Biệt thự khả năng có máy phát điện, sáng như ban ngày.
Nam nhân bụng bự mang cô xuyên qua phòng khách, đến phòng ăn.
Hai bên phòng ăn đều có vệ sĩ đứng đấy, mặc dù không phải âu phục nhưng từng người đều là áo đen mang theo cái kính râm, khí chất cũng giống như vậy.
Ở giữa là bàn ăn hình chữ nhật, phía trên bày biện trái cây, ngọn nến, hoa tươi.
Dưới đèn thủy tinh càng lộ ra mấy phần lãng mạn.
"Hổ ca, người đã mang đến." Nam nhân bụng bự cúi đầu khom lưng nói với nam nhân ngồi trên ghế.
Hổ ca ngậm xì gà, vểnh lên tư thế lão đại ngồi ở bên kia.
Bên tay phải hắn có một thiếu niên, trên người bọc lấy một tấm chăn trắng như tuyết chỉ lộ ra một cái đầu, cuộn rút trên ghế, hai tay ôm đầu gối, tựa hồ rất sợ hãi tràng diện này.
Có lẽ là nghe thấy động tĩnh, thiếu niên khẽ ngẩng đầu nhìn qua.
Bên trong ánh mắt đen nhánh sáng ngời phản chiếu lấy ánh sáng của đèn thủy tinh càng lộ ra ngũ quan tinh xảo, vài sợi tóc trên trán nổi bật lên làn da trắng nõn của hắn.
Thiếu niên đối đầu với ánh mắt của Minh Thù, có chút kinh sợ, hốt hoảng vội vàng cúi đầu ôm chặt đầu gối của mình.
"Mời ngồi." Hổ ca giương cằm lên về phía Minh Thù.
Có người tiến lên kéo ghế ra cho Minh Thù, sắp xếp cô ngồi đối diện Hổ ca, cùng hắn cách xa vạn dặm.
Nam nhân bụng bự đứng ở một bên, hiển nhiên không có tư cách nhập tiệc.
"Nguyên Miểu tiểu thư chính là nữ trung hào kiệt, Hổ ca tôi bội phục, trước tiên kính cô một ly."
Minh Thù cười cười bưng ly rượu lên, nâng nhẹ lên không trung một chút: "Vậy tôi liền không khách khí."
Hổ ca: "..."
Lời nói là tự mình nói, đối phương không biết xấu hổ như thế nhận lấy, hắn có thể làm sao?
Sau khi hàn huyên hai câu, Hổ ca cho người mang thức ăn lên.
Đưa lên đầu tiên chính là một phần của thiếu niên kia.
"Trước đó cậu vẫn chưa ăn gì, ăn nhiều hơn một chút đi." Hổ ca đột nhiên hạ thấp giọng nói: "Cậu xem, đây là món cậu thích nhất."
Thiếu niên ôm đầu gối, ánh mắt mang theo sự cảnh giác nhìn chằm chằm Hổ ca.
Người đối diện không thèm để ý, đem đồ ăn trong đĩa cắt gọn, đẩy đến trước mặt thiếu niên.
"Muốn tôi đút cho cậu?" Hổ ca đột nhiên lạnh mặt xuống.
Thiếu niên run rẩy một chút, bối rối vươn tay từ dưới tấm chăn trắng như tuyết cầm cái nĩa, miệng nhỏ bắt đầu ăn.
"Để Nguyên Miểu tiểu thư chê cười rồi." Hổ ca thấy thế, ngẩng đầu nhìn về phía Minh Thù.
Minh Thù cười như không cười nhìn hắn: "Hổ ca diễm phúc không cạn nha."
Hổ ca không có phủ nhận.
Minh Thù hơi rũ mắt, cầm dao nĩa bắt đầu ăn phần của mình.
Có lẽ là lúc ăn không nên nói chuyện, Hổ ca cũng không có nói tiếp, trên bàn ăn chỉ âm thanh dao nĩa va chạm.
Chờ Minh Thù ăn xong, Hổ ca mới nặng nề mở miệng: "Nguyên Miểu tiểu thư có bản lĩnh, Phong Vân Môn không coi trọng là tổn thất của bọn họ, Nguyên Miểu tiểu thư, cô nói có đúng không?"
"Anh muốn lôi kéo tôi?" Minh Thù lau miệng, đem khăn quăng lên mặt bàn, ánh mắt đảo qua thiếu niên vẫn còn đang ăn kia.
"Ha ha ha ha, Nguyên Miểu tiểu thư, có câu nói nói chim khôn chọn cành mà đậu, người chọn minh quân mà thần đúng hay không? Phong Vân Môn đối xử với cô như thế, không bằng cô đến chỗ của tôi, tôi liền thích người có bản lĩnh, nam nhân cùng nữ nhân không có gì khác biệt, chỉ cần cô có bản lĩnh, vậy liền có thể có đãi ngộ tốt ở nơi này."
Hổ ca nói đoạn văn này đến hăng hái.
Minh Thù vòng hai tay lên ngực, có chút lùi ghế ra phía sau.
"Thế nhưng thủ hạ của anh không cho là như vậy."
Minh Thù nhìn về phía nam nhân bụng bự đứng bên cạnh.
Nam nhân bụng bự trong lòng hơi hồi hộp một chút, quả nhiên một giây sau liền nghe Minh Thù từ tốn nói: "Hắn rất xem thường nữ nhân, nói nữ nhân chỉ nên ở dưới thân nam nhân sung sướng."
Nam nhân bụng bự sợ đến ngây người.
Hắn không nghĩ tới Minh Thù sẽ trực tiếp cáo trạng như thế.
Coi như Hổ ca nhìn trúng cô, hiện tại cô cũng không phải là người của Thanh Long Hội, cô lại cáo trạng!
Nụ cười trên mặt Hổ ca thu liễm lại, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía nam nhân bụng bự.
"Hổ ca... Tôi..."
Hổ ca đưa tay: "Nguyên Miểu tiểu thư, người anh em này đã theo tôi thời gian rất dài, nể tình tôi, lần mạo phạm này cô liền tha thứ cho hắn, cô yên tâm, tôi sẽ để hắn xin lỗi cô."
Hổ ca nhìn về phía nam nhân bụng bự.
Nam nhân bụng bự rất biệt khuất a!
Nếu để cô gia nhập, vậy hắn còn có thể sống dễ chịu sao?
"Còn một việc." Minh Thù không đợi nam nhân bụng bự xoắn xuýt xong, tiếp tục nói: "Vừa rồi hắn mắng hắn là tiểu tiện nhân."
Phương hướng ngón tay Minh Thù chỉ chính là phương hướng của thiếu niên.
Thiếu niên dừng lại vài giây, có chút luống cuống nhìn về phía Hổ ca
Sắc mặt Hổ ca đã triệt để âm trầm xuống.
Nam nhân bụng bự giật mình, rống to: "Nguyên Miểu cô nói bậy bạ cái gì! Hổ ca, anh đừng nghe cô ta nói hươu nói vượn, tôi không có nói, là cô ta hãm hại tôi, nữ nhân này không có lòng tốt, chính là muốn châm ngòi ly gián."
Thanh Long Hội có người nào không biết, từ khi thiếu niên này xuất hiện, Hổ ca liền nâng niu hắn trong lòng bàn tay, coi như người ta không cảm kích, Hổ ca vẫn hấp tấp vây quanh thiếu niên.
Bất luận kẻ nào nói một không tốt về hắn liền sẽ bị phạt nặng.
Nghiêm trọng hơn thậm chí sẽ trực tiếp mất mạng.
Bất quá bọn hắn là âm thầm bất mãn đối với thiếu niên này, cho nên mọi người bí mật nói, cũng sẽ không lan truyền ra.
Con ngươi Hổ ca có chút nheo lại, giọng nói mang theo sự chất vấn: "Nguyên Miểu tiểu thư, cô hẳn là vẫn chưa gặp qua A Ẩn, vì sao lại biết người hắn nói chính là A Ẩn?"
Minh Thù mỉm cười, thản nhiên nói: "Há, tôi chỉ tùy tiện đoán, không nghĩ tới thật sự là hắn."
"Hổ ca." Nam nhân bụng bự luống cuống: "Hổ ca tôi không có mắng, là nữ nhân này không có lòng tốt, cô ta là người của Phong Vân Môn, Hổ ca, đây khẳng định là quỷ kế của Phong Vân Môn, Hổ ca anh không nên mắc lừa!"
Hổ ca nghe nam nhân bụng bự giải thích, có chút trầm tư.
Minh Thù trầm lặng nói một tiếng: "Hổ ca anh cũng không cần đoán cái gì, tôi chính là muốn chỉnh hắn, để hắn biết cái gì gọi là thà đắc tội tiểu nhân cũng không nên đắc tội nữ nhân."
Minh Thù vừa nói xong, khóe miệng Hổ ca giật giật một cái: "Nguyên Miểu tiểu thư có chứng cứ chứ?"
"Trước đó hắn ở cùng một chỗ với những người kia, anh gọi tới hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao." Minh Thù nâng khóe miệng cười.
Ánh mắt Hổ ca trầm xuống nhìn nam nhân bụng bự một chút: "Gọi những người kia đến."
Điệu bộ này là muốn bởi vì một câu liền muốn truy cứu trách nhiệm.
Mồ hôi của nam nhân bụng bự từng giọt từng giọt rơi xuống.
Hổ ca không cho phép bất luận kẻ nào nói xấu thiếu niên một câu, hắn bị bắt gặp ở đây...
Đều là tiện nhân kia!
Rất nhanh những người trước đó đều bị mang tới.
"Các người trước đó ai nghe thấy hắn mắng A Ẩn?"
Chúng người đầu óc mơ hồ đưa mắt nhìn nhau.
Lúc ấy nam nhân bụng bự nói chuyện cũng không nhỏ, kỳ thật những người này đều nghe thấy được...
"Nói!"
Hổ ca đột nhiên vỗ bàn.
Cái nĩa trong tay thiếu niên rơi xuống, keng một tiếng vang lên, phòng ăn đột nhiên an tĩnh lại, tất cả mọi người thở mạnh cũng không dám.
Hổ ca vội vàng thu liễm khí thế trên người, an ủi thiếu niên: "Không có việc gì không có việc gì, tôi không mắng cậu."
Thiếu niên lùi về trên ghế, ôm đầu gối, vùi mặt vào trong khuỷu tay.
Mặc kệ Hổ ca nói cái gì hắn cũng không có đáp lại.
Hổ ca chịu đựng lửa giận, ánh mắt sắc bén như đao quét về phía đám người: "Nói!"