Minh Thù thừa dịp thời điểm Du Tĩnh Nhã ra ngoài gõ cửa phòng của Triều Sở.
Triều Sở có chút đề phòng, chỉ lộ ra nửa người: "Chị muốn làm gì?"
Minh Thù đưa tay đẩy cửa, Triều Sở lập tức muốn đóng cửa nhưng cửa phòng không nhúc nhích tí nào, phảng phất đẩy cửa chính là đẩy một bức tường.
"Triều Sương!"
Triều Sở cắn răng kêu một tiếng.
Minh Thù kinh ngạc: "Không giả vờ nữa sao? Trước kia không phải cô vẫn là gọi tôi là chị sao? Hiện tại sao lại gọi đại danh của người ta rồi?"
Triều Sở thầm hận, phảng phất muốn đâm trên người cô mấy lỗ thủng: "Triều Sương cô muốn làm gì?"
Ánh mắt cô ta quét bên ngoài một vòng, không có thân ảnh của Du Tĩnh Nhã.
Lúc này cô tìm đến mình...
Triều Sở coi như không biết Minh Thù muốn làm gì nhưng cũng biết tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.
"Không làm gì, muốn cùng cô tâm sự chuyện nhân sinh."
Triều Sở trợn tròn mắt: "Chúng ta không có chuyện gì để nói."
Minh Thù dùng lực đẩy cửa ra, Triều Sở lui về sau mấy bước, miễn cưỡng đứng vững.
"Tôi cảm thấy chúng ta rất nhiều chuyện để nói, tỉ như chuyện lần trước cô tìm người đối phó tôi."
Sắc mặt Triều Sở trong nháy mắt tái nhợt: "Cô còn dám nhắc lại!"
"Vì sao không dám, đây không phải là cô tìm người đối phó tôi trước sao, tôi chẳng qua chỉ là mượn hoa hiến phật."
Mượn hoa hiến phật là dùng như thế sao!
Triều Sở cắn môi, đang muốn biện cho mình một lý do chính đáng liền thấy nữ sinh ở cửa đi về phía cô ta.
Triều Sở tê cả da đầu, đáy lòng dâng lên một tia sợ hãi, ký ức bị đánh lần trước điên cuồng tuôn ra.
"Triều Sương cô không được qua đây, cô đứng lại! Cô dám đánh tôi, ba sẽ không tha cho cô!"
Triều Sở một bên lui lại một bên hô lên.
Minh Thù giữ chặt cánh tay Triều Sở: "Không quan trọng a, dù sao hắn cũng không coi tôi là con gái, tại sao tôi phải quan tâm hắn có tha thứ cho tôi hay không?"
Triều Sở có chút trừng lớn mắt.
Tiếp theo là thân thể bị bay lên không, cả căn phòng trời đất quay cuồng,
Ầm!
Lưng chạm đất, Triều Sở cảm giác lưng tê một cái, sau đó chính là đau đớn càn quét tứ chi.
"Trước đó cô cáo trạng với Triều Tiến mẹ tôi không cho cô cơm ăn? Phải không?"
"Triều Sương, cô... A..."
"Triều Sương cô là tiện nhân, cô dám đánh tôi...Cô chết không yên lành, dừng tay!"
Minh Thù đánh Triều Sở một trận, để lại cho cô ta một nụ cười ý vị thâm trường rồi đạp cửa ra ngoài.
Thời điểm Du Tĩnh Nhã trở về, Minh Thù còn đem đồ ăn của cô ta chiếm đoạt.
Du Tĩnh Nhã có chút khó khăn, có thể là một mặt ta rất đói, ánh mắt ta cần ăn bữa khuya của Minh Thù nên Du Tĩnh Nhã tự nhiên là không để ý tới Triều Sở.
Triều Sở ở bên trong đói bụng một đêm, còn bị đánh, có thể nghĩ, có thể tưởng tượng được một đêm này khó mà qua được.
Loại người tìm đường chết này đánh một trận liền tốt.
Ngừng một lát không đủ vậy thì hai bữa!
Bao ăn no!
Triều Sở tự nhiên sẽ cáo trạng với Triều Tiến, thời điểm Triều Tiến gọi đến chất vấn, Minh Thù tuyên bố lại ồn ào liền đem Triều Sở ném ra ngoài.
Làm Triều Tiến tức giận đến muốn đánh chết cô.
Minh Thù để Du Tĩnh Nhã kéo Triều Tiến vào sổ đen, loại đàn ông này không kéo vào sổ đen, giữ lại ăn tết sao?
Triều Tiến bên kia liên lạc không được với Du Tĩnh Nhã cùng Minh Thù, Triều Sở liền an phận nhiều, cả ngày ở trong phòng, không phải chuyện quan trọng tuyệt đối không rời khỏi phòng nửa bước.
Minh Thù muốn cùng cô ta tâm sự đều không được.
Răng rắc ——
Triều Sở mở cửa phòng ra, Minh Thù ngồi trên ghế sa lon nghiêng đầu nhìn cô ta.
Người phía sau cúi đầu cấp tốc đóng cửa lại, cực nhanh rời đi.
Còn chưa tới thời gian ăn cơm, hôm nay sao cô ta lại đi ra ngoài?
Minh Thù cắn một miếng hoa quả, muốn đi theo xem lại bị điện thoại của Đông Ca cản lại.
"Virus trong thành phố đang biến dị, sơ bộ phỏng đoán, rất có thể sẽ truyền nhiễm thông qua không khí..."
"Truyền nhiễm qua không khí?"
Cái đồ chơi này muốn truyền nhiễm thông qua không khí vậy còn có đường sống sao?
"Không chỉ như vậy, còn phát hiện thời gian phát tác rút ngắn, lây nhiễm virus một canh giờ sẽ phát tác... Trong thành phố đã không an toàn."
Trong thành phố không an toàn, thế nhưng có thể ra ngoài sao?
"Quan sát thêm một lúc, nếu như không được, tôi dự định rút lui."
"Rút lui? Làm sao rút lui?"
Đông Ca lạnh lùng nói: "Lao ra."
Không có người nào muốn chết, Đông Ca cũng không muốn, hắn bên kia có súng ống đạn dược, có thể mang theo huynh đệ sống sót lao ra.
Về phần có thể mang virus ra ngoài hay không...
Nếu quả như thật sự truyền nhiễm thông qua không khí, bọn hắn không ra ngoài, virus cũng sẽ lan tràn.
Đông Ca coi như có nghĩa khí nói cho Minh Thù, nếu quả thật phải đi ra ngoài sẽ thông báo cho cô.
Đương nhiên, hắn đến cùng là vì máu của Minh Thù vô cùng có khả năng nghiên cứu ra thuốc giải độc hay là có nghĩa khí thật cũng không được biết.
-
Thời gian virus bộc phát sớm hơn Minh Thù nghĩ rất nhiều.
Sau bữa trưa, trên mạng liền xuất hiện các loại tin tức, lấy thành phố S làm trung tâm, các thành phố lân cận cũng bắt đầu bộc phát virus.
So với virus trước đó, giờ phút này virus rõ ràng lợi hại hơn nhiều.
Chính phủ công bố có đã có thuốc giải, thế nhưng sau khi dùng qua, virus nên bộc phát vẫn bộc phát, lại truyền nhiễm với tốc độ nhanh hơn.
Rất nhanh liền có người tổng kết ra, virus sau khi biến dị là truyền nhiễm thông qua không khí.
Trong lúc nhất thời trên mạng tràn ngập các loại ngôn luận.
Du Tĩnh Nhã vội vàng trở về: "Sương Sương, thu thập một chút, chúng ta phải rút lui."
"Vì sao?"
"Trong viện bạo phát virus, bây giờ chúng ta phải rút khỏi thành phố S."
Virus bên ngoài đã bộc phát, chính phủ bên kia vừa bắt đầu rút lui, rút lui cùng bọn họ chính là những nhà nghiên cứu bên này.
"Sao lại bộc phát virus?"
"Có người đập nát ống nuôi cấy virus, theo hệ thống thông gió truyền nhiễm ra ngoài, mau đeo khẩu trang lên."
Du Tĩnh Nhã đưa cho Minh Thù một cái khẩu trang.
Sau đó lại cầm phun sương phun vào người cô một trận.
Ai đập nát ống nuôi cấy virus, hiện tại đã không có thời gian đi truy cứu, nếu ở đây đợi thêm có khả năng sẽ bị lây nhiễm.
Minh Thù: "..."
"Triều Sở đâu?"
"Ra ngoài còn chưa trở lại."
Du Tĩnh Nhã khẽ nhíu mày, đem đồ vật quan trọng thu lại, gọi người bên ngoài tiến đến lấy đồ, thuận tiện giúp Minh Thù thu dọn quần áo: "Đi thôi."
Viện nghiên cứu có rất nhiều nơi đã bị khóa lại, thời điểm đi qua dường như còn nghe thấy tiếng kêu la tuyệt vọng.
Phía dưới viện nghiên cứu đều là cảnh vệ cầm súng, sau khi kiểm tra xong thân phận mới có thể cho qua để bọn họ đi về đoàn xe bên kia.
Du Tĩnh Nhã lái xe của mình, bất quá tay lái phụ vẫn có một cảnh vệ ngồi đó.
"Cốc cốc... "
Ngoài cửa sổ xe, một cảnh vệ trong tổ chức rút lui đang gõ cửa.
Du Tĩnh Nhã quay cửa sổ xe xuống, cảnh vệ kia lập tức nói: "Dư giáo sư, có một người tên là Triều Sở nói cô ta là con gái của ngài."
Du Tĩnh Nhã nhíu mày, thuận theo phương hướng cảnh vệ chỉ nhìn qua.
Triều Sở bị người ta cản bên ngoài.
Đáy lòng bà ấy hiện lên một ý niệm, cứ ném cô ta ở đây, dù sao cô ta cũng không phải con gái của mình.
Thế nhưng lương tâm đang không biết nên thế nào.
"Chúng tôi không biết cô ta." Minh Thù đoạt nói trước khi Du Tĩnh Nhã lên tiếng: "Mẹ tôi chỉ có một mình tôi là con gái."
Minh Thù chồm người qua đem cửa sổ xe đóng lại.
Cảnh vệ: "???"
Minh Thù vỗ vỗ bả vai Du Tĩnh Nhã: "Mẹ, Triều Tiến sẽ không để cô ta ở đây, mẹ cũng đừng quan tâm vớ vẩn."
Du Tĩnh Nhã ngẫm lại cũng đúng, Triều Tiến chắc chắn sẽ có chút quan hệ, mang Triều Sở theo cũng không thành vấn đề.
Đây chính là đứa con gái hắn thích nhất...
Ngẫm lại cũng thật là mỉa mai.