Trong hành lang, Mạn Mạn ôm đèn pin đứng trong góc xó xỉnh.
Lão Đại đang nhào trên thân một người, dao trong tay hắn đang từ trong thân thể người kia rút ra.
"Sao vậy?"
Mạn Mạn vội vàng chạy tới ôm lấy cánh tay Minh Thù: "Vừa rồi tôi đi toliet, nghe thấy sát vách có âm thanh."
Phòng của Mạn Mạn vừa vặn sát bên lối đi của cầu thang.
Hiệu quả cách âm vốn cũng không tốt lắm, ban đầu cô ấy tưởng rằng lão đại bọn họ đang làm cái gì, nhưng càng nghĩ càng không đúng.
Âm thanh kia đứt quãng, giống như là âm thanh mở khóa.
Bởi vì sợ nên cô ấy cũng không dám ra ngoài, nhưng âm thanh kia vẫn luôn tiếp tục, cuối cùng cô ấy chỉ có thể cắn răng ra ngoài, cũng may vận khí cô ấy tốt, phòng của lão Đại không có khóa, cô ấy trực tiếp đi vào đánh thức người dậy.
Lúc bọn họ đi ra vừa vặn đối đầu với người đã mở khóa tiến vào.
Tiếp theo chính là một màn Minh Thù nhìn thấy như vậy.
Người kia đã chết, Minh Thù chiếu đèn pin lên người hắn: "Người của Phong Vân Môn."
"Bà cô nhỏ biết sao?"
"Gặp qua hai lần." Minh Thù nói: "Phong Vân Môn rất ít khi hành động đơn độc, khẳng định còn có người, Mạn Mạn cô đợi ở chỗ này, hai người các anh đi theo tôi."
-
Nguyên chủ dù sao cũng là nòng cốt bên trong Phong Vân Môn, đối với cách hành sự của Phong Vân Môn cũng hiểu rõ trong lòng.
Cho dù có một vài người có phong cách hành sự khác nhau, nhưng bên trong một tổ chức, khó tránh khỏi vẫn sẽ bị ảnh hưởng.
Minh Thù rất nhanh bắt được mấy người còn lại.
Trong đó có mấy người đã bị bọn lão đại tiêu diệt trong lúc giao thủ.
Minh Thù để lại hai người sống.
Dẫn người vào đại sảnh khách sạn, ánh sáng chói mắt trực tiếp chiếu vào trên thân hai người.
"Nguyên... Nguyên Miểu!?"
Thấy rõ người, hai người kia bị dọa đến mặt không có chút máu.
"Cô là người hay là quỷ!"
"Không phải cô đã chết sao? Chẳng lẽ tôi cũng đã chết?"
Lão Đại đạp cho mỗi người một cước: "Nói bậy cái gì! Bà cô nhỏ sống rất tốt, còn trù ẻo bà cô nhỏ chết, không muốn sống sao!"
Không chết?
Hai người liếc nhau, từ trong mắt nhau nhìn thấy sự khiếp sợ cùng hoảng sợ.
Khắp Phong Vân Môn đều truyền rằng cô đã chết.
Làm sao lại không chết?
Bọn hắn nhìn thấy Minh Thù có bóng, tựa hồ lúc này mới xác định người này là thật sự vẫn còn sống.
Một người trong đó hỏi: "Nguyên Miểu... Nếu cô đã không chết, vì sao không trở về Phong Vân Môn?"
"Trang Tĩnh bây giờ không phải là đã thay thế tôi sao? Tôi trở về làm gì."
Sắc mặt của hai người cứng lại.
Hiện tại bên trong Phong Vân Môn đều biết cô đã chết rồi, Trang Tĩnh thì đang ăn sung mặc sướng.
"Nguyên Miểu, chúng tôi không biết là cô, nếu sớm biết là cô, chúng tôi khẳng định không dám động thủ."
"Đúng vậy Nguyên Miểu, chúng tôi thật sự không biết là cô."
"Đúng đúng đúng, cho chúng tôi mười lá gan cũng không dám."
Hai người nhanh chóng ôm đùi.
"Vậy cho các người một trăm cái lá gan các người liền dám."
Hai người: "..."
Cái này cái này cái này...
Tại sao cô lại không trả lời theo kịch bản a?
Cái này để bọn hắn làm sao đáp?
Minh Thù đưa tay về phía lão Đại.
Lão Đại mờ mịt: "..."
Bà cô nhỏ đây là ý gì?
Lão Đại bỗng nhiên nghĩ thông suốt, nhanh chóng từ trên người lấy ra một bao đồ ăn vặt, rất cung kính đưa qua cho Minh Thù.
Minh Thù: "..."
Minh Thù đem đồ ăn vặt bỏ vào trong túi.
Minh Thù đem đồ ăn vặt thăm dò về trong túi.
Còn muốn?
Lão Đại lại sờ một bao đưa qua.
Minh Thù âm trầm nhìn lão Đại một chút.
"Bà cô nhỏ, trong túi tôi không có nhiều như!" Lão Đại vẻ mặt cầu xin: "Bằng không tôi ra ngoài lấy cho cô?"
"Súng a!" Sớm biết trẫm liền tự mình lấy ra, trang cái gì bức! Trang cái gì bức! Lật bàn!
Lão Đại: "..."
Sao không nói sớm!
Lão Đại vội vàng đưa súng cho Minh Thù.
Minh Thù lấy đạn ra, để lại một viên ném trên mặt đất: "Hai người các người chỉ một người có cơ hội sống sót."
Hai người run lẩy bẩy.
"Nguyên Miểu, chúng ta tốt xấu..."
"Thật xin lỗi, bây giờ tôi không phải người của Phong Vân Môn, thế giới này cũng không nói đến cái gì thể diện."
Minh Thù một câu cắt đứt.
Ngày hôm nay bọn hắn đến cướp đồ, thu đầu người lấy điểm sống sót.
Nếu như cô thua.
Hậu quả là cái gì đã rất rõ ràng.
Hai người nhìn súng trên mặt đất, bầu không khí trong lúc đó ngưng trọng lên, hai người đều cương cứng không nhúc nhích.
Chỉ có một người có thể sống...
Ai muốn chết a!
Bọn hắn đều không muốn chết.
Một người trong đó cắn răng, bỗng nhiên nhào về phía súng trên mặt đất, một người khác cũng không cam chịu yếu thế, hai người mỗi người nắm lấy một đầu, không ai nhường ai.
Minh Thù lui ra phía sau, mở đồ ăn vặt vừa rồi lão Đại đưa qua bắt đầu ăn.
Đoàng——
Một người chậm rãi ngã xuống đất.
"Thật xin lỗi..."
Người còn sống nắm chặt súng, trên mặt chỉ có sự may mắn, cũng không có khổ sở.
Thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi của Minh Thù kéo suy nghĩ của hắn lại: "Cậu có thể đi rồi, trở về nhớ kỹ đem chuyện này từng câu từng chữ đều chuyển lại cho Trang Tĩnh."
Người kia kinh ngạc.
Chẳng lẽ không phải là không cho phép nói với người ngoài chuyện xảy ra ở nơi này sao?
Cô sao lại...
Đương nhiên người kia cũng không dám hỏi nhiều, có thể sống sót, hắn lập tức đứng lên rời đi.
"Bà cô nhỏ, vì sao không giết hắn?"
"Tôi cần hắn trở về giúp tôi nói cho bọn họ biết tôi còn sống."
"Vì sao?"
"Hù dọa bọn họ một chút chứ sao."
"..."
"Được rồi, ném thi thể ra ngoài, máu cũng xử lý một chút, đừng để Nam Ẩn nhìn thấy."
"..."
Thi thể này qua mấy giờ đã không thấy tăm hơi, có cái gì tốt để xử lý.
Nam Ẩn... Là tên của thiếu niên kia?
Đến cùng là từ đâu xuất hiện!!
Chửi thầm thì chửi thầm, lão Đại vẫn là cùng người khiêng thi thể của người kia ra ngoài, vết máu cũng dùng vật che lại.
-
Về đến phòng, thiếu niên đã ngồi dậy, bọc lấy chăn mền ôm gối, bộ dáng vô cùng tội nghiệp.
"Vừa rồi có âm thanh của súng."
"Ừ."
"Cô không sao chứ?" Thiếu niên lại hỏi, ánh mắt đảo quanh trên người cô, giống như là sợ cô thiếu tay thiếu chân vậy.
"Tôi nào có dễ dàng xảy ra chuyện như vậy."
Minh Thù xách chăn trên người hắn ra: "Cậu bọc lấy mình làm gì?"
Trước đó gặp mặt hắn cũng là bọc lấy một tấm chăn màu trắng.
"Tôi..." Mất đi chăn bảo hộ, thiếu niên có chút luống cuống: "Tôi..."
Tôi nửa ngày, cũng không có nói thêm câu tiếp theo.
Minh Thù cướp gối trong tay hắn thả ở phía sau, đưa tay đè ép bả vai hắn trực tiếp đẩy xuống.
Minh Thù cũng nằm xuống, chăn đắp lên thân hai người.
Thiếu niên lập tức quấn tới.
Minh Thù vỗ vỗ sau lưng hắn: "Trước kia cậu làm gì?"
Thiếu niên cọ vào cổ cô: "Ừm... Không làm gì.
"Không làm gì là cái gì?"
"Chính là... Có tiền... Cái gì cũng không làm, học tập... Chơi cái gì đó." Thiếu niên yếu ớt nói.
Con cái nhà có tiền, khó trách yếu ớt như thế.
"Thành tích của cậu tốt không?
"Tốt, hạng nhất." Thiếu niên gật đầu, sau đó uể oải không thôi, trong thanh âm đều là sự ủy khuất: "Bất quá đến đây hình như không có tác dụng gì."
Minh Thù sờ sờ đầu hắn: "Không có việc gì, cậu yếu ớt là một điểm tốt."
Có chút bản lãnh liền mẹ nó vểnh đuôi lên trời, tức chết người... Lần sau nếu là gặp phải tiểu yêu tinh thiết lập tìm đường chết kia, có phải cô nên đánh phế trước hay không?
Minh Thù cảm thấy cái này có thể suy nghĩ một chút.
Vì tiểu yêu tinh lượng thân định chế.