TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1621: May mắn

Diệp Mặc cũng đoán là Từ Bố Thừa lên trước, hiện tại quả nhiên là như vậy.

- Nhóc, nếu cậu đã muốn tìm cái chết, tôi liền tác thành cho cậu.

Từ Bố Thừa thâm độc cười gằn một tiếng, pháp bảo trong tay đã phóng ra.

Rõ ràng chỉ là một tiên khí trung phẩm thiết hồ lô, thiết hồ lô này vừa đánh ra toàn bộ đài quyết đấu liền trở nên lạnh giá, dưới tiên nguyên của Từ Bố Thừa, băng hàn lạnh run đã hình thành một không gian gò bó trong hình dạng một cái hồ lô. Gã muốn thông qua băng hàn của hồ lô và áp lực tiên nguyên là ưu thế của mình để vây khốn Diệp Mặc.

Diệp Mặc là tiên sư luyện khí, hắn vừa nhìn thiết hồ lô này liền biết là vật liệu tốt mà bị luyện chế thành rác rưởi rồi. Cái này chắc chắn là được luyện chế từ hàn thiết cực phẩm dưới đáy biển, đáng tiếc là bản lĩnh của người luyện khí không đạt, luyện chế ra một thiết hồ lô, hơn nữa cái thiết hồ lô này luyện chế cũng rất là bình thường, thực là đáng tiếc, cho dù mình lấy về, thiết hồ lô này cũng chẳng có bao nhiêu giá trị.

Diệp Mặc phóng Tử Đao ra, đao thứ nhất Huyễn Vân Trận Sát Đao bổ ra, trong nháy mắt vô số ánh đao màu tím hình thành một khốn trận phong tỏa thiết hồ lô vẫn đang nhanh chóng phình to lại.

Tiên Nguyên và thần thức của hắn cao xa hơn Từ Bố Thừa nhiều lắm, chỉ là lúc này Diệp Mặc thực sự rất bất đắc dĩ. Nếu như không phải là trên đài quyết đấu, lúc này quả cân Thế Giới Thạch của hắn mà nện xuống, cho dù là một trăm Từ Bố Thừa cũng bị hắn giết rồi.

Thế nhưng Diệp Mặc lại không dám làm như vậy. Thế Giới Thạch, chắc chắn là hắn sẽ không lấy ra đâu, trừ phi đến giây phút sinh tử. Lôi Kiếm, hiện tại hắn sẽ càng không thể thi triển. Hắn biết một Huyền tiên sơ kì như mình mà giết chết Từ Bố Thừa - một Huyền Tiên hậu kỳ, nhất định trước tiên phải đánh bằng một lực lượng tương đương, cuối cùng miễn cưỡng giết được đối phương, vậy mới hợp với tình hình khách quan.

Nếu như hắn một Huyền Tiên sơ kì vừa lên đài vài giây liền giết chết Từ Bố Thừa, thì trong Tiên thuyền này, hắn tuyệt đối chẳng có quả ngon mà ăn.

Tạch tạch tạch...

Ánh đao tím của Diệp Mặc và Hàn thiết hồ lô va chạm với nhau. Giống như không hề vây khốn Hàn thiết hồ lô, ngược lại tỏa ra bốn phía.

Trong khoảnh khắc Huyễn Vân Trận Sát Đao của Diệp Mặc ngăn trở Hàn thiết hồ lô của mình, Từ Bố Thừa quả thật có chút khiếp sợ. Khi y cảm giác được Tiên Nguyên của mình sắp không khống chế nổi Hàn thiết hồ lô, y thậm chí có chút kinh hoảng rồi.

Cũng may khí thế ánh đao tím của đối phương đến nhanh đi cũng nhanh, rất nhanh liền lộ ra xu hướng suy tàn. Từ Bố Thừa thở phào nhẹ nhõm, cũng may, rốt cuộc là Tiên Nguyên hơi nông cạn.

Trong khoảnh khắc Diệp Mặc không địch lại thụt lùi, Từ Bố Thừa trong lòng cười nhạt, chỉ có chút bản lĩnh này cũng dám khiêu chiến với hai Huyền tiên hậu kì, quả là không biết tự lượng sức.

Lúc này y càng dốc hết sức rót Tiên nguyên nhập vào trong Hàn thiết hồ lô, mặt ngoài Hàn thiết hồ lô tản mát ra từng đạo hàn quang, khuấy động không gian chung quanh đều rung động sàn sạt.

Diệp Mặc mặt mày tái nhợt thụt lùi hơn mười bước, rồi mới gượng gạo đứng vững. Mà Từ Bố Thừa càng đúng lý không buông tha cho người ta. Đưa Hàn thiết hồ lô đã hoàn toàn kích phát lên, cả người lẫn hồ lô xông về phía Diệp Mặc.

Hàn khí xung quanh hoàn toàn bao phủ Diệp Mặc, thấy người ở dưới đài đều lộ ra vẻ thất vọng, bọn họ cho rằng nếu Diệp Mặc đã dám khiêu chiến với ba người Từ Bố Thừa, hẳn là bản lĩnh kha khá mới phải, nhưng mà hiện tại, Diệp Mặc đâu có bản lĩnh gì, hắn quả thực là ngay cả một chiêu cũng không có.

Hàn Bộ và Hạ Kinh Đao càng hối hận trong lòng. Sớm biết mà lên khiêu chiến trước thì được rồi, bây giờ quả đào đã bị người khác hái mất rồi, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác phát tài. Hàn Bộ quay đầu nhìn thoáng qua Chân Băng Du ngồi ở một bên, trong lòng càng có chút hối hận. Tiên nữ này đúng là một cực phẩm. Cho dù bán cho tiên nhân khoang hạng B, chí ít cũng có thể được mấy triệu tiên tinh. Nghĩ tới đây, y thậm chí nuốt nước miếng một cái.

Chỉ có Chân Băng Du hiểu rõ tâm tư của Diệp Mặc, cô biết Diệp Mặc không dám dùng toàn lực, sợ người khác hoài nghi thực lực của hắn. Sự khôn khéo và giảo hoạt của Diệp Mặc cô đã lĩnh giáo từ lâu rồi, nếu như ngay cả Từ Bố Thừa hắn cũng đấu không lại, hắn đã chết vô số lần từ lâu rồi.

Thịch...

Hàn thiết hồ lô đập vào ngực Diệp Mặc, Diệp Mặc lại bị Hàn thiết hồ lô nện bay đi ra ngoài một lần nữa. Từ Bố Thừa cười gằn phi thân mà lên, cùng lúc với Hàn thiết hồ lô của gã xông tới trước người Diệp Mặc.

- Cậu có biết, cậu là Huyền Tiên sơ kì kém nhất mà ông đây từng gặp, chỉ chút bản lãnh này cũng dám khiêu chiến với bản tiên.

Từ Bố Thừa biết Hàn thiết hồ lô của gã đã đánh Diệp Mặc trọng thương, đồng thời đã khóa chắc Diệp Mặc, tay gã đã vươn tới cổ Diệp Mặc, gã muốn xách cổ Diệp Mặc lên, sau đó dạo một vòng trên đài quyết đấu để thị uy.

Nhưng lúc này, gã bỗng nhiên nhìn thấy khóe miệng Diệp Mặc lộ ra một chút châm biếm, lập tức gã liền nghe thấy âm thanh lạnh băng của Diệp Mặc vang lên trong thần thức của gã,

- Anh có biết, đánh nhau với anh đúng là chán chết, ngay cả một phần mười bản lĩnh cũng không thể lấy ra, còn phải làm bộ sức lực ngang nhau với anh, đồ ngu...

Từ Bố Thừa nghe đến đó còn chưa kịp phản ứng, liền đột nhiên cảm giác được Tiên Nguyên toàn thân tán loạn từng cơn, lập tức y lại phát hiện thanh Tử Đao không đáng để mắt tới trong tay đối phương, lúc này không ngờ đã cắm ở trên đan điền của y, đồng thời hấp thu nguyên thần của y, không có lấy nửa phần khoan dung.

- Mày...

Trong mắt Từ Bố Thừa lộ ra vẻ kinh hãi, gã rất muốn nói, sao cậu làm được, đáng tiếc là, gã cũng không cách nào nói ra được nữa. Bởi vì đồng thời khi gã cảm thấy nguyên thần của mình mất đi, kinh mạch hoàn toàn bị phá hỏng bởi Tiên nguyên truyền đến từ Tử Đao của đối phương, Tiên nguyên đó so với của gã đâu chỉ dũng mãnh hơn mấy lần.

Mãi đến lúc này, Từ Bố Thừa mới biết ý tứ của Diệp Mặc, nếu Diệp Mặc muốn nhanh chóng giết gã, ở hiệp thứ nhất, Hàn thiết hồ lô của gã đã không thể xông ra khỏi vòng vây khốn của ánh đao của đối phương. Đáng tiếc là khi gã biết được thì đã muộn rồi, lập tức trong mắt gã lộ ra vẻ không cam lòng sâu sắc.

Rầm... Một tiếng bộ mặt nanh ác dữ lợn của Từ Bố Thừa mang vẻ không cam lòng cực độ mà ngã xuống, tung tóe lên một đám bụi đất.

Diệp Mặc không nhanh không chậm thu hồi nhẫn và Hàn thiết hồ lô của Từ Bố Thừa, lúc này mới một luồng nội hỏa đốt sạch trơn Từ Bố Thừa.

Mà lúc này những tiên nhân ngồi xem còn lại dưới lôi đài mới kịp phản ứng, lập tức liền ầm ầm nghị luận. Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Mặc sắp bị Từ Bố Thừa giết, ai biết ở giây phút cuối cùng kẻ chết đi lại là Từ Bố Thừa. Loại sai biệt thật lớn này, quả thực khiến tất cả mọi người đều không thể tin nổi.

Rõ ràng là Diệp Mặc từng bước rơi vào thế yếu, căn bản không phải là đối thủ của Từ Bố Thừa, cuối cùng sao có thể giết chết Từ Bố Thừa?

- Anh Phan, anh thấy thế nào?

Tại một góc của quảng trường lớn của đấu trường, hai quản lý của khoang hạng Ccũng đang đứng ngoài quan sát. Qua toàn bộ quá trình Diệp Mặc giết Từ Thừa Bố, hai người thấy rõ mồn một, người hỏi chính là Đại Ất tiên lúc trước phát ngọc bài cho Diệp Mặc.

Một tiên nhân đứng cạnh Đại Ất tiên trầm ngâm một lát rồi nói:

- Nếu Từ Bố Thừa kia không xem nhẹ đối phương, cuối cùng hẳn là có thể thằng rồi. Người tên là Diệp Mặc kia cũng không đơn giản, tuy hắn không phải là đối thủ của Từ Bố Thừa, nhưng hắn giảo hoạt hơn Từ Bố Thừa rất nhiều, cứng rắn chịu đựng thiết hồ lô của Từ Bố Thừa một lát, sử dụng hổ nhục kế tập kích giết Từ Bố Thừa.

Người Đại Ất tiên này gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lập tức nói:

- Hắn có thể kiên cường chịu đựng Từ Bố Thừa một chút, hẳn là cũng có tiên giáp hộ thân. Bằng không, một cú này có thể khiến hắn trọng thương.

- Hắn đã trọng thương rồi, anh không thấy hắn len lén dùng đan dược, hơn nữa bước chân cũng hơi có chút không vững, trận tiếp theo đánh với Hàn Bộ, tôi thấy hắn rất khó có vận may lần nữa.

Một người khác đáp.

Hàn Bộ lúc này cũng đờ người ra, mới rồi gã còn đang hối hận không lên đài sớm một chút, trong nháy mắt Từ Bố Thừa đã bị người ta giết rồi. Lẽ nào gã lên đài cũng nằm dự liệu là sẽ bị giết? Tuy gã cũng nhìn thấy Từ Bố Thừa bị giết hẳn là tự mình không cẩn thận gây nên, nhưng lúc này gã lại bắt đầu có chút sợ hãi.

Diệp Mặc giống như là đang chữa thương, đứng trên đài quyết đấu nghỉ ngơi một hồi lâu rồi mới lạnh giọng nói với Hàn Bộ vẫn chưa lên đài:

- Hàn Bộ, sao còn chưa lên? Chẳng lẽ anh muốn ở dưới đài thi triển pháp bảo quyết đấu với tôi?

Vừa nãy, vì Diệp Mặc giết Từ Bố Thừa, các tiên nhân thay đổi cái nhìn đối với Diệp Mặc rất nhiều, lập tức cười rộ lên.

Người ở đây rất ít ai đồng tình với kẻ yếu, thực lực chính là tất cả, anh không có thực lực, thì chỉ có kết cục là tử vong, không đáng để bất kỳ ai đồng tình.

Hàn Bộ vốn còn có chút kinh hãi, nghe thấy những tiếng cười lớn này cũng không nhịn được nữa, lập tức phi thân lên võ đài.

- Vận may không tệ nha, không ngờ ăn may giết được một Huyền tiên hậu kì, nếu bây giờ cậu giao nhẫn ra, sau đó chủ động đến khoang luyện khoáng, tôi cũng có thể thả cậu một lần.

Hàn Bộ nhìn chằm chằm Diệp Mặc cười nhạt một tiếng, nói.

Diệp Mặc căn bản là chẳng thèm để ý đến Hàn Bộ, Tử Đao đã bổ ra một đao,

- Bớt nói nhảm đi, muốn đánh thì đánh.

Pháp bảo của Hàn Bộ là một mảnh lụa đỏ như máu, chẳng qua là gã cẩn thận hơn Từ Bố Thừa rất nhiều, khi lụa đỏ phóng ra, cũng phóng ra một lá chắn phòng ngự cực lớn.

Lụa đỏ của Hàn Bộ trên đài quyết đấu giống như một biển máu cuồn cuộn, cả đài quyết đấu đều biến thành một không gian đỏ như máu. Mà Diệp Mặc chỉ lắc lư trong cái không gian đỏ như máu này. Ánh đao màu tím của hắn thì giống như một con thuyền nhỏ bất cứ lúc nào cũng có thể bị biển máu vùi lấp, trôi nổi dập dềnh.

- Hóa ra chỉ có chút bản lĩnh, cũng dám càn quấy.

Hàn Bộ vốn vẫn còn chút kiêng kị Diệp Mặc, sau khi đánh một lát với Diệp Mặc, phát hiện Diệp mặc và ánh đao màu tím của hắn hoàn toàn bị Huyết Sát Trù của mình quấn chặt, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cười lạnh một tiếng, Tiên Nguyên truyền vào càng ngày càng nhiều.

Lúc này gã tin chắc lúc trước Diệp Mặc có thể giết được Từ Bố Thừa chính là gặp may thôi, không có bất kì quan hệ gì với thực lực của hắn.

Sau khi Hàn Bộ toàn lực xuất thủ, màu đỏ trên đài quyết đấu càng giống như mặt biển gió bão cuồn cuộn vậy. Huyết sắc cuồn cuộn không ngớt, trùng trùng lớp lớp, mà Diệp Mặc lúc đầu còn có thể nhìn thấy một chút bóng dáng, lúc này hoàn toàn không thấy đâu nữa. Tựa như đã bị gió bão của biển máu này vùi lấp, theo cái nhìn của người khác, Diệp Mặc chắc chắn là lành ít dữ nhiều.

Sát khí hung ác mãnh liệt của biển máu này, cho dù là tiên nhân ở bên ngoài đài quyết đấu cũng có thể cảm giác được. Một vài người quen biết Hàn Bộ càng kinh hãi không thôi, bọn họ không ngờ Hàn Bộ toàn lực ra tay lại có uy thế như vậy. Biển máu cuồn cuộn kia cho người ta cái cảm giác chỉ cần bước vào rồi thì một lát sau trở ra chính là một mớ xương khô.

- Anh Phan, anh cho rằng hai người này thắng thua thế nào?

Quản lý Đại Ất Tiên đang ở một bên quan sát lại lần nữa hỏi người bên cạnh.

Đọc truyện chữ Full