Sự thật chứng minh, mặc kệ hôn bao lâu vẫn cứ không được là không được.
"Dựa vào cậu, không bằng dựa vào chính tôi."
Quả nhiên không thể trông cậy vào tiểu yêu tinh.
Trẫm phải sớm nên có cái giác ngộ này.
Kịch bản của nam nữ chính sao có xảy ra trên người nhân vật phản diện, muốn đi theo cái tình tiết máu chó làm sao lại khó như vậy?
Minh Thù sờ soạng nửa ngày mới lấy ra một hạt châu, lấy tư thế đại lão tiện tay nhéo nhéo.
An Liễm nhìn cô.
Minh Thù nhìn chằm chằm hạt châu.
Hạt châu không có bất kỳ phản ứng gì
Linh khí không đủ...
Cái này mẹ nó thật sự xấu hổ a!
Để trẫm thật ngầu trang bức một chút không được sao?
Minh Thù trấn định mò thú nhỏ ra, thú nhỏ một mặt xem thường, cuối cùng còn không phải dựa vào ta sao, ngươi có bản lĩnh ném ta đi!!
Minh Thù đâm nó, đừng lẩm bẩm, nhanh đi.
Hừ!
Một chút thái độ cầu xin nó cũng không có.
Thú nhỏ ba một cái đem móng vuốt nhỏ nhấn vào hạt châu một cái, hạt châu trong nháy mắt phát sáng lên.
Con ngươi An Liễm bị ánh sáng lấp lánh của hạt chạau chiếu sáng, hắn khẽ nhíu mày: "Đây là?"
Minh Thù mỉm cười: "Tị Thủy Châu."
An Liễm: "..." Loại vật này, hẳn là con người tự biên ra a?
Làm sao có thể thật sự tồn tại?
Minh Thù trấn định kéo tay An Liễm: "Đi!"
Thú nhỏ rớt xuống nước.
"..."
Qua cầu rút ván a!!
Con sen ngươi là tên hỗn đản!
Thú nhỏ dùng móng vuốt nhỏ cào cào trong nước, đuổi theo Minh Thù cùng An Liễm.
Chân trời tờ mờ sáng.
Tia nắng đầu tiên xuyên tới mặt đất, xua tan màu đen của hắc ám mang đến một ngày mới.
-
Nơi nào đó bên bờ sông.
Yaze đứng bên bờ nghênh đón luồng ánh sáng mặt trời đầu tiên, hắn có một cái đuôi màu vàng, dưới ánh nắng càng giống như thỏi vàng chói loá.
Ở trong tộc người cá.
Đuôi cá màu vàng thuộc về huyết thống chủng tộc cao quý.
"Mặt sông có người cá lần lượt xuất hiện."
Ánh mắt Yaze vượt qua bọn hắn, không nhìn thấy người mình muốn thấy, thanh âm không khỏi lạnh hơn mấy phần: "Chưa bắt được?"
"Không có..." Mấy người cá gục đầu xuống.
Yaze chắp tay nhìn về phương xa, ánh nắng càng ngày càng mãng liệt, sóng nước lấp lánh trên mặt sông phảng phất có ai đặt một thỏi vàng vào trong.
Thanh âm Yaze dưới ánh mặt trời truyền đến trong tai tất cả người cá: "Hắn nhất định sẽ về biển sâu, đuổi theo trước lúc hắn trở về!"
"Vâng."
"Đại nhân, con người bên kia." Người cá đứng sau lưng Yaze nhắc nhở.
"Tạm thời mặc kệ, không giải quyết An Liễm, kế hoạch của chúng ta sẽ bị ngăn trở, đi!"
Yaze tung người nhảy xuống, đuôi cá màu vàng trong không khí xẹt qua một đường cong lọt vào trong nước, nổi lên một ít bọt nước nho nhỏ.
-
Biển sâu.
Nước biển nhìn như không có một gợn sóng, kì thực là giấu đi sự mãnh liệt.
Sinh vật dưới đáy biển thỉnh thoảng kết thành đội bơi qua.
Hai thân ảnh từ giữa những sinh vật dưới đáy biển này xuyên qua.
Hai người này chính là Minh Thù cùng An Liễm.
Có An Liễm dẫn đường, từ dòng sông đến biển sâu kỳ thật cũng không mất nhiều thời gian.
Nếu như không phải Minh Thù cần ăn cái gì, đoán chừng sẽ nhanh hơn.
Đáy biển có rất nhiều đồ ăn a!
Minh Thù vẫn luôn lo lắng cho vết thương của An Liễm, không thì đoán chừng muốn đem mỗi một chủng loại đều ăn một lần mới có thể đi.
Nhưng sau khi tiến vào biển sâu, vết thương của An Liễm tựa hồ bắt đầu tự động khép lại.
An Liễm mang theo Minh Thù bơi về chỗ sâu hơn, cuối cùng dừng lại ở một hẻm núi dưới đáy biển.
Minh Thù nhìn trong vách núi có một thực vật chưa từng thấy qua, còn có một vài sinh vật dưới đáy biển từ trong hẻm núi du đãng bơi qua.
Nhìn thấy một thứ lạ lẫm chưa từng thấy qua dang đứng trên hẻm núi, đám sinh vật này cũng giống như có chút hiếu kỳ.
Minh Thù thuận tay tóm lấy một con cá biển đang hiếu kì lại gần.
An Liễm: "..."
Tình hình như vậy trên đường đi hắn đã được chứng kiến không ít, đã thành thói quen, thật sự là thói quen.
Không phải chỉ là bắt một con cá sao?
Trước đó cô còn muốn bắt luôn cá mập.
"Muốn xuống dưới?" Minh Thù nắm con cá biển nghĩ đến làm sao để nấu chín, thuận miệng hỏi An Liễm.
An Liễm gật đầu, hắn tựa hồ có chút lo lắng, cánh môi mấp mát đến mấy lần mới chậm rãi nói: "Chúng ta phải xuyên qua hẻm núi, hẻm núi rất nguy hiểm."
Nguy hiểm?
Minh Thù nhìn qua hẻm núi gió êm sóng lặng.
Chỉ có một vài sinh vật dưới đáy biển.
Cũng không cảm thấy nơi đó nguy hiểm.
Bất quá có thể là nguy hiểm tiềm ẩn, An Liễm là người cá sống ở nơi này đã nói nguy hiểm, vậy khẳng định nguy hiểm.
Có thể bắt nhiều hơn hai con cá a!
Bốn phía tất cả đều là hải sản có thể ăn, Minh Thù đột nhiên nhớ tới một việc: "Dọc theo con đường này sao tôi không nhìn thấy người cá?"
Ngoại trừ đường ven biển nhìn thấy con người cùng tộc người cá đang giao chiến, dọc theo con đường này ngay cả một người cá cô cũng không nhìn thấy.
"... Tôi tránh bọn hắn." Cô là con người, không thể để cho người cá nhìn thấy.
"Tránh bọn hắn làm gì? Tôi lại không ăn bọn hắn."
Thứ biết nói chuyện trẫm không ăn.
Trẫm là người có nguyên tắc!
"..."
Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn!
An Liễm lại hối hận khi mang cô tới nơi này.
An Liễm nhìn trong túi cô một chút, nơi đó phát ra ánh sáng yếu ớt, tâm tình hắn phức tạp.
Nếu như cô không có bản lĩnh, khả năng hắn thật sự sẽ không để ý tới cô.
Minh Thù đang quan sát hải sản ăn tương đối ngon kia trong vách núi, nhóm hải sản đột nhiên chấn kinh, nhanh chóng biến mất trong hẻm núi.
Cơ hồ là đồng thời, người cá từ bốn phương tám hướng xuất hiện vây quanh bọn họ.
Minh Thù: "..." Một đám không thể ăn lại hù doạ cho những thứ cô có thể ăn chạy?
Làm sao lại muốn ăn đòn như vậy?!
Minh Thù vẩy vẩy tay áo muốn lên đánh cho bọn hắn một trận.
An Liễm nhanh tay kéo Minh Thù ra phía sau, ánh mắt cảnh giác nhìn những người cá này.
Trong hẻm núi, phía sau đám người cá chậm rãi xuất hiện một người cá có đuôi màu vàng.
Yaze lơ lửng trên không trong hẻm núi: "An Liễm, chờ cậu đã lâu."
An Liễm trước đó vẫn muốn tăng thêm tốc độ chính là lo lắng Yaze sẽ đuổi kịp hắn, không nghĩ tới...
"Ha, cậu còn mang theo con người?"
An Liễm theo bản năng ngăn trở Minh Thù lại.
Ánh mắt Yaze chuyển qua trên người Minh Thù, cảm thấy hiếu kì.
Nữ nhân này trên người ngay cả một thứ phòng hộ cunhx không có.
Lực chú ý của Yaze hoàn toàn bị Minh Thù hấp dẫn:"Con người sao có thể đến đây?"
Minh Thù đối với hành vi tự đưa tới của của X tiên sinh rất vui mừng, há miệng liền bắt đầu hù dọa hắn.
"Vì sao con người không thể đến đây? Ngay cả người cá các người có thể sống dưới nước còn có thể nhảy nhót trên mặt đất! Tôi cho cậu biết, lấy kỹ thuật của chúng tôi bây giờ, đánh tới nơi này của các người cũng bất quá là vấn đề thời gian."
An Liễm: "..."
Yaze: "..."
An Liễm biết cô làm sao xuống được, tự nhiên biết cô là hoàn toàn đang nói mò.
Nhưng Yaze không biết.
Con ngươi hắn có chút nheo lại.
Một con người mà thôi, hắn còn không thèm để vào mắt.
Coi như cô nói là sự thật thì tộc người cũng không phải dễ ức hiếp như vậy.
Yaze đem một chút lo lắng dưới đáy lòng đè xuống, hiện tại quan trọng nhất không phải con người.
Hắn nhìn về phía An Liễm: "Giao bảo hạp cho tôi, bây giờ cậu giữ thì làm được gì? Tộc người cá có ai còn nghe lời cậu?"
Thanh âm hắn mang theo ý cười.
Thế nhưng mặc kệ lý giải như thế nào cũng không cách nào nghe được nửa phần thiện ý từ bên trong.
"Không có khả năng." An Liễm ngữ khí kiên định: "Cậu đừng mơ tưởng dựa dẫm vào tôi lấy được đồ vật."
"An Liễm, cậu không nên rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, giao bảo hạp ra, đối với tất cả mọi người đều tốt, tôi sẽ dẫn dắt tộc người cá lên đỉnh cao nhất."
An Liễm nhìn Yaze, từng chữ từng chữ nói ra: "Cậu sẽ không, cậu sẽ chỉ làm tộc người cá diệt vong."