Tần Quân đi vào ngọn núi cao nhất trên Chúng Thần khởi nguyên, hắn đứng ở chỗ này, quan sát thiên địa, ánh mắt lơ lửng không cố định.
Lần nữa đăng lâm ngọn núi này, tâm tình của hắn hoàn toàn không giống.
Trước kia không có bao nhiêu cảm giác, bởi vì khi đó chỉ có một thế giới, hiện tại ở chỗ này có thể nói là chư thiên vô số, vị diện đỉnh điểm, để hắn có loại cảm giác cảnh còn người mất.
Hắn ngồi xếp bằng, lật tay lấy ra xương ngón tay, sau khi Thiên Đế rời đi, đoạn xương ngón tay này liền không bạo động nữa.
Chẳng lẽ trước lúc bọn hắn nhập Chúng Thần khởi nguyên, Thiên Đế liền núp trong bóng tối?
Nghĩ đến đây, Tần Quân hừ lạnh một tiếng.
Sau đó hắn không nghĩ nhiều nữa, lực chú ý tập trung ở trên xương ngón tay.
Trong đoạn xương ngón tay này ẩn chứa một loại lực lượng thần kỳ, cùng loại với quy tắc, lại không giống quy tắc.
Đến cùng là cái gì đây?
Tần Quân rất ngạc nhiên, mặc dù cỗ lực lượng này thấp hơn Chí Cao Thần Lực, nhưng không kém bao nhiêu.
Tuyệt đối có lai lịch bất phàm!
Thần niệm của hắn thăm dò vào, trong chốc lát, Thần niệm hắn sắp vỡ, vô số hình ảnh truyền vào trong óc.
Để hắn dần dần động dung.
Hắn thấy được một vùng ngân hà, vô số tượng đá sinh linh trôi nổi, lít nha lít nhít, như ức vạn sao trời, nhìn từ đằng xa, tinh hà chính là từ bọn chúng tạo thành.
Ánh mắt Tần Quân rơi vào trong tinh hà, nơi đó có một bóng người, tản ra khí tức giống xương ngón tay như đúc.
Rất cổ quái.
Rõ ràng là hình ảnh ký ức, lại có thể để hắn cảm nhận được khí tức.
Khuôn mặt của bóng người kia mơ hồ không rõ, xếp bằng ở trong tinh hà, không nhúc nhích.
Tần Quân muốn xem đến rõ ràng hơn, đáng tiếc không cách nào làm được.
Không biết tĩnh tọa bao lâu.
Bóng người kia chậm rãi đứng dậy, hắn nhìn tượng đá sinh linh ở chung quanh, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Phá!
Hắn nói ngôn ngữ là Tần Quân chưa từng nghe nói qua, nhưng Tần Quân có thể hiểu ý tứ của hắn.
Thoại âm rơi xuống, toàn bộ tượng đá hóa thành tro bụi, phiêu tán ở trong tinh không.
Ngay sau đó, tinh không lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được hóa thành hắc ám, như bị hắc ám thôn phệ.
Giờ khắc này, Tần Quân phảng phất như đi vào thế giới cuối cùng, cảnh tượng tất cả ánh sáng biến mất, hắc ám hàn lâm, giống bức họa này như đúc.
Bóng người kia như Tần Quân khi đó, cô độc, tuyên cổ trường tồn.
Bất quá khi đó Tần Quân có Bất Hủ, Vĩnh Hằng làm bạn, mà bóng người này không có gì cả.
Những ký ức này, mãi mãi không thay đổi.
Ý thức của Tần Quân trở lại hiện thực, hắn nhíu mày, thì thào nói:
- Bóng người kia có lai lịch gì? Vì sao có loại cảm giác quen thuộc?
Hắn luôn cảm giác mình gặp qua bóng người kia.
Giống như là con của hắn.
Không phải như loại Bất Hủ, Vĩnh Hằng… mà là thân sinh cốt nhục.
- Chẳng lẽ là Lăng Mệnh? Không đúng, lại có chút giống Thiên Vận, Thiên Thừa.
Tần Quân nhíu chặt chân mày hơn, các con của hắn đều mạnh khỏe, làm sao có thể rơi ra một đoạn xương ngón tay?
Sau đó, hắn tiếp tục quan sát xương ngón tay, càng cảm giác mình suy đoán có thể là thật.
Tiếp xuống một đoạn thời gian, hắn vẫn cầm xương ngón tay quan sát.
Thẳng đến Thiên Đế trở về.
Thiên Đế đi vào trên đỉnh núi, quỳ lạy Tần Quân nói:
- Bản tôn, ta đã thông tri Bất Hủ, Vĩnh Hằng, nhưng bọn hắn không tin.
Tần Quân mở mắt hỏi:
- Vì sao không tin?
- Bọn hắn nhận định ngài đã mất, có lẽ bọn hắn không thể tin được ngài đã trở về, nếu như ngài trở về, cũng cần phải kinh thiên động địa, mà không phải từ hạ giới phi thăng đến.
Thiên Đế hít sâu một hơi nói, sau đó còn nói ra vị trí của hai vị Sáng Tạo thần phụ.
Nguyên lai sau khi Bất Hủ, Vĩnh Hằng thay đổi thời không nhân quả, ở trên đỉnh cao nhất của Thần giới sáng lập Luân Hồi cung, bế quan vô số kỷ nguyên, một mực đợi Tần Quân xuất hiện.
Khi Tần Quân xuất hiện ở Hồng Mông, bọn hắn liền đã nhận ra Tần Quân, mới đầu bọn hắn rất kích động, nhưng rất nhanh liền lâm vào nghi vấn.
Phụ thân trong lòng bọn họ không có khả năng yếu như vậy, ngay cả mở Hồng Mông cũng phải hi sinh con của mình.