thất thần nhìn ấm trà bể nát trên mặt đất.
Thật lâu cô ta mới hiện lên một chút hoảng sợ, nói không nên lời: "Không, không có việc gì."
Vừa rồi Hồ phu nhân xém chút ngã xuống, bị ngã xuống như thế đoán chừng đứa bé sẽ không giữ được.
Minh Thù quay đầu nhìn Độ Khâm, lại phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm Hồ phu nhân.
"Ngươi đang nhìn cái gì?"
Độ Khâm vươn tay chỉ vào bụng Hồ phu nhân.
Bụng?
Đứa bé sao?
Hồ phu nhân nhìn qua đã mang thai năm tháng.
Nhưng Minh Thù cũng không nhìn ra nơi đó có gì đó cổ quái.
"Đừng sợ đừng sợ, anh ở đây." Bên kia Hồ tiên sinh đang trấn an Hồ Hồ phu nhân, sau đó đưa cô ta trở về phòng.
Lúc đi ra, Hồ tiên sinh thần sắc khó coi, hắn nói: "Đại sư, ngài cũng nhìn thấy, chính là việc nhỏ như vậy không ngừng xảy ra.
Hôm nay vợ hắn không ngã xuống, vậy lần sau thì sao? Lần sau nữa thì sao?
Cái này không chỉ là tra tấn thân thể của bọn họ mà còn tra tấn tinh thần của bọn họ.
Bởi vì ngươi không biết chuyện xui xẻo tiếp theo lúc nào sẽ xảy ra.