Tần Nghệ bên này gà bay chó chạy, Minh Thù ở bệnh viện thảnh thơi nghĩ dưỡng.
Công ty bên kia có cảnh sát ra mặt cho nên xin nghỉ phép không có vấn đề.
Trong lúc Minh Thù nghĩ dưỡng lại có cảnh sát tới hỏi thăm mấy lần, muốn để cô nhớ lại một vài chi tiết.
Thế nhưng lúc ấy chiếc xe kia là từ phía trước lao ra, cũng không phải một đường bám theo cô.
Cho nên Minh Thù nhớ lại cũng không ra được đầu mối gì.
Chiếc xe gây tai nạn hoàn toàn không có manh mối.
Việc này liền thành án chưa được giải quyết.
Người nhà của nguyên chủ không sống ở đây, tự nhiên cũng sẽ không có ai chăm sóc cô, Minh Thù cảm thấy mình gần như khỏi hẳn liền làm thủ tục xuất viện.
Dựa theo ký ức tìm tới nơi nguyên chủ ở, coi như không tệ, là một cư xá có chút cũ kỹ nhưng nhìn ra được nơi này quản lý tốt vô cùng.
Minh Thù mang theo đồ ăn vặt mua trên đường khập khễnh lên lầu.
Mở cửa đi vào liền bị âm thanh đinh tai nhức óc dọa cho nhịp tim cuồng loạn.
Trẫm vẫn là bệnh nhân.
Ai mẹ nó không có đạo đức công cộng như thế!
Không đúng...
Đây không phải chỗ ở của nguyên chủ sao?
Vì sao lại có âm thanh lớn như vậy?
Minh Thù nhìn vào bên trong.
Trong phòng khách có một nam nhân mang quần cộc đứng đấy.
Nam nhân nghiêng người, ở ngực tựa hồ có hình xăm, mái tóc ướt sũng chảy xuống trên lỗ tai mang theo bông tai.
Hắn một tay chống đỡ trán, ánh mắt rơi vào bên ngoài cửa sổ, Minh Thù mở cửa đi vào, dường như hắn cũng không phát giác được.
Minh Thù: "..."
Đi nhầm nhà sao?
Minh Thù lui ra ngoài nhìn một chút.
Không đi sai a!
Nam nhân bên trong phát giác được có người tiến vào liền cấp tốc đem khăn tắm choàng lên người, ánh mắt lãnh đạm quét tới, nương theo tiếng nhạc đinh tai nhức óc kia làm người ta có chút sợ hãi.
Nhưng dáng người nam nhân cực kì đẹp đẽ.
Là loại gợi cảm dã tính kia.
Minh Thù buông đồ ăn xuống, đi vào tắt nhạc lại.
Cô liếc nhìn hắn: "Anh là ai?"
Đây chính là chỗ ở của nguyên chủ lại có một nam nhân mặc thành dạng này đứng trong phòng khách??
Có bệnh!
Ánh mắt nam nhân lạnh nhạt xa cách, kéo lấy khăn tắm, giống như dò xét một loại vật thể trân quý nào đó, từng tấc từng tấc đảo qua.
Minh Thù: "..."
Có gì đáng nhìn?
Coi như dáng dấp của trẫm rất đẹp, ngươi cũng không cần nhìn cẩn thận như thế chứ?
Nam nhân thu tầm mắt lại, xoay người đi lấy điện thoại, ngón tay hắn lướt trên màn hình mấy lần, sau đó đưa điện thoại đến trước mặt Minh Thù.
Là một tấm ảnh văn kiện.
Nam nhân tựa hồ chờ Minh Thù xem hết, ngón tay lướt qua tấm tiếp theo.
Hết thảy sáu tấm ảnh.
"Sau khi xem xong" Minh Thù: "..."
Đổi chủ?!
Cmn!
Làm sao lại đổi chủ?
Nam nhân cúi đầu xuống gõ chữ.
Sau đó đưa cho Minh Thù.
"Cô có thể tiếp tục ở, chị tôi nói cô muốn ở tới khi nào cũng được."
"Chị anh?"
Nam nhân tiếp tục gõ chữ, sau đó đưa màn hình qua cho cô xem.
"Tiền thuê nhà như cũ, bất quá có ba điểm cô cần tuân thủ."
"Một: Không cho phép tiến vào tầng 2."
"Hai: Không cho phép mang người lạ trở về."
"Ba: Chưa nghĩ ra, say này bổ sung."
Minh Thù: "..." Lại còn sau này bổ sung!
Nguyên chủ có thể thuê được nhà này còn phải nhờ vào thời điểm cô đến thư viện giúp được một vị tiểu tỷ tỷ nhặt được một phần văn kiện rất quan trọng.
Hai người mới quen đã thân, một lần hai lần liền thành bạn bè.
Sau khi tốt nghiệp, biết cô không có chỗ ở, vị tiểu tỷ tỷ kia liền cho cô thuê một phòng ở cư xá này.
Phòng ở có hai tầng, rất rộng rãi.
Tiểu tỷ tỷ kia muốn đổi nhà, nhà này không tiện, nhưng nhà ở lâu không có người ở cũng không tốt, lại không muốn cho người lạ thuê nên vừa vặn cho cô ở.
Hiện tại nhà này đã biến thành của em trai vị tiểu tỷ tỷ kia?!
Hơn nữa...
"Sao tôi biết anh nói là sự thật?"
Nam nhân khẽ cau mày, mở điện thoại ra tìm một video đưa cho cô xem.
Nữ nhân trong video có ấn tượng trong trí nhớ của Minh Thù.
Chính là vị tiểu tỷ tỷ kia.
Nam nhân đưa điện thoại cho cô, ra hiệu tự cô xem.
Minh Thù ấn mở.
"Tiểu Diệp, đã lâu không gặp, gần đây đều không liên lạc được với em, cũng không biết em sống như thế nào? Trước đó nghe em nói đã vào được công ty mình thích, làm công việc mình thích, thật tốt. Thật xin lỗi, lúc ấy chị vẫn chưa trả lời em..."
Nữ nhân trong màn hình sắc mặt tái nhợt.
Nằm trên giường bệnh, miễn cưỡng duy trì lấy nụ cười.
"Khả năng chị sắp không được, không muốn khổ sở."
"Em còn trẻ, em còn có rất nhiều cơ hội. Người sống một đời, người muốn vì giấc mơ của mình cố gắng, cho dù thất bại cũng sẽ không tiếc nuối, tiểu Diệp, em phải cố gắng lên."
"Nhà này, em muốn ở đến lúc nào cứ ở, tiểu Ngộ là em trai chị, không phải là người xấu..."
Minh Thù xem hết video, đưa điện thoại trả lại cho hắn.
"Chị ấy..."
Nam nhân cúi đầu gõ chữ.
"Chết rồi."
Minh Thù trầm mặc vài giây: "Nén bi thương."
Nguyên chủ đã thật lâu không liên lạc với tiểu tỷ tỷ, bởi vì lúc trước tiểu tỷ tỷ nói xuất ngoại cho nên nguyên chủ cũng không cảm thấy kỳ quái.
Bất quá cô vẫn theo thói quen nói về cuộc sống của mình cho vị tiểu tỷ tỷ này.
Không nghĩ tới cuối cùng lúc cô ấy chết còn có thể sắp xếp vì một người xa lạ như vậy.
Minh Thù có chút thở dài.
Đáng tiếc.
Ngải Diệp cũng đã chết.
Nam nhân lần nữa đưa điện thoại chuyển tới trước mặt Minh Thù.
"Tông Ngộ."
"Tên của anh?" Cũng thật dễ nghe.
Nam nhân gật đầu, xem như ngầm thừa nhận.
"Ngải Diệp."
Nam nhân gật đầu, biểu thị mình đã biết, tiếp tục gõ chữ.
"Còn có vấn đề?"
"Không có."
Nam nhân tắt điện thoại, kéo lấy khăn tắm lên lầu.
Chờ hắn xuống lại đã mặc quần áo tử tế, cúc áo sơ mi cài đến cẩn thận tỉ mỉ, không khác nào một cán bộ kỳ cựu.
Thế nhưng hắn có hình xăm a!!
Hắn là người của xã hội a!!
Minh Thù ngồi trên ghế sa lon nhìn hắn.
Người đối diện tự mình làm công việc của mình, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của Minh Thù, phảng phất cô chỉ là một người vô hình.
Ong ong ong ——
Điện thoại của nam nhân rung lên, hắn cầm lên nhìn thoáng qua, ấn mở, sau đó trả lời tin nhắn.
Dường như hắn không biết nói chuyện...
Một nam nhân đẹp mắt như vậy lại là một người câm.
Thượng Đế mở cho ngươi một cánh cửa, liền sẽ giam lại một cánh cửa sổ của ngươi.
Ai.
Minh Thù nhai khoai tây chiên răng rắc răng rắc, thanh âm chát chúa không thôi.
Tông Ngộ...
Cuối cùng đã gặp.
Minh Thù cười một chút, quay đầu xem tivi.
Nam nhân ở bên kia sột soạt giày vò một hồi lại lên lầu, trong lúc đó cũng không phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Trước đó Minh Thù chính là ở phía dưới, căn phòng phía trên kỳ thật cô cũng chưa từng dùng tới.
Cho nên cô không cần phải chuyển đồ vật.
Mấy ngày kế tiếp, Minh Thù cùng Tông Ngộ cũng không có bất kỳ giao lưu nào.
Hắn hoàn toàn xem Minh Thù như người vô hình, Minh Thù ở phòng khách, hắn sẽ không bước vào phòng khách, Minh Thù ở phòng ăn, hắn liền sẽ không bước vào phòng ăn.
Mà nhà ở cũng bị hắn gọi người qua dọn dẹp một lần, chuyển vào đến không ít đồ dùng trong nhà.
Tầng 2 tân trang lại cửa, ngay cả chìa khoá cửa chính cũng đã đổi.
Minh Thù cầm chìa khoá mới, còn bị công nhân gọi đến thiết lập vân tay.
Minh Thù: "..."
Cô đây là đang ở cùng đại nhân vật nào a!
Hơn nữa vị đại nhân vật này tựa hồ còn có bệnh thích sạch sẽ, mỗi ngày tắm hai lần, đổi hai lần quần áo.
Quần áo đều là may đến cẩn thận tỉ mỉ, vô cùng chững chạc, hoàn toàn không giống thời điểm hắn để trần.
Cái này mẹ nó chính là dựa vào cách ăn mặc mà bắt hình dong sao?
*
Cửu Thiếu: Không thể nói chuyện làm sao ta thổ lộ?
Tiểu tiên nữ: Dụng tâm!
Cửu Thiếu:... Đánh rắm! Lời yêu cần phải nói ra!
Minh Thù: Có thể làm.
Hài Hoà Hiệu: Hài hòa hài hòa Hòa Hài.