TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1789: Ăn cho lắm vào

Ổ, trên mặt đất còn chút trái cây nát, vứt đi quả thực rất phí. Bổn tiên dù sao cũng là yêu thú, cũng không ăn kiêng, cũng không để ý đến những thứ vất trên mặt đất.

Vô Ảnh sau khi nói xong, nhặt lấy toàn bộ mười mấy Bồng Việt tiên quả rơi trên mặt đất, ném vào trong miệng.

Những người trong này lập tức hiểu ra ý của Vô Ảnh, một số người sắc mặt lập tức trớ nên khó coi, trong trận pháp chỉ có một cây Bồng Việt Tiên quả, không còn thứ gì khác, nếu như Vô Ảnh chi là ngăn mọi người lại, thì cũng không có gì, dù sao lúc trước đã nói rõ phương án phân chia rồi, Bồng Việt Tiên quả trên cây mặc dù nhiều, nhưng một khi chia ra, thì mỗi người chắc cũng chi được một hai quả.

Bồng Việt Tiên quả rơi trên đất chẳng lẽ không phải Bồng Việt Tiên quả sao? Thằng này nói một câu không ăn kiêng, liền chén hết hơn mười quả.

Hơn mười quả Bồng Việt Tiên quả dưới đất, căn bản không ai nói là không cần cả, tên này ỷ tốc độ của mình nhanh, không ngờ lại cuốn lấy nuốt xuống trước, quả thực không biết xấu hổ. Bồng Việt Tiên quả rơi trên mặt đất cũng đã chín rồi, có chút màu tím trong đó, làm gì có bộ dạng bị nát? Bồng Việt Tiên quả và những quả khác không giống nhau, một khi rơi xuống sẽ từ từ chuyển sang màu tím, cũng có nghĩa là đã chín.

Chi là làn khói sương mù phía trước Vô Ảnh do hơn mười tia Hồi Linh ma khí tạo thành, làn khói sương mù này cũng không giống với lúc trước, những thứ này đều bị Vô Ảnh khống chế, một khi Vô Ảnh muốn dùng những thứ này tấn công những người kia, thì lập tức sẽ bóp nát ngọc bài truyền tống ra ngoài.

Sắc mặt Nguyên Sát cũng có chút lúng túng rồi, hơn mười quả khác thì thôi, nhưng hơn mười Bồng Việt Tiên quả không ngờ lại bị Tiên yêu thú này dùng cách ăn của con rùa đen lãng phí hết rồi.

Diệp Mặc lập tức biết Vô Ảnh tham ăn quá rồi, điều này sẽ khiến nhiều người tức giận. Hắn nhanh chóng bước lên phía trước, tát một cái:

Thu lại Hồi linh ma khí của mày ngay, mày cho rằng ai cũng giống như mày sao, thứ rơi trên mặt đất cũng dám lấy để ăn sao? Cút sang một bên.

Vô Ảnh nhanh chóng thu lại Hồi Linh ma khí, dương dương đắc ý chạy sang một bên.

Diệp Mặc ôm quyền nói:

Các vị Tiên hữu, những Bồng Việt Tiên quả trên cây có 201 quả, Nguyên tiên hữu và Hàn tiên hữu xuất lực hơi lớn, mỗi người được ba quả, những Tiên hữu còn lại mỗi người hai quả, không biết ý của các vị thế nào?

Nguyên Sát nghe thấy vậy, sắc mặt liền dần thay đối đồng ý nói:

Ninh tiên hữu xuất lực là mạnh nhất, quyền phân chia cũng nói rõ trước là do Ninh tiên hữu, lời của Ninh tiên hữu tôi đương nhiên không có vấn đề gì.

201 Tiên quả, Diệp Mặc lấy hai phần, đã hơn bốn mươi, bây giờ căn cứ theo cách làm của Diệp Mặc, hắn cuối cùng còn lại căn bản đến 30 cũng chưa đến. Nếu như không tính hơn mười Bồng Việt Tiên quả bị Vô Ảnh nhặt đi, thì Diệp Mặc cũng bị thiệt rồi.

Tiên quả mà Vô Ảnh nhặt, cho dù những người trong này da mặt dày, cũng không tiện lấy. Người ta một người cộng với một yêu thú, một người nói dù sao tôi là yêu thú, ý đó là tôi cũng không tính là người rồi. Còn một người nói nhặt đồ trên đất ăn, mất mặt xấu hổ. Nếu như có người lại nhắc đến Vô Ảnh nhặt Bồng Việt Tiên quả trên đất ăn, thì rõ ràng cũng là tự làm mình mất thân phận.

Những người trong này, ai ai cũng xuất thân hiển hách, nếu như không có Bồng Việt Tiên quả thì cũng có thể có người nói ra. Nhưng bây giờ mỗi người đều được hai quả, ai sẽ tự đánh mất thân phận của mình mà đi nhắc lại chuyện đó? Cho dù có nhắc đến, một câu nói của người ta tôi chia không đủ thì anh đừng lấy

Bây giờ Diệp Mặc chủ động chịu thua thiệt, thiếu đi 10 Tiên quả, mọi người ai ai cũng đồng ý. Cho dù là cách làm của Vô Ảnh vô sỉ, nhưng đối với Diệp Mặc có thể thiếu đi mười quả, cũng coi như thỏa mãn.

Diệp Mặc vừa với đưa 3 quả Bồng Việt Tiên quả cho Nguyên Sát, Vô Ảnh liền bất mãn nói:

Lão đại, dựa theo cách chia hai phần, anh ít nhất cần phải có 40 Bồng Việt Tiên quả? Nếu như là cách làm bây giờ của anh, thì chúng ta lỗ lớn rồi.

Đại La Tiên đứng bên ai ai cũng vô cùng khinh bĩ Vô Ảnh, không có ai muốn lúc này lại nói nhiều lời, Bồng Việt Tiên quả sắp đến tay rồi, lúc này nhiều lời đắc tội với con Tiêu yêu thú đó thực sự không khôn ngoan.

Diệp Mặc giống như không nghe thấy Vô Ảnh nói gì vậy, từng quả Bồng Việt Tiên quả được hắn phân chia đi. Hơn 80 người, tất cả nhanh chóng nhận được Bồng Việt Tiên quả, trên cây lập tức chi còn thừa lại 27 quả.

Ổ, tôi nghĩ ra rồi, lão đại anh định lấy cây này đi, mặc dù bị lỗ nặng, nhưng cũng coi như ít đi chút ít.

Đợi sau khi Diệp Mặc phân phát xong, Vô Ảnh đột nhiên vui mừng nói.

Diệp Mặc thầm khen Vô Ảnh thông minh, hắn đang định lấy cây Bồng Việt Tiên quả đi, thực ra hắn cũng biết trong này tuyệt đối không phải một mình hắn muốn lấy cây Bồng

Việt Tiên quả đi. Đang lúc hắn định nói ra, thì tên Vô Ảnh này thật giống như biết những gì hắn nghĩ, lập tức nói ra.

Vô Ảnh vừa mới nói xong, thì Nguyên Sát sắc mặt biến đồi, gã lúc trước không chủ động nói mình cần nhiều hơn chút, chính là vì muốn cây Bồng Việt Tiên quả này, bây giờ không ngờ lại bị Vô Ảnh nói ra trước.

Đáng tiếc là không đợi gã nói, thì Vô Ảnh cũng đã bước đến trước cây Bồng Việt Tiên quả đó, há to miệng, trực tiếp nhổ cây Bồng Việt Tiên quả lên. Diệp Mặc thấy vậy, làm gì còn chờ đợi gì nữa, cũng tiện tay thu cây Bồng Việt Tiên quả vào trong nhẫn trữ

Haizz, lão đại, anh đúng là người tốt, nếu như là lời của em, em thậm chí lấy đến 41 quả Bồng Việt Tiên quả, không ngờ anh chi lấy khoảng 20.

Vô Ảnh thấy Diệp Mặc sau khi cất vào trong nhẫn trữ vật rồi, còn cảm thán một câu.

Những người xung quanh thầm mắng Vô Ảnh không biết xấu hố, 27 quả cũng gọi là khoảng 20 được sao?

Đúng lúc Nguyên Sát muốn thương lượng cùng Diệp Mặc một chút, đưa cây Bồng Việt Tiên quả ra, thì xung quanh cái hố nơi cây Bồng Việt Tiên quả được nhổ lên phát ra những âm thanh răng rắc.

Gần trăm người lập tức lùi về phía sau, ngay cả Diệp Mặc cũng nhanh chóng lùi về.

Chi trong tích tắc, trận pháp phòng ngự vừa nãy bị mọi người đánh ra một lổ hống toàn bộ sụp đổ. Còn sau khi đại trận trước mặt bị sụp đố, lại xuất hiện một ngọn núi đầy sương mù mới. Ngọn núi sương mù này bị đại trận xung quanh Bồng Việt Tiên quả trước mặt chặn lại, đám người căn bản cũng không phát hiện ra, bây giờ cây Bồng Việt Tiên quả lấy đi rồi, đại trận trước mặt bị sụp đổ, lập tức liền hiện ra.

Chẳng trách tôi nói Tiên linh vật chạy vào kia không còn nữa, hóa ra nơi này còn có một trận pháp trong đó nữa.

Lập tức có người ngạc nhiên nói.

Nguyên Sát lúc này cũng không chút do dự kìm nén không nói việc Diệp Mặc lấy cây Bồng Việt Tiên quả ra nữa, lập tức ôm quyền nói với Diệp Mặc:

Anh Ninh, không ngờ trong này còn có một đại trận, xem ra đồ tốt thực sự chính là trong đại trận sương mù này.

Những người còn lại trong này cũng trở lên kích động, đại trận sương mù đầu tiên, bọn họ lấy được hai quả Bồng Việt Tiên quả. Mặc dù cái cây đã bị Diệp Mặc lấy đi rồi, nhưng hai quả Bồng Việt Tiên quả cũng là vật vô giá rồi. Thứ trong đại trận phía sau này chắc chắn còn tốt hơn phía trước, có thể tưởng tượng, một khi phá được đại trận phía sau này, thì đám người cũng nhìn thấy được nhiều đồ nghịch thiên hơn.

Diệp Mặc trong lòng cười khẩy, đại trận thứ nhất hắn không thể không phá, cho dù hắn không ra tay, thì người khác chỉ là tốn hơn nửa ngày là có thể phá được. Nhưng đại trận thứ hai này, rõ ràng lại càng tốn thời gian hơn đại trận thứ nhất. Mà bây giờ thời gian đám người ra ngoài chi có nửa ngày, chi có thằng ngốc mới để Vô Ảnh đi phá trận, hắn thà rằng đợi sau khi đám người này đi rồi, thì tự mình dẫn theo Vô Ảnh vào trong đó từ từ tiêu ma.

Vô Ảnh giống như biết được nó lại phải ra sân, lập tức có chút yếu ớt nói:

Lão đại, em vừa nãy hình như ăn hơi nhiều. Bây giờ bụng không được thoải mái lắm, không biết có chết hay không...

Có phải vừa nãy mày nuốt Hồi Linh ma khí nên có vấn đề gì rồi hay không?

Sự vô sỉ của Vô Ảnh, Diệp Mặc cũng biết rồi, bây giờ nó nói như vậy, Diệp Mặc làm gì còn không biết.

Đúng đúng, em chính là vừa nãy ăn nhiều sương mù kia quá.

Vô Ảnh vội vàng nói.

Diệp Mặc tát một cái nói:

Vậy mày không nhanh chóng nôn nó ra, để lại trong bụng muốn chết à.

Vô Ảnh thầm mắng mình đần, so với lão đại, thì nó còn kém xa. Lúc này nó cũng không cần Diệp Mặc nhắc nhở nữa, hơn mười đường Hồi Linh ma khí được phun ra ngoài, trong nháy mắt đại trận sương mù trước mặt lại thêm một tầng Hồi Linh ma khí nhàn nhạt.

Diệp Mặc có chút áy náy đứng ôm quyền nói với Nguyên Sát:

Nguyên tiên hữu, đúng là ngại quá, Tiên sủng của tôi hình như ăn nhiều quá rồi, tôi phải dẫn nó đi tim một nơi nào đó nghĩ ngơi chút. Những thứ trong này mặc dù quý giá, nhưng xem ra cũng không đến lượt tôi rồi.

Nói xong Diệp Mặc cũng không đợi Nguyên Sát trả lời, trực tiếp ngồi lên người Vô Ảnh, Vô Ảnh mang theo một làn khói nhẹ, trong nháy mắt biến mất, làm gì còn kiểu yếu ớt vừa nãy.

Đúng là không biết xấu hổ.

Một tên Đại La Tiên hậu kỳ xanh mặt nói.

Đừng nói là gã nói như vậy, ngay cả sắc mặt những người còn lại cũng cực kì khó coi. Chủ ý của Diệp Mặc và Vô Ảnh, căn bản chính là tâm Tư Mã Chiêu, ai mà không biết?

Vô Ảnh kia căn bản cũng không sợ Hồi Linh ma khí. Ninh Tiểu Ma đó chắc chắn cũng không còn cách nào trốn tránh, đợi sau khi bọn họ đi rồi, hai tên vô sĩ này nhất định sẽ đến đây lần nữa.

Càng không biết xấu hổ hơn chính là, đi thì cũng đi rồi. Không ngờ lúc sắp đi còn phun ra mười mấy đường Hồi Linh ma khí, khiến mọi người phá trận này cũng khó khăn thêm.

Sắc mặt Nguyên Sát âm trầm chằm chằm nhìn về phía mà Diệp Mặc đi, một lát sau, mới ôm quyền nói:

Thời gian của chúng ta có hạn, muốn phá vờ đại trận này chắc cũng rất khó. Các vị Tiên hữu, tôi cũng đi trước đây.

Nói xong gã dẫn theo đồng bọn, quay người nhanh chóng biến mất. Thời gian trong này là tài phú, lãng phí chút thời gian, cũng chính là lãng phí thêm chút tài nguyên vô tận thôi.

Những người còn lại thấy Nguyên Sát đi, lập tức nhao nhao đi hết. Trận pháp này có nhiều sương mù bảo hộ như vậy, lại bị Tiên yêu thú vô si kia phun ra nữa, vô số Hồi Linh ma khí trôi nổi, muốn phá trận được trong thời gian ngắn, căn bản cũng không thể nào, cũng không bằng đi tim một số vật khác.

Lúc này Diệp Mặc sớm đã trồng cây Bồng Việt Tiên quả kia vào trong Thế giới trang vàng rồi, trong lòng cũng rất hài lòng. Chẳng những lấy được hơn 20 Bồng Việt Tiên quả, còn lấy được một cây Bồng Việt Tiên quả, vận khí này đúng là không tệ.

Biểu hiện hôm nay rất tốt.

Diệp Mặc khen Vô Ảnh một câu, cũng rất hài lòng với sự nhanh trí của Vô Ảnh. Hắn cảm thấy chi cần cho Vô Ảnh nhiều cơ hội hơn, thì tên này tuyệt đối sẽ là một tên vô cùng giảo hoạt.

Lão đại, em cũng là học từ anh đấy. Nhưng hôm nay em mới biết, em còn kém anh nhiều.

Vô Ảnh nịnh nọt một câu, đang nghĩ có nên nôn mười mấy quả Bồng Việt Tiên quả ra không.

Bồng Việt Tiên quả đối với nó mà nói cũng cực kỳ tốt. Mặc dù chút quả này để cho nó thăng cấp thì cũng còn kém xa, nhưng lão đại nói rồi, nếu như bản thân nó không nghĩ ra cách, thì cả đời này chỉ có thể dậm chân tại cấp bậc Thiên Thao thôi, càng đừng mong tiến thêm bước nữa.

Diệp Mặc tối sầm mặt lại nói:

Tao dạy mày những thứ này từ lúc nào?

Vô Ảnh thấy giọng điệu bất thiện của Diệp Mặc, lập tức biết mình hình như nói sai, mau nói:

Lão đại, em lúc trước còn nhặt được hơn 10 quả Bồng Việt Tiên quả, có cần nôn ra cho anh hay không?

Không cần, tự mày từ từ mà hưởng thụ đi.

Diệp Mặc có chút bất đắc dĩ nói, Bồng Việt Tiên quả hắn còn hơn 20 quả nữa, làm gì còn tranh mười mấy quả mà Vô Ảnh đã nuốt vào trong bụng nữa?

Thấy Diệp Mặc nói vậy, Vô Ảnh không chút khách khí bắt đầu luyện hóa Bồng Việt Tiên quả cùng Hồi Linh ma khí.

Đọc truyện chữ Full