Đông Đế trầm giọng hỏi.
- Ừ.
Thần sắc của Tần Quân đạm mạc, không cho người khuyên can.
Ma Cảnh Thương, Tôn Ngộ Không, Tiết Nhân Quý, Bạch Khởi ở bên cạnh đều mặt lạnh, bốn Tạo Hóa Thái Hư Tôn cho người cảm giác áp bách cực mạnh.
Ngữ khí của Đông Đế mang theo thâm ý nói:
- Ngài cần nghĩ kĩ, phía sau Thần Chủ Vân Điện là Hỗn Độn, Hỗn Độn cũng không phải quy tắc, truyền thuyết Hỗn Độn chính là Hồng Mông Thần linh khai ích, Hồng Mông Thần linh là tồn tại chí cao vô thượng.
- Thì tính sao? Trẫm là Phụ Thần của Hồng Mông Thần linh.
Tần Quân khoát tay.
- …
Đông Đế im lặng, ngay cả khóe miệng của Ma Cảnh Thương cũng giật một cái.
Tần Quân không tôn trọng Hồng Mông Thần linh như thế, ngày sau sợ là có kiếp nạn, nhưng bọn hắn lại không dám vạch trần điểm này
- Được rồi, đi thôi.
Tần Quân nhìn Ma Cảnh Thương phân phó nói, nghe vậy, Đông Đế đành phải hành lễ, sau đó mang theo một chúng Thần tướng rời đi.
Ma Cảnh Thương tâm thần khẽ động, mang theo đám người Tần Quân rời đi.
Nhìn bóng lưng bọn hắn rời đi, Đông Đế thăm thẳm nói:
- Thiên Đế a Thiên Đế, ngươi quả nhiên là Hồng Mông đệ nhất tai tinh, ngay cả thế lực Hỗn Độn cũng dám đánh chủ ý.
Vương thủ ở bên cạnh nhịn không được nói:
- Đông Đế, cử động lần này của Thiên Đế tất sẽ dẫn tới đại họa ngập trời, Thần Tướng minh chúng ta còn muốn bảo đảm bọn hắn sao?
Đông Đế liếc mắt nhìn hắn nói:
- Không phải chúng ta bảo đảm hắn, lần này nếu không có hắn, ngươi ta còn sống sao?
- Nhưng…
Vương thủ muốn phản bác, nhưng bị Đông Đế cắt ngang.
- Nhớ kỹ, ở trước mặt ta còn tốt, nếu như ở trước mặt Xa Hoàng, ngươi dám nói Thiên Đế nửa câu không tốt, ngươi cũng sẽ chết.
Đông Đế lời nói thấm thía.
Vương thủ ngẩn người, đành phải bất đắc dĩ thở dài, Thần Tướng còn lại cũng như có điều suy nghĩ.
- Rống...
Trong Hồng Mông tinh không, một hung thú dài đến ngàn vạn trượng khủng bố gầm thét, thân nó như cự ngạc, trên sống lưng mọc ra vô số Tiêm Thứ, bên ngoài thân đen nhánh, phảng phất như choàng thiết giáp, trong miệng to như chậu máu có vài chục hàng răng nanh.
Phía trước có mấy trăm sinh linh trốn cực nhanh, tu vi yếu nhất cũng có Hồng Mông Dung Đạo cảnh.
- Mọi người chịu đựng!
- Không được! Hồng Mông Thao Ngạc này quá mạnh! Chúng ta căn bản không vung được!
- Nhất định phải đi! Chẳng lẽ các ngươi nguyện ý chết ở chỗ này?
- Đáng giận a! Tại sao lại gặp được gia hỏa này?
- Kiên trì một hồi nữa, nói không chừng có thể gặp được Đại Năng đi ngang qua.
Các sinh linh một bên liều mạng chạy trốn, một bên động viên lẫn nhau, có thể thấy quan hệ của bọn hắn rất thân cận
Đúng lúc này, bọn hắn nhìn thấy phía trước có một bóng người hoành hành mà qua, định thần nhìn lại, chính là một nam tử khôi ngô ăn mặc áo da thú cũ nát, tóc tai bù xù, dạo bước ở trong tinh không
- Tiền bối! Van cầu ngươi cứu chúng ta!
Sinh linh bay ở phía trước nhất vội vàng nói, âm thanh vội vàng.
Rút ngắn khoảng cách xem xét, khuôn mặt của nam tử khôi ngô rõ ràng là Cực Đế!
So sánh với phân thân ở Vạn Đạo Sát Lộ, hắn lộ ra vô cùng lôi thôi, nhưng khí tức đáng sợ gấp vạn lần.
Thậm chí so với Hồng Mông Thao Ngạc càng giống hung thú hơn.
Nghe vậy, Cực Đế lườm bọn hắn một chút, lúc này, các sinh linh như từng mũi tên lướt qua hắn, hắn không có ngăn cản, đôi mắt lạnh lùng nhìn Hồng Mông Thao Ngạc
Ở trước mặt Hồng Mông Thao Ngạc, hắn là nhỏ bé bực nào, nhưng thân thể hắn thẳng tắp, như Bất Chu Thần Sơn, không sợ hãi chút nào.
- Cút.
Cực Đế nhẹ giọng phun ra một chữ, một giây sau, Hồng Mông Thao Ngạc chạy nhanh đến trực tiếp bạo liệt, huyết nhục văng tung tóe.
Những sinh linh đang chạy trốn kia nhao nhao dừng lại, tất cả đều lấy thần sắc như thấy quỷ nhìn chằm chằm Cực Đế.