TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1850: Đáng sợ tinh thú

Diệp Mặc trong lòng thất kinh, lúc này làm gì còn dám tiếp tục đánh với thứ này nữa, loại Tiên yêu thú này nếu như không phải không có pháp thuật thần thức, thì hắn căn bản cũng không đủ nhìn.

Thấy Diệp Mặc rút đi, con Tiên yêu thú sải bước đuổi theo. Hơn nữa tốc độ đó giống như một ngôi sao băng vậy, vô cùng nhanh. Diệp Mặc mau chóng phóng ra Thời Không Toa, tăng tốc chạy trốn.

Nếu như không chạy, Diệp Mặc cũng chỉ là kinh hãi con Tiên yêu thú kia sao mà lại lợi hại như vậy, khi Diệp Mặc vừa chạy lập tức liền ngây người.

Trong thần thức trước mặt hắn, nơi này cũng là Tiên yêu thú dày đặc, có con rất nhỏ, chỉ cao một hai trượng, còn một số con lớn, thậm chí còn cao hơn nhiều so với con Tiên yêu thú vừa nãy hắn gặp. Có một bộ phận thậm chí còn có đôi cánh, thế này thì chạy thế nào?

Diệp Mặc đánh nhau cùng con Tiên yêu thú kia đã đánh động đến những con Tiên yêu thú còn lại, những con Tiên yêu thú này nhao nhao xông về phía Diệp Mặc.

Lập tức bốn phương tám hướng đều là Tiên yêu thú vây quanh, mà loại khí tràng sức mạnh cực lớn của Tiên yêu thú này có thể trói chặt không gian lại, Diệp Mặc lại càng không dám chậm trễ chút nào. Thời Không Toa giống như Thuấn di trong không gian lao đi, còn Khai Nỉ sống hay chết, Diệp Mặc cũng không quản được nữa.

Hơn mười giây sau, Diệp Mặc lại phát hiện cho dù hắn có chạy đi nữa, thì đâu đâu hắn cũng nhìn thấy Tiên yêu thú, khác biệt duy nhất là có nơi nhiều hơn chút, có nơi ít hơn chút mà thôi.

Diệp Mặc tìm một nơi xung quanh Tiên yêu thú có thưa thớt hơn một chút rồi hạ xuống, lúc này mới gọi Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm ra.

- Bọn mày có biết loại Tiên yêu thú này không?

Diệp Mặc hỏi.

Vô Ảnh mờ mịt lắc đầu, nó cũng không biết loại Tiên yêu thú này.

Tiểu Băng Sâm lại tham gia:

- Lão đại, đây gọi là Tinh thú, không phải Tiên yêu thú cũng không phải Thần thú. Là một loại thú sống ở biên giới hư không. Loại thú này chỉ tu luyện thân thể cùng sức mạnh, chứ không tu luyện nguyên thần và thần thức, lại càng không có pháp thuật thần thông. Nhưng những pháp thuật thần thông bình thường đối với sức mạnh của bọn chúng căn bản cũng khó giải, đây chính là sự khác biệt. Khi sức mạnh lớn đến một mức nhất định, không cần Tiên nguyên, không cần thần thức, chỉ cần lực đạo thuần túy là có thể xé rách được tất cả.

Diệp Mặc gật đầu, đồng ý với lời của Tiểu Băng Sâm. Con Tinh thú cao mười mấy trượng vừa nãy chính là vì sức mạnh thuần túy mà khống chế không gian xung quanh, hơn nữa lĩnh vực Tiên Vương của hắn cũng không làm được trò trống gì trong cái sức mạnh thuần túy đó.

Tiểu Băng Sâm thấy Diệp Mặc tin lời của nó, lại càng nhìn Vô Ảnh dương dương tự đắc nói:

- Nơi mà Tinh thú xuất hiện chắc chắn là biên giới giới vực, biên giới này cho dù rất nhỏ, cũng có thể cả đời cũng không bay đến biên được. Biên giới giới vực bình thường đều có khí tức hỗn độn, còn Tinh thú thích nhất lại chính là khí tức hỗn độn. Nhưng bây giờ nơi có khí tức hỗn độn lại rất ít, cho nên Tinh thú cũng rất ít. Nơi này xuất hiện nhiều Tinh thú như này ngược lại lại rất quái lạ.

Vô Ảnh ngượng ngùng nói:

- Tiểu Băng Sâm, kiến thức của chú cũng không tệ lắm nhỉ.

Tiểu Băng Sâm đắc ý nói:

- Cái đó đương nhiêm, em còn biết nội đan trong Tinh thú tên Tinh đan, có thể luyện chế Tiên đan luyện thể cao cấp nữa.

Khi Tiểu Băng Sâm nói chuyện, cũng có Tinh thú nhìn thấy Diệp Mặc bên này, lập tức điên cuồng xông đến.

Diệp Mặc biết rõ nếu như đến nơi này rồi, muốn một mạch chạy trốn cũng không thực tế, chỉ có thể ứng phó.

Lần này Tinh thú xông đến cũng cao dưới mười trượng, Diệp Mặc biết Tinh thú lợi hại, lần này căn bản cũng không dám giữ lại chút nào, Tử Đao cũng được phóng ra. Lại là chiêu Thái Hồng

Con Tinh thú xông lên đầu tiên nhìn thấy đường đao màu tím của Diệp Mặc cũng đã phóng ra rồi, lập tức gào rú một tiếng, giơ nắm đấm của mình lên đánh Tử Đao một quyền.

Ầm..

Quả đấm của tinh thú đập vào đường đao của Tử Đao, lập tức nổ vang trời, mặt đất ầm ầm rung chuyển.

Con Tinh thú này nhỏ hơn nhiều so với con Tinh thú lúc trước Diệp Mặc đối phó, đường đao chém một vết trên người con Tinh thú này. Chất dịch màu xanh chảy ra, khiến Diệp Mặc hiểu máu của con Tinh thú này là màu xanh.

Tiểu Băng Sâm không thể chiến đấu, sớm đã được Diệp Mặc cất đi, còn Vô Ảnh thậm chí không đợi Tinh thú xông đến, cũng đã chủ động xông ra. Biểu hiện của Tiểu Băng Sâm vừa nãy cũng không tệ, nó nếu như không biểu hiện, lão đại một khi không vui, lại để Tiểu Băng Sâm làm đại ca, nó làm tiểu đệ vậy thì mất hết mặt mũi rồi.

Vô Ảnh đồng thời hét lớn, mở lớn miệng, một con Tinh thú chỉ cao hai ba tượng không ngờ bị Vô Ảnh một miếng nuốt trọn.

Diệp Mặc mặc dù một chiêu liền có thể khiến Tinh thú đối địch với hắn bị thương, nhưng không ngờ Vô Ảnh lại sinh mãnh như vậy, Tinh thú cao đến ba trượng cũng có thể một miếng nuốt trọn được. Xem ra lần này Vô Ảnh bế quan vài năm cũng không phí công rồi.

Còn con Tinh thú đối địch với Diệp Mặc kia sau khi bị thương, lại càng tức giận đến cực điểm, lại lần nữa gào thét xông về phía Diệp Mặc.

Diệp Mặc thu lại Tử Đao, vung từng đường lôi quang lên, từng đường lôi quang này nổ vang trong không trung, giống như ngân hà đang cuồng loạn nhảy múa. Trong tiếng nổ vang, từng đường lôi quang này giống như biển cát mênh mông trong nháy mắt liền ngưng tụ lại, tạo thành một Lôi Thương vô cùng to lớn.

Lôi Thương vạch phá không gian, đâm thẳng qua hư không.

Bùm...

Khí tràng sức mạnh của con Tinh thú cực lớn này dưới Lôi Thương giống như bọt biển vậy, trong nháy mắt hóa thành tro bụi.

Ầm.

Lôi Thương đâm xéo vào ngực con Tinh thú này, cũng không dừng lại, trực tiếp lại lần nữa đâm xuống mặt đất, đính chặt con Tinh thú này lên mặt đất.

Còn bước chân của Tinh thú này phóng về phía Diệp Mặc lập tức dừng lại, sau đó sững sờ nhìn cây thương đâm xuyên qua ngực nó. Một lúc lâu sau Lôi Thương biến mất, Tinh thú lúc này mới không cam tâm ngã xuống mặt đất, vung bùn đất lên đầy trời, một tảng đá cực lớn phía sau lưng nó bị đập nát hoàn toàn.

Diệp Mặc thầm thở phào, những thứ này quả thực quá khó giết, hắn liên tiếp thi triển hai đường thần thông, mới giết được một con Tinh thú cao chưa đến mười trượng trong đó. Nhiều Tinh thú như này, nếu như hắn thi triển thần thông, căn bản không cần Tinh thú chủ động tấn công hắn, thì tự hắn cũng mệt mà chết.

- Ô ô, thứ này khó ăn quá.

Giọng nói của Vô Ảnh truyền đến sau lưng Diệp Mặc.

Diệp Mặc cũng không kịp lo cho Vô Ảnh nữa, sau khi Vô Ảnh nuốt con Tinh thú đó, Diệp Mặc chém giết Tinh thú sau đó, vô số Tinh thú cũng đã xông đến.

Diệp Mặc biết rõ loại Tinh thú này chỉ dùng lôi kiếm đơn giản căn bản cũng không có tác dụng gì, còn Thiên Hỏa Cửu Dương, Diệp Mặc đoán chừng cũng quá sức, hơn nữa dùng Thiên Hỏa Cửu Dương tiêu hao thần thức và Tiên nguyên quá nhiều, Diệp Mặc căn bản cũng không trụ được bao lâu. Hắn quyết định phóng Tứ Điệp Lãng ra.

Từng sóng lửa cao mấy chục trượng xông ra, trong chớp mắt, phía trước Diệp Mặc và Vô Ảnh cũng đã có một biển lửa cực lớn rồi.

Khí thế đáng sợ của đợt sóng lửa thứ nhất cuốn đến đánh về phía Tinh thú vô cùng vô tận, còn Diệp Mặc khiếp sợ phát hiện ra đợt sóng lửa thứ nhất này sau khi phóng ra, chỉ có một bộ phận Tinh thú thấp bé bị đánh chết, còn những con Tinh thú cao lớn hơn thì lại bình yên vô sự, nhiều nhất cũng chỉ là uể oải hơn một chút mà thôi. Nói cách khác lớp lông xanh trên người bị cuốn đi toàn bộ, khiến những con Tinh thú này thoạt nhìn lại càng là một mảng đen nhánh.

Dưới sự thúc giục Tiên nguyên, đợt sóng lửa thứ hai thứ ba thứ tư liên tiếp được đẩy ra. Sóng lửa đáng sợ trong nháy mắt liền hòa tan một vùng đất, tiếng nổ vang rền. Sau bốn đường sóng lửa, hàng nghìn con Tinh thú trong này lập tức không chết cũng bị thương.

Một số con Tinh thú thấp bé hoàn toàn hóa thành tro bụi, còn một số con cao lớn hơn thì vẫn trong trạng thái bị thương.

Diệp Mặc trong lòng thầm hoảng sợ, thần thông Tứ Điệp Lãng tiêu hao rất nhiều Tiên nguyên và thần thức, thần thông đáng sợ này tấn công, không ngờ cũng không thể giết sạch những con Tinh thú này, có thể thấy sự cường hãn của những con Tinh thú này quả thực khó có thể tưởng tượng nổi.

Tiếng gào rú từ phía xa truyền đến, Diệp Mặc biết rõ, hắn cần phải chạy nhanh một chút, nếu như không chạy, đợi những con Tinh thú kia đến rồi, thì hắn cũng không thể nào không ngừng nghỉ mà thi triển Tứ Điệp Lãng được. Nếu có Tinh thú cao mười mấy trượng, Tứ Điệp Lãng cũng không thể nào làm thương được bọn chúng. Huống chi trong này còn có Tinh thú cao mấy chục trượng nữa.

Diệp Mặc thu hồi con Tinh thú bị Lôi Thương của hắn chém chết kia, và mang Vô ảnh vào trong Thế giới trang vàng, đồng thời Thế giới trang vàng chui xuống lòng đất.

Diệp Mặc sau khi tiến vào Thế giới trang vàng, lập tức liền ném Tinh thú cho Vô Ảnh. Vô Ảnh sung sướng, lại một miếng nuốt trọn con Tinh thú đó.

Mặc dù thứ này khó ăn, nhưng Vô Ảnh biết thứ này quả thực rất bổ đối với nó. Lúc này nó cần không ngừng gia tăng sức mạnh của mình. Lúc trước vì nó không một miếng ăn sạch lão già kia, kết quả mới bị lão già đó chạy đến đây.

...

Một ngày sau, Diệp Mặc lại lần nữa mang theo Vô Ảnh ra khỏi Thế giới trang vàng, xung quanh sớm đã chi chít Tinh thú đứng quanh. Lúc này Diệp Mặc cũng không dùng Tứ Điệp Lãng nữa, Tứ Điệp Lãng của hắn đối phó với những con Tinh thú này tiêu hao quá lớn. Hơn nữa Tinh thú trong này lại chi chít như vậy, căn bản không phải dùng Tứ Điệp Lãng mà có thể giết sạch được.

Diệp Mặc trực tiếp phóng Tử Đao ra, bắt đầu không ngừng chém giết những con Tinh thú này. Còn Vô Ảnh thì lại không ngừng cắn nuốt Tinh thú, đầu tiên Vô Ảnh cũng chỉ có thể nuốt những con cao hai ba trượng, nhưng càng về sau chỉ cần dưới mười trượng, thì nó đều nuốt hết.

Một khi phát hiện tiêu hóa không được, Vô Ảnh lập tức liền trốn vào trong Thế giới trang vàng, đợi tiêu hóa hết trong Thế giới trang vàng xong, rồi mới lại ra ngoài nuốt tiếp những con Tinh thú này.

Còn Diệp Mặc lúc này trong đám Tinh thú cũng đã tiến vào trong thần thông đao đạo giết chóc rồi, hắn dần dần hiểu ra, chém giết Tinh thú cần không chỉ là Tiên nguyên và thần thức, hơn nữa còn cần một quy tắc sức mạnh nữa.

Quy tắc sức mạnh này rất khó để nắm được, nhưng chỉ cần bắt được chút linh cảm quy tắc sức mạnh trong đó, cho dù là Tinh thú cao mười trượng cũng vẫn có thể một đao chém chết được, mà không cần đến thần thông gì cả. Nhưng một khi Tinh thú cao hơn mười trượng, thì hoàn toàn vượt khỏi quy tắc sức mạnh thông thường này rồi, tiến vào một tầng mới.

Từng đường đao màu tím được Diệp Mặc bổ ra, những đường đao này vừa ra ngoài liền có thể chém được một con Tinh thú, còn có đường đao lại không chút uy hiếp gì đến Tinh thú.

Những con Tinh thú không bị giết nhanh chóng lại lần nữa xông lên tấn công Diệp Mặc, những nắm đấm to lớn đáng sợ này không ngừng tấn công lên người Diệp Mặc, cho dù Diệp Mặc tu vi luyện thể Tiên linh thể hậu kỳ, cũng không ngừng bị đánh cho bong da tróc thịt. Diệp Mặc chỉ có thể vừa bổ Tử Đao, vừa vận chuyển công pháp luyện thể.

Vô Ảnh không ngừng ra vào giữa Thế giới trang vàng và thế giới thanh ảo, không ngừng cắn nuốt loại Tinh thú này. Nó và Diệp Mặc không ngừng nghỉ chém giết những con Tinh thú này, một khi có Tinh thú cao hơn mười trượng xông đến, bọn họ liền trốn sang chỗ khác, tiếp tục dùng cách này chiến đấu với Tinh thú.

Diệp Mặc vì cảm ngộ quy tắc sức mạnh chém giết Tinh thú, Vô Ảnh đơn thuần là vì thăng cấp, huống chi trong một nơi như này, bọn họ ngoài giết Tinh thú ra, căn bản cũng không còn đường ra nào nữa.

Đọc truyện chữ Full