Vân cung.
Nơi ở của Thượng Thần Vân Nghiêu.
Lúc này các Thần Tiên hội tụ, tiếng người huyên náo.
Hôm nay là Thượng Thần Vân Nghiêu vì đồ đệ Hoa Thần Hạnh Hoa mà tổ chức thiết yến bái sư.
Hạnh Hoa đi theo bên cạnh Thượng Thần Vân Nghiêu gặp khách.
Trước đó cô ta gặp ai cũng phải hành lễ, lúc này ai gặp cô ta đều phải lấy lòng hai câu, đãi ngộ như vậy làm đáy lòng Hạnh Hoa vô cùng đắc ý.
Cẩm Sắt tiến vào nơi tràn đầy hung thú Hồng Hoang, cô cũng không ra ngoài được nữa.
Sau này sẽ không ai biết bí mật của cô ta, cô ta sẽ hạnh phúc sống cùng Lăng Vô.
Hạnh Hoa nhìn về phía Thái tử bên kia, trong mắt tràn đầy sự ái mộ cùng say mê.
"Hoa Nhi, vị này chính là..."
Hạnh Hoa hoàn hồn, nhanh chóng lắng nghe Vân Nghiêu.
Cửu trọng thiên rất lớn, cho dù là mấy ngàn năm cũng có rất nhiều người chưa từng thấy qua.
Thiết yến của Thượng Thần Vân Nghiêu không ai dám không đến, cho nên Hạnh Hoa nhìn thấy không ít gương mặt xa lạ.
"Chúc mừng chúc mừng."
"Hạnh Hoa tiên tử không hổ là đồ nhi của Thượng Thần, một thân linh khí này đoán chừng rất hơn người."
Hạnh Hoa khiêm tốn tạ lễ.
"Trước đó đã nghe qua sự tích của Hạnh Hoa tiên tử, thật sự là tuổi trẻ tài cao, ta nghe nói pháp thuật Hạnh Hoa tiên tử sử dụng là pháp thuật đã sớm thất truyền, không biết là thật hay giả."
"Nói như vậy, Hạnh Hoa tiên tử thật sự là có quan hệ với Thượng Thần?"
Mấy vị này nói đến đột nhiên thay đổi chủ đề.
Hạnh Hoa cũng không kiêu ngạo cúi người: "Hạnh Hoa may mắn từng được hầu hạ bên cạnh một vị Thượng Thần, sau đó chuyển thế làm người, lần nữa phi thăng đắc đạo, trong tiềm thức nhớ kỹ một vài thứ, Hạnh Hoa cũng là trước đó không lâu mới khôi phục ký ức."
"Ồ?"
"Không biết là vị Thượng Thần?"
Hạnh Hoa câu lên tất cả hiếu kì của mọi người.
Hạnh Hoa cười một chút: "Tên của Thượng Thần, Hạnh Hoa không dám đề cập tới."
Hạnh Hoa tựa hồ không có ý định nói.
Có Vân Nghiêu ở đây, mọi người cũng không dám ép hỏi, chỉ có thể bí mật thảo luận.
Thượng Thần chỉ có mấy vị, bây giờ Hạnh Hoa bái Vân Nghiêu làm sư phụ, khả năng duy nhất chính là vị kia Thượng Thần kia đã chết.
Đông ——
Tiếng chuông Nặng nề trang nghiêm truyền khắp toàn bộ Cửu trọng thiên.
Tất cả mọi người sững sờ.
Một lát sau có người kinh ngạc.
"Thượng Thần Vân Nghiêu lại vì Hạnh Hoa tiên tử gõ chuông Luân Hồi?"
Chuông Luân Hồi nếu như bị gõ vang thì đó chính là chiếu cáo toàn bộ Cửu trọng thiên.
Thượng Thần Vân Nghiêu có tư cách gõ chuông Luân Hồi.
"Hạnh Hoa tiên tử quả nhiên rất được Thượng Thần Vân Nghiêu yêu thích."
"Ha ha ha ha, chúc mừng Hạnh Hoa tiên tử."
Đáy lòng Hạnh Hoa cũng có chút giật mình, nhưng càng nhiều hơn chính là mừng thầm, ánh mắt nhìn Thượng Thần Vân Nghiêu mắt tràn ngập sự tôn kính.
Đông ——
Lại một tiếng.
Tiếng chuông kéo dài khiến người ta sợ hãi.
Đám người biểu lộ càng kinh ngạc.
Hạnh Hoa cũng giật mình, là một người gõ một tiếng chuông Luân Hồi đã là vinh hạnh lớn lao.
"Sư phụ?"
Vân Nghiêu nghiêm mặt nhìn về phía phương hướng tiếng chuông truyền đến.
Đông ——
Đông ——
Đám người có chút mơ màng.
Không đúng.
Coi như Thượng Thần Vân Nghiêu vì Hạnh Hoa tiên tử gõ chuông Luân Hồi cũng không cần gõ nhiều lần như vậy chứ?
Đông ——
Tiếng chuông phảng phất có thể gột rửa hết thảy vẩn đục, giữa thiên địa đều là hồi âm.
Tiếng chuông liên miên bất tuyệt.
Tổng cộng 77 - 49 tiếng.
Chuông Luân Hồi nhiều nhất một lần cũng chỉ có hai mươi mốt tiếng, đó là khi một vị Thượng Thần quy vị.
Chuông Luân Hồi ngoại trừ bị người ta gõ vang cũng chỉ còn lại chính nó vang, vì nghênh đón Thần Tiên quy vị.
Phần lớn đều là vang một tiếng, chiêu cáo Chư Thần Cửu trọng thiên có đồng liêu quy vị.
Số ít sẽ có bao nhiêu lần.
Đây đều là căn cứ theo thực lực của vị Thần kia.
"Có Thượng Thần cổ quy vị."
Thượng Thần Vân Nghiêu trầm giọng nói.
"Chư vị mau tiến về Thần Điện nghênh đón."
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
Thượng Thần Vân Nghiêu nói...
Thượng Thần cổ?
Không phải Thần.
Là Thượng Thần cổ.
Là Thượng Thần cổ sớm đã chết.
-
Thần Điện.
Một nhóm tiếp một nhóm Thần Tiên chạy tới.
Coi như không ở Cửu trọng thiên, chỉ cần nghe thấy nhiều tiếng chuông như vậy cũng phải lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến.
Ngay cả Thiên Đế cũng đi theo đám người đến Thần Điện.
Thiên Đế thấy Thượng Thần Vân Nghiêu liền trực tiếp đi tới.
"Thượng Thần Vân Nghiêu, là ai quy vị? Sao lại có nhiều tiếng chuông như vậy?"
Thượng Thần Vân Nghiêu nhìn chằm chằm cửa lớn Thần Điện đóng chặt: "Là Thượng Thần cổ quy vị, vị nào, tạm thời không biết."
Thiên Đế bị ba chữ Thượng Thần cổ làm cho kinh hãi, nửa ngày cũng không có phản ứng.
Tại Cửu trọng thiên, Thượng Thần cổ đã sớm trở thành lịch sử.
Không ai sẽ cảm thấy bọn họ còn có thể xuất hiện.
Hạnh Hoa đứng phía sau Vân Nghiêu, có chút xiết chặt nắm đấm.
Lúc nào quy vị không được, hết lần này tới lần khác lại vào hôm nay.
Vừa rồi những người kia còn chúc mừng cô ta...
Nghĩ tới đây, gương mặt Hạnh Hoa liền có chút nóng lên.
Kẹt kẹt ——
Cửa Thần Điện điện mở ra, thanh âm kia thoáng như xuyên qua dòng lũ thời gian đến Cửu trọng thiên.
Bầu trời hạ xuống từng trận ánh sáng.
Tiên khí lượn lờ trong điện, có bóng người chậm rãi đi tới.
Tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung ở nơi đó, nhưng chính là không nhìn thấy rõ lắm, gấp đến độ có một số người rướn cổ lên.
"Nghênh đón Cửu Linh Thần Cổ quy vị."
Bên trong ánh sáng, thanh âm hùng hậu vang vọng đất trời.
Sự áp bách vô hình đảo qua, chúng thần bị ép gục đầu xuống không dám nhìn nữa.
Cửu Linh... Thần Cổ?
Trong lòng mọi người cuồng loạn, huyết dịch sôi trào, tâm tình kích động không lời nào có thể diễn tả được.
Thật sự là Thượng Thần cổ.
Mà khi Hạnh Hoa nghe thấy cái tên này, toàn thân đều cứng đờ.
"Cung nghênh Thần Cổ."
Âm thanh chỉnh tề vang lên.
"Đều là người quen, hành lễ lớn như vậy làm gì."
"..."
Thanh âm này làm sao có chút quen tai?
Ngoài cửa lớn Thần Điện, thiếu nữ váy đen ngạo nghễ đứng đó, tiên khí vờn quanh, dung mạo tuyệt mỹ, ngậm lấy nụ cười yếu ớt như gió xuân ấm áp.
Trên người cô phảng phất có ánh sáng thánh khiết, không người nào dám khinh nhờn nửa phần.
Cửa lớn Thần Điện chậm chạp khép lại.
Cô là trở về Thượng Thần cổ.
Cũng đã từng là Hoa Thần Cẩm Sắt.
Minh Thù giẫm lên bậc thang đi xuống, đám người tự động nhường ra một con đường cho cô.
Thiếu nữ trong lúc giơ tay nhấc chân đều là khí thế cao quý, cô có chút nghiêng đầu nhìn Thiên Đế: "Các ngươi tới nghênh đón ta cũng không mang theo lễ vật?"
Chúng thần: "..."
Chưa từng nghe qua việc này.
Không đúng!
Đây là Thượng Thần cổ a!
Thượng Thần cổ thanh lãnh cao quý trong tưởng tượng đâu?
Hạnh Hoa đứng phía sau Thượng Thần Vân Nghiêu, cách Minh Thù rất gần.
Từ lúc cô ta nghe thấy thanh âm của Minh Thù liền lộ ra một biểu lộ không thể tin được, đến bây giờ biểu lộ kia vẫn chưa tiêu tán.
Sao có thể như vậy...
Sao cô có thể là Thượng Thần cổ?
Cô bất quá chỉ là một Hoa thần, sao có thể là Thượng Thần cổ?
Hay là... Người kia...
"Tiểu khả ái, lại gặp mặt." Minh Thù cười tủm tỉm chào hỏi Hạnh Hoa.
Hạnh Hoa: "..."
"Hoa Nhi, Cửu Linh Thần Cổ nói chuyện cùng ngươi." Vân Nghiêu nhắc nhở Hạnh Hoa.
Hạnh Hoa cắn môi, hận ý dưới đáy mắt dần dần dày lên, biệt khuất kêu một tiếng: "Bái kiến Cửu Linh Thần Cổ."
Minh Thù cười cười nhìn về phía Lăng Vô ở một bên khác.
Ma Quân cái thằng ngu này!
Lăng Vô lại còn êm đẹp đứng ở chỗ này.
Lăng Vô đối đầu với ánh mắt của Minh Thù, sống lưng phát lạnh mà từ trước đến nay không có.
Chẳng biết tại sao, trong đầu Lăng Vô bỗng nhiên hiện lên một vài hình ảnh trước kia.
"Để tránh đêm dài lắm mộng, thừa dịp hôm nay nhiều người, ta nói cho các ngươi một chuyện." Minh Thù cất giọng nói: "Cái kia, đi chuẩn bị cho ta một chút đồ ăn."
Chúng Thần:" "..."