Đám người này tổng cộng có mười mấy người.
Tứ mỹ nhân sắp xếp cho bọn họ ở bên trong tòa nhà sát vách, còn vô cùng tốt bụng dẫn điện qua cho bọn họ.
Một đám người vây quanh cảm ơn tứ mỹ nhân.
Tứ mỹ nhân thật vất vả trở về.
"Các người thật sự để bọn họ ở lại?" Mạn Mạn vẫn còn ôm cửa nhìn ra bên ngoài, ánh sáng trong tòa nhà sát vách kia giống như chiếc đèn soi sáng trong bóng tối.
"Tiểu nha đầu như cô thì biết cái gì." Lão Đại túm Mạn Mạn vào trong.
"..."
Lão Đại tiến đến trước mặt Minh Thù: "Bà cô nhỏ, vừa rồi tôi đã đếm một chút, tổng cộng có mười lăm người, tên đeo kính kia có tiếng nói nhất, những người còn lại đều nghe theo hắn."
Minh Thù như có điều suy nghĩ gật đầu: "Sáng mai rồi nói sau."
-
Một đêm an tĩnh.
Đám người kia dậy vô cùng sớm, thời điểm Mạn Mạn chuẩn bị làm điểm tâm, bên kia đã vô cùng nhiệt tình đem bữa sáng tới, nói là cảm ơn vì đã thu nhận bọn họ.
Mạn Mạn chống đỡ không được sự nhiệt tình của đối phương, mơ màng tiếp nhận đồ vật.
Sau bữa sáng, thanh niên đeo kính mang theo một người tới.
"Cảm ơn tiểu thư đã thu nhận chúng tôi, vẫn chưa hỏi tên của tiểu thư là gì?"
"Có việc?" Minh Thù không trả lời mà hỏi lại.
"Tôi chỉ là muốn hỏi một chút về điểm sống sót." Thanh niên nói: "Chúng tôi không hiểu nhiều, chỉ biết phải cần điểm sống sót, trước đó có một người đuổi giết chúng tôi, chúng tôi hợp lực giết chết hắn, đạt được không ít điểm sống sót, sau đó phát hiện có thể giao dịch cho người khác."
Minh Thù có chút híp mắt: "Chính là như anh nói."
"Ách..." Thanh niên nhìn nữ sinh đối diện mỉm cười, nghẹn họng một chút.
Thanh niên do dự một lát: "Còn có một việc, chúng tôi muốn ở chỗ này đợi một thời gian, tìm hiểu một chút tình huống hiện tại, bên ngoài quá nguy hiểm."
"Các người cho bao nhiêu vật tư?"
"Cái này..." Thanh niên nhìn người của mình bên kia, nói: "Tiểu thư cảm thấy bao nhiêu thì phù hợp?"
Minh Thù cầm đồ vật trong tay ném vào lão Đại ngồi ở cách đó không xa.
Lão Đại ôm đầu đứng lên: "Người anh em, đến đây, tôi cùng cậu đàm phán."
Cuối cùng lão Đại cầm về không ít thứ.
Đám người này cứ như vậy ở lại đây.
Bữa sáng đều là bọn họ đưa tới, giống như sợ bị đuổi ra vậy.
Mạn Mạn không hiểu tại sao Minh Thù muốn để bọn họ ở lại.
Nhiều người như vậy, vạn nhất có người xấu thì làm sao bây giờ?
Cô ấy đã từng gặp qua, trong thành phố này, người nhìn qua vô hại cũng có thể lộ ra răng nanh cắn ngươi một ngụm.
-
"Cô là Mạn Mạn?"
Mạn Mạn đang phơi quần áo, nghe thấy thanh âm quay đầu nhìn lại liền thấy một nữ nhân đang đi về phía mình.
"... Đúng vậy." Mạn Mạn đáp một tiếng, không quá nguyện ý cùng cô ta giao lưu, tiếp tục phơi quần áo.
"Lúc tiến vào cô vẫn là học sinh?" Nữ nhân tựa hồ không chú ý tới Mạn Mạn không vui: "Đột nhiên lại tới đây, có phải là rất sợ hãi?"
"Vẫn... Tốt."
"Lúc tiến vào tôi cũng rất sợ hãi." Nữ nhân chủ động giúp Mạn Mạn, vừa nói: "Bất quá đều đã tiến vào, vẫn là phải cố gắng sống sót."
"Ừ."
Nữ nhân câu được câu không cùng Mạn Mạn trò chuyện.
"Đúng rồi, tôi xem trong đội ngũ các người làm sao lại là cô gái kia làm lão Đại?" Nữ nhân đột nhiên hỏi: "Có phải cô ấy rất lợi hại?"
Mạn Mạn liếc nhìn cô ta một cái, không có đáp.
Nữ nhân cười ngượng ngùng một chút: "Cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, chỉ là hiếu kì. Tôi thấy bên cạnh cô ấy còn có một thiếu niên, hắn tên là gì?"
Mạn Mạn ôm thau trên mặt đất nhanh như chớp chạy về.
Lão Đại đang đi tới, hai người trực tiếp đụng vào nhau.
"Làm gì, hốt hốt hoảng hoảng."
Mạn Mạn phồng má cáo trạng: "Nữ nhân bên kia muốn nghe ngóng Nguyên Miểu."
Lão Đại nhìn về phía bãi tập, nữ nhân kia đã đi về.
-
Đám người kia thay đổi người đến nghe ngóng, bất quá bọn họ nhân số ít, cơ bản sẽ không để đám người đó nghe ngóng được gì.
"Nhìn thấy Nam Ẩn không?"
"Vừa rồi tôi thấy hắn ra ngoài." Mạn Mạn trả lời
"Ra ngoài?" Nam Ẩn trước đó nhiều nhất cũng chỉ đứng bên ngoài một lát, không có cô cũng sẽ không rời khỏi nơi này.
"Ừm, nói là có chút buồn bực, ra ngoài đi dạo một chút." Mạn Mạn gật đầu.
Minh Thù đi ra ngoài, trên bãi tập có hai người tựa hồ đang luyện thân thủ, mặt khác tòa nhà bên kia có mấy người đang ngồi.
Nhìn qua không có gì dị thường.
Tiểu yêu tinh chạy đi đâu?
Lão Đại ôm một cái rương, Minh Thù hỏi hắn: "Tiểu mỹ nhân, thấy Nam Ẩn không?
"Tiểu mỹ nhân" lão Đại: "..."
Đều đã nói không được gọi hắn như vậy!
"Không có." Tên tiểu bạch kiểm kia lại chạy sao? Xem xét chính là yếu không ra gió...
Hỏi một vòng người, ai cũng không nhìn thấy hắn.
Trường học có mấy tòa nhà, Minh Thù đi qua mấy tòa nhà tìm người.
"Cậu xem tôi có điểm nào không tốt so với nha đầu kia?"
"Nơi nào cũng không sánh nổi, tôi phải đi về."
"Ài, chúng ta vẫn chưa trò chuyện xong..."
Thanh âm từ đằng sau dãy phòng học truyền đến, Minh Thù xoay qua chỗ khác đã nhìn thấy một nữ nhân đang cản Nam Ẩn ở bên kia, dưới chân Nam Ẩn rơi đầy hoa.
"Tôi không muốn trò chuyện cùng cô." Thiếu niên mấy lần muốn rời đi đều bị nữ nhân kia cản lại.
"Tôi nói cậu..."
"Các người đang làm gì?" Minh Thù lên tiếng.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn qua, thừa dịp nữ nhân xuất thần liền lập tức từ khía cạnh đi ra ngoài, trốn đến sau lưng Minh Thù.
Nữ nhân có chút bối rối, bất quá rất nhanh liền trấn định lại.
Minh Thù liếc mắt, đối đầu với ánh mắt luống cuống của Nam Ẩn: "Sao vậy?"
"Cô ta..." Nam Ẩn nhỏ giọng đem sự tình nói một lần.
Hôm qua hắn nghe cô ta cùng Mạn Mạn nói chuyện phiếm, Mạn Mạn nói sau chỗ này có một khóm hoa, còn hái trở về cho Minh Thù xem, Minh Thù nói thích, cho nên...
Ai biết nữ nhân này đột nhiên xuất hiện, nói có chút không giải thích được.
Minh Thù nhìn về phía nữ nhân bên kia: "Cô để ý hắn?
"Tôi chỉ là thấy cậu ấy ở đây, cùng cậu ấy nói mấy câu mà thôi, có thể là em trai này nhát gan nên bị hù dọa." Nữ nhân giải thích: "Tôi không có ý gì khác.
Minh Thù nâng lên ý cười nhạt nhẽo: "Vừa rồi tôi đều nghe thấy được."
-
Minh Thù kéo người về, người bên kia thấy tình huống không đúng đã lao đến.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Sao lại..."
Minh Thù ném người qua, người bên kia chạy lên đỡ người lại.
Toàn thân nữ nhân phát run, khắp khuôn mặt đều là vẻ thống khổ.
Người bên ngoài tựa hồ cũng có thể cảm giác được sự thống khổ của cô ta lúc này.
Nhưng nhìn qua cô ta chỉ là chật vật một chút, cũng không thấy bất luận vết máu hay vết thương nào.
Làm bọn họ không biết xảy ra chuyện gì.
"Tiểu thư, đây là thế nào?" Thanh niên nghe thấy động tĩnh liền lên trước.
Minh Thù đảo mắt qua bọn họ, khóe môi có chút giương lên, nhẹ giọng cảnh cáo: "Lại dám đánh chủ ý lên người của tôi, cũng không phải chỉ bị đánh đơn giản như vậy."
Thanh niên nhìn về phía nữ nhân, ánh mắt có một mảnh lạnh lẽo.
Nữ nhân đứng không vững, chỉ có thể bị người ta đỡ, lúc này ôm cánh tay run rẩy, không dám ngẩng đầu, hô hấp dồn dập, mỗi một hô hấp đều liên lụy đến thần kinh làm cho cô ta càng đau, sự tra tấn cứ như thế lặp đi lặp lại.
Người kia chính là ác quỷ!
Thanh niên lễ phép xin lỗi: "Thật xin lỗi tiểu thư, nếu có chỗ nào mạo phạm xin hãy tha lỗi."
"Tha lỗi không được."
Minh Thù ném câu này lại rồi quay người rời đi.