Trên mặt biển chiến đấu kịch liệt, hai bên đều vô cùng quyết liệt.
Một trận tiếp một trận chiến đấu, con người cùng người cá chết nhiều vô số kể.
Chiến tranh thắng thua nửa này nửa kia.
Nhưng mục đích của con người đã không phải là thắng được chiến tranh, bọn hắn dốc hết khả năng để bắt được nhiều người cá.
Coi như người cá rút lui, bọn hắn cũng sẽ đuổi theo vây bắt bọn họ.
Hiệu quả của thuốc khắc chế rất tốt, hiện tại nhiều người bị lây nhiễm đang chờ lấy thuốc khắc chế để cứu mạng.
Lúc hoàng hôn.
Chiến tranh ở hải vực vẫn còn tiếp tục.
Cuộc chiến này, người cá chiếm thế thượng phong.
Nhưng vào thời điểm này, bên ngoài chiến trường đột nhiên có một chiếc ca nô chạy gần vào.
Ngay từ đầu mọi người cũng không chú ý tới.
Theo tiếng ca nô càng ngày càng gần bên ngoài chiến trường, người cá cùng con người đều phát hiện.
Hai bên giao chiến, đột nhiên xông tới một bên không rõ thân phận.
Đáy lòng mọi người ít nhiều cũng sẽ có chút ngờ vực vô căn cứ.
Mắt thấy là sắp tới gần chiến trường, ca nô đột nhiên tăng tốc, người cá cùng con người bên kia đều tưởng rằng viện binh của hai bên, đồng thời cảnh giác lên.
Nhưng ca nô bá một cái từ chỗ đó tiến lên đi về phía mặt biển.
Người cá: "..."
Con người: "..."
Chúng ta đang chiến tranh được không?! Tôn trọng một chút?!
"Đằng sau còn có một chiếc!"
Có người chỉ vào phương hướng ca nô đến, chỉ thấy đằng sau còn có một chiếc ca nô theo sau, rõ ràng là đuổi theo chiếc phía trước.
Cho nên đây là đuổi người đuổi tới biển? Còn chạy đến trên chiến trường?
"A! Lật rồi!"
"Mau nhìn, ca nô lật rồi!"
"Tại sao lật rồi? Bên kia giống như không có bắn ra cái gì a?"
Chiếc ca nô phía trước đột nhiên bị lật làm hai nhóm người trên chiến trường đều dừng lại quan sát.
Chiếc ca nô phía sau vèo một cái lướt qua bọn hắn...
"..."
Có thể tôn trọng một chút hay không!!
Ca nô dừng lại ở vị trí chiếc ca nô kia lật.
Minh Thù đi đến phần đuôi nhìn người từ trong nước ngoi lên.
Dạ Ảnh một mặt xanh đen, râu ria xồm xoàm, dùng thực lực thuyết minh thì chính là hai chữ chật vật.
Ca nô vì sao lại lật?
Dạ Ảnh cũng không biết, chính là hắn chạy đến đây, phảng phất đụng vào một tầng lá chắn trong suốt, sau đó liền bị lật.
Hắn xóa xoa mặt, nhìn về phía Minh Thù xa xa.
Đúng là nữ nhân âm hồn bất tán!
Dạ Ảnh sờ trên người lấy ra một cái bình không khác cái bình lúc trước hắn giao cho những người lắm.
Chỉ là so sánh một chút, bình trong tay hắn lớn hơn nhiều.
Dạ Ảnh nhìn về phía Minh Thù gọi cô: "Nơi này đã là hải vực, chỉ cần ta đổ thứ này vào trong biển, nó sẽ không ngừng cùng nước biển phản ứng ra một loại virus để người cá tử vong."
"Há, cho nên?" Minh Thù giẫm lên mép ca nô, khuỷu tay đặt trên đầu gối, khóe môi có chút nâng lên.
"Để ta đi, không cho phép lại đi theo ta, không thì ta liền lập tức đem virus đổ vào trong biển."
Minh Thù đưa tay làm dấu xin mời: "Ngươi đổ đi."
Dạ Ảnh: "..."
Virus đương nhiên cũng không khoa trương như hắn nói, không thì hắn cũng không cần giao cho nhiều người như vậy phân tán đi đổ.
Phản ứng của nữ nhân này làm sao cùng hắn nghĩ tới có chút không giống chứ?
Dạ Ảnh không biết Minh Thù là đang kích hắn hay là thật không quan tâm.
"Ta đổ xuống, toàn bộ người cá ở hải vực đều sẽ chết." Dạ Ảnh cắn răng: "Ngươi thật sự không muốn ngăn ta?"
Minh Thù một mặt vô tội: "Ta không có cản ngươi nha, ngươi đổ đi chứ sao."
"..."
Chính hắn cũng đang ở trong biển, căn bản không dám đổ virus vào trong biển.
Bốn phía mặt biển gió êm sóng lặng, Dạ Ảnh nhanh chóng suy nghĩ con đường có thể chạy trốn.
Nơi này cách bờ biển quá xa, hắn không có khả năng bơi về.
Ngay tại thời điểm Dạ Ảnh đang chuyển động cực nhanh trong đầu, thân thể của hắn đột nhiên chìm xuống, biến mất ở mặt nước.
Tốc độ nhanh như vậy, rõ ràng là bị kéo xuống.
Minh Thù lập tức nhảy xuống nước, chìm xuống đáy biển.
Dưới nước, Dạ Ảnh đang bị hai người cá công kích, An Liễm đứng ở một nơi an toàn.
Thấy Minh Thù xuống tới, hắn vẩy vẩy cái đuôi bơi tới bên cạnh Minh Thù, đem người kéo vào trong lồng ngực của mình.
"Cướp chiếc bình kia." Minh Thù chỉ vào cái bình trong tay Dạ Ảnh.
An Liễm nhìn về phía bên kia, phát ra mệnh lệnh cho hai người cá, một người cá công kích Dạ Ảnh, một người đoạt cái bình trong tay hắn.
Dạ Ảnh dưới đáy nước bị chế ngự, phản kháng không lại.
Nhìn qua giống như con rùa đang bơi loạn trong nước.
Người cá cướp đoạt cái bình trong tay hắn, trên cánh tay đều đổ máu nhưng Dạ Ảnh cũng không có buông ra.
Hắn dùng hết sức lực mở nắp bình ra.
Không cho hắn tốt, tất cả mọi người cũng đừng muốn tốt hơn.
Đều đi chết đi!
Nắp bị mở ra, có nước thẩm thấu vào trong bình, chất lỏng bên trong dần dần bắt đầu biến sắc.
Vốn là màu sắc trong suốt đã biến thành màu lam nhạt, theo nước biển càng ngày càng nhiều, màu sắc cũng càng ngày càng đậm.
Trên mặt Dạ Ảnh càng lộ ra vẻ điên cuồng.
Hắn đem nắp hoàn toàn mở ra, sau đó bỗng nhiên buông tay, cái bình chậm rãi rơi xuống, chất lỏng bên trong cùng nước biển hỗn hợp lại.
Ha ha ha ha!
Vẻ mặt điên cuồng của Dạ Ảnh vẫn chưa phai nhạt, đột nhiên phát hiện mình đang lên cao.
Hắn bị nhốt bên trongmột cái bong bóng.
Bong bóng chậm rãi nổi lên mặt nước.
Chuyện gì xảy ra...
Minh Thù cùng An Liễm nổi lên mặt nước, trở lại ca nô.
Dạ Ảnh bị nhốt bên trong bong bóng, tất cả đều là nước, hắn không có cách nào hô hấp, lúc này đang dán vào mép bong bóng dùng sức đâm.
Thả ta ra ngoài!
Những chữ Dạ Ảnh muốn nói đều viết lên mặt.
Minh Thù hai tay ôm ngực, nâng lên nụ cười nhạt: "Dạ Ảnh, thời điểm ngươi hoàn chỉnh đều đánh không lại ta, chỉ một mảnh vỡ của ngươi còn muốn vượt qua ta?"
"Ngươi an tâm đi đi, nếu ta gặp mảnh vỡ khác của ngươi ta sẽ đưa bọn hắn cùng ngươi đoàn tụ."
Dạ Ảnh: "..."
Yên tâm cái gì! Ai mẹ nó muốn đoàn tụ!
Phi!
Hắn không phải là vì đoàn tụ sao? Nhưng hắn không phải đoàn tụ như vậy!
Sắp nhịn không nổi.
Hắn cần không khí mới mẻ...
Tháp Thiên Khải muốn xóa bỏ Dạ Ảnh.
Nhưng Minh Thù không muốn giết người.
Cho nên...
Tự hắn ngộp chết, cũng không tính là cô giết a?
Minh Thù cưỡng ép tìm cho mình một lý do.
Sau đó càng thêm kiên định không thể thả hắn ra.
"Chuyện virus..." An Liễm nhắc nhở Minh Thù: "Không thể để hắn chết như vậy."
"Tôi đã hỏi qua, hắn không có thuốc giải." Cô cũng không nghĩ Dạ Ảnh nói láo, bởi vì hắn thật sự không cần thuốc giải.
Hắn muốn chính là người cá cùng con người của toàn thế giới đều chết sạch.
Trước đó virus nguyên chủ bị lây nhiễm cùng mấy chuyện đã xảy ra kia hẳn là Dạ Ảnh đang làm thí nghiệm, không ngừng sửa đổi virus.
An Liễm khẽ nhíu mày.
Hắn ghé mắt nhìn nữ sinh bên cạnh.
Cô hơi vểnh mặt lên, ánh mắt rơi vào bong bóng trên mặt biển, khóe miệng luôn luôn nâng lên một đường cong, có đôi khi làm cho người ta không phân rõ đến cùng là vui vẻ hay là không vui.
Hắn thích...
Rốt cuộc là người nào?
Tại sao phải thích cô?
An Liễm trong lòng không có đáp án.
Hắn chính là thích cô, không có bất kỳ lý do gì.
Cô giống sứ mệnh của mình.
Thời điểm gặp được cô, sứ mệnh đã bắt đầu.
An Liễm duỗi tay nắm chặt tay Minh Thù.
Bất kể như thế nào hắn cũng muốn ở bên cạnh cô, đây là việc hắn muốn làm, cũng nhất định phải làm.
Minh Thù phân ra một ánh mắt cho An Liễm, ánh nắng chiều trong mắt cô chứa ánh sáng của tia nắng cuối cùng.
Tay cô khẽ nhúc nhích, xen kẽ qua năm ngón tay của An Liễm.
Gió biển từ mười ngón tay đan xen lững lờ trôi qua, đem sự ôn nhu chưa từng huyên náo bay về phương xa.