Ma Quân muốn đến chỗ Hạnh Hoa không phải rất thuận lợi, Minh Thù nghe nói lại đánh nhau.
Cửu trọng thiên nào dám tùy tiện đem người cho Ma Quân, dù sao đây chính là thần nhân đắc tội Cửu Linh Thần Cổ.
Nhưng bọn họ không liên lạc được với Thần Cổ.
Ma Quân cả ngày ở bên ngoài Nam Thiên môn khóc lóc om sòm, làm cho người người trên chín tầng trời không được an bình.
Đánh?
Ma Quân nhìn thấy người đánh tới liền mang theo người chạy.
Cái này mẹ nó đánh như thế nào?
Ma tộc không biết xấu hổ, người nào có thể cùng tranh phong.
Cuối cùng không biết là ai ra mặt điều giải, giao Hạnh Hoa cho Ma Quân mang về.
"Giam cô ta lại." Ma Quân ném cô ta cho ma tộc.
"Ma... Ma Quân?"Ma tộc nhận lấy Hạnh Hoa lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, trước đó không phải Ma Quân rất thích vị Hoa Thần này sao?
Tại sao muốn giam?
Chẳng lẽ muốn làm gì... Ừ... Cái kia...
Ma Quân lặng lẽ đảo mắt qua.
Ma tộc rụt cổ lại, lanh lẹ đáp ứng: "Vâng."
Hạnh Hoa bị đưa đi giam giữ.
Ma Quân đi một chuyến đến hoa cốc, đứng bên ngoài nhìn vào bên trong.
Minh Thù ngồi bên trong bụi hoa, dường như đang dạy tiểu hài chết tiệt kia, bất quá tiểu hài chơi đùa đến kịch liệt... Tên hùng hài tử này là ở đâu ra!
Ma Quân ở bên ngoài quan sát một trận, phiền muộn rời đi.
Rời khỏi hoa cốc, Ma Quân đến nơi giam giữ Hạnh Hoa.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì..." Trên người Hạnh Hoa có chút dơ dáy bẩn thỉu, nhìn qua chật vật nhưng vẫn không để người ta mất đi sự yêu thương vốn có.
Con ngươi Ma Quân lạnh như băng nhìn chằm chằm cô ta.
Hạnh Hoa nắm chặt vạt áo, ánh mắt đó của hắn là gì, trước kia hắn căn bản không phải nhìn mình như vậy.
Hiện tại người trên chín tầng trời căn bản sẽ không quản sống chết của cô ta.
Lăng Vô cũng luôn không lộ diện.
Hạnh Hoa nhìn Ma Quân một chút, đáy lòng suy nghĩ hỗn loạn.
Cô ta cắn cánh môi làm cho mình càng lộ vẻ yếu đuối, thận trọng hỏi: "Không phải ngươi muốn cưới ta sao?"
Ma Quân cười lạnh một tiếng.
Đáy lòng Hạnh Hoa có chút hồi hộp.
Cô ta khẽ cắn môi tiến lên mấy bước, vươn tay đặt trên bả vai Ma Quân, thân thể mềm mại dán vào.
"Ma Quân... A..."
Hạnh Hoa bị quẳng ở trên tường trượt xuống dưới đất, ôm lấy bả vai kêu đau.
Tại sao có thể như vậy!
Không phải hắn thích mình sao?
Không phải hắn vẫn muốn có được mình sao?
"Người tới đây!"
Ma tộc đợi ở bên ngoài tiến đến: "Ma Quân?"
"Hủy dung của cô ta cho bổn quân." Ma Quân lạnh giọng phân phó.
Hạnh Hoa trừng lớn mắt.
"Vì... Vì sao? Không muốn, các ngươi không được qua đây, không phải ngươi thích ta sao? Ta nguyện ý cùng ngươi, ngươi không được đối xử với ta như vậy... Thả ta ra!!"
Hạnh Hoa bị ma tộc đè lại, thanh âm của cô ta kêu to.
Ma Quân tiến lên mấy bước nâng cằm cô ta lên, có chút cúi người, để bên trong con ngươi cô ta phản chiếu lấy thân ảnh của hắn.
Thanh âm lạnh lẽo rơi vào tai Hạnh Hoa: "Tại sao phải đối với ngươi như vậy? Ai cho phép ngươi dùng dung mạo tương tự cô ấy?"
Cô ấy...
Trong đầu Hạnh Hoa lập tức hiện ra một thân ảnh.
Cô ta bất quá chỉ là một gốc hoa bình thường, người kia mang cô ta về gieo xuống, thế là cô ta dần dần có linh trí.
Người kia liền dạy cô ta tu tiên.
Thế nhưng cô ta chỉ muốn hầu hạ bên cạnh người kia.
Cô ta tận tâm tận lực hầu hạ người kia, nhưng cô ta lại tự nhủ, tư chất của cô ta bình thường, muốn tiến thêm một bước rất khó.
Rõ ràng cô ta chỉ cần tùy tiện động một ý nghĩ liền có thể thay đổi tư chất của mình, nhưng cô ta lại không chịu.
Tại sao...
"Ngươi xứng sao?"
Hạnh Hoa kinh ngạc, nhìn thấy lại là khuôn mặt lạnh lùng đến cực điểm của Ma Quân.
Ma Quân ghét bỏ hất tay cô ta ra, quay người rời đi: "Động thủ."
"Không!"
"Không muốn —— "
Tiếng kêu thảm thiết của Hạnh Hoa vang lên phía sau Ma Quân, hắn không nhanh không chậm giẫm lên dòng lũ thời gian, trở lại nơi trước kia.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy người kia là trên chiến trường giữa hai tộc Thần Ma.
Lúc ấy hắn vẫn chỉ là một thiếu niên, bởi vì trận chiến kia thảm liệt nên đưa bọn họ vốn không cần đi lên cũng bị điều động đến chiến trường.
Cô đứng bên trong trận doanh của Thần tộc, cao quý ưu nhã, là tư thái Thần tộc nên có.
Rõ ràng là tư thái làm cho ma tộc chán ghét nhưng hết lần này tới lần khác hắn cũng không sinh ra một chút chán ghét.
Trận chiến kia lấy Diệt ma trận bao trùm kết thúc toàn bộ ma tộc.
Thần tộc muốn khởi động Diệt ma trận triệt để hủy diệt ma tộc.
Thế nhưng sau khi Diệt ma trận khởi động, cô đột nhiên xuất hiện lấy Phật liên cùng linh khí tinh khiết từ thiên địa trấn áp Diệt ma trận.
Ma tộc không thể diệt.
Ma tộc bị diệt, hung thú Hồng Hoang bị phong ấn liền sẽ chạy đến, đến lúc đó hủy diệt cũng không phải chỉ là một ma tộc.
Sau đó...
Sau đó cô liền chết.
Cô là vị Thượng Thần cổ cuối cùng.
Hắn ở trong ma tộc gian khổ nhiều năm, cuối cùng ngồi lên vị trí Ma Quân.
Nhưng cả ngày lẫn đêm hắn luôn nghĩ tới vẫn là nữ thần thanh lệ cao quý kia.
Hắn biết cô là bản thể là của Cửu Linh tinh hoa, cùng thiên địa cùng Phật liên cùng tồn tại.
Cho nên hắn vẫn luôn luôn tìm hoa yêu, muốn tìm lại người trước kia.
Nhưng đã nhiều năm như vậy vẫn không có một hoa yêu có hình bóng của cô.
Mãi đến khi Hạnh Hoa xuất hiện.
Dung mạo cùng cô có mấy phần tương tự.
Ngay cả thần thái thỉnh thoảng cũng tương tự.
Đáy lòng của hắn rõ ràng người kia sẽ không xuất hiện lại, Hạnh Hoa cũng không phải cô.
Thế nhưng...
Bước chân Ma Quân hơi ngừng lại, dòng lũ thời gian trong nháy mắt tiêu tán, tiếng kêu thảm thiết đằng sau đã không còn nghe được.
Tại Thần tộc bên kia nghe thấy những chuyện Hạnh Hoa làm, hắn cơ hồ muốn nhịn không được nổi giận giết chết cô ta.
Tại sao cô ta có thể làm ra chuyện như vậy với cô.
Nếu không phải như vậy, có lẽ hắn còn có thể thả cho cô ta một con đường sống.
"Ma Quân, xử lý cô ta thế nào?"
"Đừng để ta gặp lại cô ta."
"Vâng."
-
Minh Thù mỗi ngày đều ở hoa cốc dạy hùng hài tử tu luyện, Ma Quân luôn luôn ở bên ngoài lắc lư, nhìn thấy Minh Thù liền chạy.
Ngay từ đầu Minh Thù còn rất phiền.
Sau đó liền mặc kệ hắn.
Mỗi ngày đều "dạy" hùng hài tử tu tiên thật tốt.
"Ngồi xổm xuống!" Minh Thù cầm cây roi mây giáo dục hùng hài tử.
Khuôn mặt hùng hài tử đỏ bừng, mặt mũi tràn đầy giận dữ: "Ngươi căn bản cũng không phải là dạy ta tu tiên, ngươi là đang ức hiếp ta!"
"Ai nói?"
"Tiểu Hồng nói, tu tiên không phải như thế! Ngươi chính là cố ý ức hiếp ta!" Lạc Hàm ưỡn bộ ngực nhỏ lên, đứng thẳng người.
Minh Thù quất roi mây tới, Lạc Hàm gào một tiếng luống cuống tay chân ngồi xổm xuống.
"Ta đây là vì muốn tốt cho ngươi, thân thể ngươi yếu như vậy, động một chút lại sinh bệnh, cũng là bởi vì ngươi không rèn luyện." Minh Thù một trận mò mẫm linh tinh.
Lạc Hàm hiển nhiên là không tin, trên khuôn mặt đỏ bừng tràn đầy sự ủy khuất.
Cô chính là ức hiếp mình!
Oa!
Muốn về nhà!
Hắn không muốn tu tiên!
Tay chân nhỏ nhắn của Lạc Hàm đau nhức không thôi, ban đêm đều ngủ không được, nằm trên giường lật qua lật lại.
"Ngươi nướng bánh sao?" Minh Thù gặm trái cây, từ bên ngoài tiến đến.
"Đau..." Tiểu hài một mặt ủy khuất: "Đều tại ngươi!"
"Đau là được rồi, không đau đó là người chết."
"Ngươi để ta chết đi đi!" Tiểu hài vò đã mẻ không sợ sứt.
Minh Thù cúi người, hơi thở thơm ngọt của trái cây xâm nhập qua, tiểu hài sững sờ nhìn cô, hai tay nắm lấy chăn nhỏ, cô cô cô... Muốn làm gì?
"Muốn chết? Minh giới chen chúc như vậy, muốn đầu thai đều phải xếp hàng, ngươi còn chưa nhất định có thể đầu thai thành người, còn muốn chết phải không?"
"..." Oa! Ngươi ức hiếp ta!
Minh Thù cắn trái cây, đưa tay nhéo nhéo tay chân hắn, cảm giác đau nhức dần dần biến mất, cơn buồn ngủ đánh tới, trong lúc mơ mơ màng màng, hắn tựa hồ nhìn thấy ý cười ôn nhu cùng lưu luyến của cô.