Trong vũ trụ mênh mông, một đại lục lẳng lặng nổi lơ lửng, tự thành một phương thiên địa.
Thiên Vận thân ở trong rừng cây tu luyện, ở chung quanh hắn dựng thẳng bốn tấm bia đá, đang tản ra hoàng quang nhàn nhạt.
Trận pháp này có thể ẩn nấp khí tức của hắn, để hắn lặng lẽ ở chỗ này tu luyện.
Bị lão giả tóc trắng vứt ra, đã qua nửa tháng, mới đầu hắn còn có chút khủng hoảng, cũng may gần đây Thiên Nguyên đế tộc tổn thất nặng nề, không có sinh linh đi truy tra hắn.
Hôm nay tu vi của hắn đã đạt tới Hồng Mông Thái Nguyên Thủy Tổ Cảnh, mặc dù ở Nguyên Vị Diện thứ nhất tính không được cái gì, nhưng ở trong các hài tử của Tần Quân xem như tồn tại cường đại nhất.
Ào ào táp...
Đúng lúc này, bụi cỏ phía trước bỗng nhiên lay động, phảng phất như có đồ vật gì muốn xông ra.
Thiên Vận mở mắt, chỉ thấy một nam tử đầu tóc rối bời đi tới, toàn thân hắn rất bẩn, trên người chỉ quấn một miếng vải thú, miễn cưỡng che giấu.
- Ngươi là ai?
Thiên Vận mở miệng hỏi, cũng không có lộ ra thần sắc đề phòng, bởi vì nam tử này tử rất yếu, chỉ có tu vi Vô Cực đại chúa tể.
Nghe vậy, nam tử úng thanh úng khí nói:
- Ta gọi Cát Tường.
Cát Tường?
Thiên Vận nghe xong sửng sốt, sau đó nở nụ cười, hiếu kỳ hỏi:
- Ai lấy cho ngươi cái tên này?
Ở dưới thần trí của hắn bao trùm, hắn biết phương thế giới này không có sinh linh có thể uy hiếp hắn, cho nên hắn rất nhẹ nhàng.
- Tiều phu dưới núi.
Cát Tường trả lời, ở Nguyên Vị Diện thứ nhất là có Nhân tộc tồn tại, không giống Nguyên Vị Diện thứ tám, Nhân tộc cơ hồ diệt tuyệt.
Nhân tộc ở phiến thiên địa này cũng tu hành, nhưng rất yếu, ngay cả năng lực bay khỏi phiến đại lục này cũng không có, cho nên Cát Tường như hạc giữa bầy gà, rất cổ quái.
- Vậy ngươi tìm ta làm gì?
Thiên Vận tiếp tục hỏi, hắn có thể cảm giác được Cát Tường rất đơn thuần, nhất là cặp mắt kia, thuần tịnh vô hạ, tươi sáng tương phản với hình tượng.
Cát Tường vò đầu cười nói:
- Ta thích khí tức của ngươi.
Lời vừa nói ra, Thiên Vận nhíu mày hỏi:
- Ngươi có thể cảm giác được khí tức của ta?
Hắn vô ý thức nhìn về bốn tấm bia đá chung quanh, chẳng lẽ Pháp trận mất linh rồi?
Cát Tường vừa muốn mở miệng nói chuyện, lúc này, sau lưng Thiên Vận bỗng nhiên xuất hiện một đám người.
Chính là đám người Tần Quân.
Tu vi Thiên Vận kém xa đám người Tần Quân, căn bản không phát hiện được sự xuất hiện của bọn hắn, nhìn thấy Cát Tường mặt lộ vẻ sợ hãi, thân hình hắn nhoáng một cái, cấp tốc nhảy dựng lên, quay người nhìn lại.
- Thiên Vận!
Đát Kỷ ngạc nhiên nói, nước mắt vỡ đê, dưới sự kích động, nàng thậm chí quên ôm lấy Thiên Vận.
Thiên Vận ngẩn người, ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao là các ngươi?
- Vì sao tiểu tử ngươi không tới tìm chúng ta?
Tần Quân trầm giọng hỏi, Khởi Nguyên Khuê Hà đại chiến đã để bọn hắn danh chấn Nguyên Vị Diện thứ nhất, Thiên Vận hẳn là từng nghe nói.
Nghe vậy, Thiên Vận có chút xấu hổ, không biết nên trả lời như thế nào.
Các Thần Ma tấm tắc lấy làm kỳ lạ đánh giá hắn, phát hiện hắn rất giống Tần Quân, nhất là chân mày.
Mắt thấy Đát Kỷ muốn đi đến, Thiên Vận vội vàng nói sang chuyện khác:
- Vì sao các ngươi tới, hiện tại Nguyên Vị Diện thứ nhất không yên ổn, các ngươi trở về đi.
- Vậy ngươi theo chúng ta trở về!
Đát Kỷ đi tới, giữ chặt tay Thiên Vận nói, nhìn Thiên Vận đã lớn lên, trong mắt nàng tràn đầy áy náy.
Không có làm bạn con của mình trưởng thành, là thất trách lớn nhất của mẫu thân.
Nghe vậy, Thiên Vận lắc đầu nói:
- Không được, ta không thể trở về.
- Vì sao?
Đát Kỷ gấp, Tần Quân cũng nhíu mày.