Đại Tần Vị Diện, Lục Đế thành.
Tần Quân cùng Nhậm Ngã Tiếu lơ lửng giữa không trung, nhìn qua Lục Đế thành vẫn to lớn như cũ, trên mặt Tần Quân tươi cười, thần thức hắn quét qua, liền phát hiện Đại Tần thiên đình bình yên vô sự, xem ra trong khoảng thời gian này Kim Diêu thần giáo cùng Huyết Bức tộc đều không có tập kích lần nữa.
- Ta trước đi xử lý sự vụ, xong lại bồi ngươi uống rượu.
Tần Quân nhìn Nhậm Ngã Tiếu nói, sau khi thành Đạo, hệ thống thức tỉnh, nên để Đại Tần thiên đình bay lên!
Nhậm Ngã Tiếu khoát tay, ra hiệu Tần Quân tự nhiên.
Đãi sau khi hắn rời đi, Nhậm Ngã Tiếu bay về phía một góc của Lục Đế thành.
Rất nhanh, hắn đi vào một khách sạn, chỉ có hai tầng, lầu một vẻn vẹn bày bốn cái bàn, dù vậy cũng không có ngồi đầy.
Vùng này thuộc về vùng đất vắng vẻ nhất của Lục Đế thành, sinh linh lui tới cũng không nhiều.
- Tiểu nhị, cho ta rượu ngon nhất!
Nhậm Ngã Tiếu dạo bước vào cửa hàng, tìm cái bàn ở nơi hẻo lánh ngồi xuống, phong độ nhẹ nhàng hấp dẫn ba khách nhân ở trong khách sạn chú ý.
Tăng thêm Nhậm Ngã Tiếu, khách sạn này hết thảy có bốn vị khách nhân, có thể nói là vô cùng khó coi.
- Tại sao lại là ngươi!
Điếm tiểu nhị vừa nhìn thấy Nhậm Ngã Tiếu, lập tức muốn khóc.
Nhậm Ngã Tiếu đến chỗ bọn hắn nhiều lần, mỗi lần đều không trả tiền, bọn hắn lợi nhuận vốn không cao, cho nên mỗi lần bị Nhậm Ngã Tiếu uống Bá Vương rượu đều chảy máu trong tim.
Nhưng bọn hắn đánh không lại Nhậm Ngã Tiếu.
Cho dù bẩm báo Tiên Binh, cũng vô dụng, bởi vì Nhậm Ngã Tiếu trượt quá nhanh.
- Hôm nay, ta là lần cuối cùng đến uống rượu, lựa chọn khách sạn của các ngươi, là vinh hạnh của các ngươi.
Nhậm Ngã Tiếu hừ lạnh nói, lật tay ném ra một khối linh thạch, chính là một khối linh thạch cấp bảy, để điếm tiểu nhị cùng chưởng quỹ trợn cả mắt lên.
Trên mặt đầy mỡ của chưởng quỹ lộ ra nụ cười như cúc hoa, vội vàng hô nói:
- Còn không mau lấy rượu tốt nhất ra!
- Vâng.
Tiểu nhị vội vàng lấy lại tinh thần, xoay người đi lấy rượu.
Nhậm Ngã Tiếu thì nhìn qua bầu trời bên ngoài, yên lặng xuất thần.
Rất nhanh, tiểu nhị bưng một bầu rượu đi tới, một bên xốc lên, một bên ngượng ngập nói:
- Khách quan, đây là rượu ngươi thích nhất.
Nhậm Ngã Tiếu tới nhiều lần, bọn hắn hận thấu xương, tự nhiên cũng nhớ kỹ rượu Nhậm Ngã Tiếu ưa thích.
Ba vị khách nhân ở bên cạnh không nhìn Nhậm Ngã Tiếu nữa, một mình dùng bữa uống rượu, đều có tâm sự riêng, bầu không khí ngột ngạt.
- Ừm, không tệ, mùi vị rất mỹ vị, may mắn cửa hàng các ngươi không có sinh ý gì, nếu không chà đạp mỹ tửu, dù sao vật hiếm thì quý.
Nhậm Ngã Tiếu lung lay bát rượu, tự đắc cười nói.
Tiểu nhị ở bên cạnh đang lau chùi cười khổ nói:
- Đa tạ khách quan tán thưởng, bất quá chúng ta càng hy vọng khách nhân nhiều một chút.
Nhìn bên mặt hoàn mỹ của Nhậm Ngã Tiếu, hắn đột nhiên cảm giác được có chút kỳ quái, đứng dậy hỏi:
- Khách quan, làm sao cảm giác ngươi có tâm sự?
- Không ngại cùng chúng ta nói một chút, khách nhân tới nơi này đều có quá khứ không cách nào kể ra, nói ở chỗ này, không cần lo lắng truyền đi, tất cả mọi người bèo nước gặp nhau.
Nhậm Ngã Tiếu liếc mắt nhìn hắn, cười nói:
- Tâm sự của ta, ngươi tốt nhất đừng biết, nếu không sẽ chết.
Chữ chết vừa ra, nhiệt độ của toàn bộ khách sạn xuống tới điểm đóng băng.
Ba vị khách nhân lại thờ ơ, không có ngẩng đầu.
Toàn thân tiểu nhị run lên, cười lớn nói:
- Tốt a, nếu như khách quan muốn nói, ta tùy thời nghe, vào lỗ tai phải, ra lỗ tai trái.
Nhậm Ngã Tiếu không để ý đến hắn, một mình uống rượu.
Ba bình rượu qua đi, đã có một vị khách nhân rời đi, trên mặt đất lưu lại một vết máu tựa như hoa mai, hiển nhiên bị thương.
Nhậm Ngã Tiếu không có nhìn hắn, mà nhìn tiểu nhị ngồi ở bên cạnh ngủ gật, hỏi:
- Ngươi biết ta là ai không?
Tiểu nhị vuốt mắt, mơ mơ màng màng nói:
- Ngươi là ai?
Nghe vậy, trên mặt Nhậm Ngã Tiếu tươi cười, phảng phất như nghe được sự tình gì vui vẻ.