TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1937: Một bầu Thanh tửu

Diệp Mặc lấy ra một viên Tiên tinh thượng phẩm, cầm lấy miếng ngọc giản nhìn một chút. Hắn nhanh chóng liền hiểu ra tại sao miếng ngọc giản này lại chỉ có một viên tiên tinh, trên đó chỉ có một bài vè, chính là bài mà hắn vừa nhìn thấy ở cổng:

- Nhất hồ Đỗ nương tửu, khả đáo Minh Giang khẩu; nhị hồ Đỗ Nương tửu, nhập giang bất dụng sầu; tam hồ Đỗ Nương tửu, Minh Giang nhâm nhĩ tẩu.

- Đỗ Nương, tôi muốn một bình Thanh tửu.

Một đại hán tóc bạc bước đến, trực tiếp xông đến chỗ người con gái bán rượu kia hét lớn. Đồng thời cũng đã ném một nhẫn trữ vật qua.

Người con gái vừa mới bán cho Diệp Mặc miếng ngọc giản nhận lấy nhẫn trữ vật nhìn một chút, tiện tay ném ra một bình Thanh tửu. Bình rượu màu xanh này, cũng nhỏ hơn nhkia.

- Bằng hữu, xin hỏi Thanh tửu này có tác dụng gì?

Diệp Mặc thấy đại hán tóc bạc kia lấy được bình rượu màu xanh, lập tức ôm quyền hỏi.

Đại hán tóc bạc này đánh giá Diệp Mặc một chút, lúc này mới nói:

- Một Tiên Vương trung kỳ như anh hỏi cũng vô ích, đợi anh luyện thể đến Tiên linh thể hậu kỳ, hoặc là tu vi đến Tiên tôn rồi nói tiếp.

Nói xong không ngờ lại không để ý đến Diệp Mặc, sau đó đi đến bên bàn gỗ ngồi xuống, sau đó cẩn thận nhấp một gụm rượu. Uống xong, đại hán đó lập tức yên vị cũng không động đậy nữa, Diệp Mặc lúc này mới hiểu những người trong tiệm này tại sao đều ngồi không nhúc nhích, xem ra đều là cảm ngộ và lĩnh ngộ sát ý bên trong loại rượu này.

Thần thức quét đến miệng bình rượu trong tay đại hán tóc bạc này, một sát ý cực kỳ ác liệt xâm lấn vào trong thần niệm của hắn.

Không ngờ là rượu có sát ý? Diệp Mặc sững người. Trong Tiên giới quả nhiên chuyện gì cũng có thể xảy ra, đến rượu có sát ý cũng có thể làm ra được. Thế này thì lợi hại đến mức nào đây?

Diệp Mặc cho dù không uống loại rượu này, cũng đoán được sau khi uống loại rượu này có thể đem sát ý bên trong rượu này chuyển hóa thành sát ý của mình. Sau đó đối kháng với sát khí của Thanh Vi Minh Giang.

- Đỗ Nương, cho tôi một bầu Thanh tửu…

Diệp Mặc sau khi hiểu ra Thanh tửu này là có ý gì, lập tức nói với người phụ nữ đứng sau quầy kia.

Cửa hàng nhỏ vốn dĩ cũng đã rất yên tĩnh rồi, sau khi Diệp Mặc nói ra câu này, trong sự yên tĩnh đó lại có chút cổ quái. Một lúc lâu sau Tiên tôn tóc dài bên bàn ba người kia mới cười ha hả nói:

- Chỉ là một Tiên Vương cũng dám uống Thanh tửu, ha ha…

Một nam một nữ bàn khác nghe thấy Diệp Mặc nói câu này, liếc nhìn Diệp Mặc một cái, hai người lắc đầu, rồi lại nhắm mắt không nói gì.

Ngược lại lão già lưng gù kia bỗng nhiên lại đứng dậy, chầm chậm đi về phía quầy bên này.

- Anh có biết rượu Đỗ Nương rất đắt không?

Lão già đó chầm chậm bước đến trước mặt Diệp Mặc cười khà khà nói.

Diệp Mặc gật đầu:

- Tôi nghĩ loại rượu này chắc chắn cũng sẽ không rẻ.

Trong Thanh tửu này mang theo sát ý, nếu như rẻ, đó mới là chuyện lạ, chuyện này Diệp Mặc sớm cũng nghĩ đến rồi.

- Anh biết loại rượu này đắt, sao anh còn dám mua?

Lão già lưng gù híp mắt quét lên người Diệp Mặc mấy lần.

Diệp Mặc vẫn chưa trả lời, bên ngoài lại có hai người bước vào, hai người này là một bà lão và một thiếu nữ tóc đuôi sam dài. Thiếu nữ này thoạt nhìn mới chỉ mười mấy tuổi, nhưng cũng đã là tu vi Tiên Vương sơ kỳ rồi, xem ra cũng là trú nhan hữu đạo, còn bà lão kia thì lại là Tiên đế trung kỳ. Tu vi của bà lão cũng ẩn giấu ở mức Tiên tôn trung kỳ, nhưng với con mắt của Diệp Mặc thì lại nhìn rất rõ, có thể thấy công pháp ẩn giấu của bà già này cũng không bằng lão già lưng gù kia.

Trong cửa hàng nhỏ này xuất hiện hai Tiên đế, còn tu vi của lão già lưng gù thì Diệp Mặc cũng không nhìn ra.

- Tôi mặc dù cũng không giàu có, nhưng mấy bầu rượu này tôi cũng có thể mua được.

Diệp Mặc cười nhạt, sau đó nhìn nữ tiên đứng ở quầy rượu kia nói:

- Mang rượu cho tôi.

- Người giàu có như anh, có thể mời tôi một bầu rượu trắng không?

Lão già lưng gù kia chỉ vào bình rượu trắng trên quầy, thiếu chút nữa thì nước miếng văng ra.

Diệp Mặc lạnh nhạt nói:

- Thật xin lỗi, tôi mặc dù không nghèo, nhưng Tiên tinh trên người tôi cũng chỉ là làm chút buôn bán nhỏ mà kiếm được thôi, cũng không thể tùy tiện mời người khác được.

Rượu này mặc dù Diệp Mặc không biết giá cả, nhưng cũng biết chắc chắn cũng không rẻ, bảo hắn mời một người không quen biết uống loại rượu đắt tiền như này, hắn cũng không hào phóng đến vậy.

- Chỗ của tôi uống rượu phải thanh toán trước.

Chưởng quầy tên Đỗ Nương lạnh lùng nói, cũng không làm gì, rõ ràng cho rằng Diệp Mặc không trả nổi cái giá này.

Diệp Mặc cũng không tức giận, lại hỏi lại:

- Thanh tửu một bầu bao nhiêu vậy?

- Nếu như anh có Uấn Sát thạch màu xanh, vậy thì trăm miếng là có thể đổi lấy một bầu Thanh tửu, nếu như anh có Uấn Sát thạch màu trắng, thì mười miếng có thể đổi lấy một bầu Thanh tửu. Đương nhiên, nếu như anh có thể lấy ra Uấn Sát thạch màu đen, anh đưa cho tôi một miếng, tôi có thể đưa cho anh mười bầu Thanh tửu.

Đỗ Nương bình tĩnh nói.

Diệp Mặc lập tức hiểu ra sự khác biệt trong đó, Uấn Sát thạch màu đen tương đương với một trăm Uấn Sát thạch màu trắng, một miếng Uấn Sát thạch màu trắng tương đương với mười miếng Uấn Sát thạch màu xanh. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m

Tên Tiên tôn tóc dài lúc đầu giễu cượt Diệp Mặc lại cười ha hả nói:

- Đỗ Nương, hắn e rằng đến Uấn Sát thạch là thứ gì cũng không biết rồi.

Diệp Mặc ôm quyền nói:

- Đỗ Nương, tôi đúng là không biết Uấn Sát thạch là cái gì, đây cũng là lần đầu tiên tôi đến đây.

- Khà khà, con còn tưởng con là to gan nhất, sư phụ, người xem xem đây có phải là tên có lá gan to hơn con không? Đây là lần đầu tiên hắn đến đây, lại dám mua Thanh tửu.

Một thiếu nữ như thứ thiếu hiểu biết nói.

Sau khi cô nói cười xong, lại chỉ tay vào Diệp Mặc nói:

- Đồ ngốc, Uấn Sát thạch đó chính là viên đá nổi lên bên bờ Thanh Vi Minh Giang. Tôi và sư phụ tìm bao nhiêu năm mới tìm được một hai trăm viên màu xanh. Uấn Sát thạch màu trắng thì chỉ có lặn xuống Thanh Vi Minh Giang mới tìm được. Anh vừa mới đến, không ngờ lại dám mua Thanh tửu, không cười anh mới là chuyện lạ. Nhưng anh cũng có thể mua một bình, một bình nhỏ chỉ bằng 1/10 bầu thôi, giá cả cũng rẻ đi rất nhiều.

Diệp Mặc cuối cùng cũng hiểu ra, xem ra vừa nãy đại hán kia muốn là mua lẻ một bình rượu nhỏ. Đối với chuyện này hắn cũng không lấy làm ngạc nhiên, ngược lại lại ôm quyền nói:

- Đỗ Nương, lần đầu tiên tôi đến đây, quả thực cũng không có Uấn Sát thạch, nhưng tôi cũng muốn uống một ngụm thử mùi vị của Thanh tửu, chẳng lẽ ở đây không nhận tiên tinh hay sao?

- Tiên tinh? Sao lại không nhận, vừa nãy chẳng phải tôi nhận một viên tiên tinh của anh đó sao?

Đỗ Nương thong thả ung dung nói:

- Nhưng rượu của tôi lại không nhận tiên tinh, nể anh có thành ý, tôi nhận của anh một Tiên linh mạch cực phẩm là được rồi, chỉ cần anh lấy ra một Tiên linh mạch cực phẩm, thì tôi sẽ đưa cho anh một bầu Thanh tửu.

Đỗ Nương nét mặt mỉa mai, khiến Diệp Mặc tiêu tán hết thiện cảm về tiểu điếm này, hắn lập tức quay người rời đi. Dường như tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Mặc muốn rời khỏi nơi này, lần này đến cười nhạo Diệp Mặc cũng không có ai cười nhạo nữa.

Diệp Mặc dĩ nhiên không phải muốn rời khỏi nơi này, Tiên linh mạch cực phẩm quả thực quý giá, nhưng Diệp Mặc lại càng muốn biết Thanh tửu đó rốt cục là như nào.

Hắn đứng ở cửa tiểu điếm, buông thõng tay xuống. Một tiếng nổ đáng sợ vang lên ngoài cửa, đồng thời một bóng trắng rơi xuống. Lệ sát khí bên ngoài tiểu điếm này bị bóng trắng của Diệp Mặc làm cho bắn tung, chia năm xẻ bảy. Cùng đó Tiên linh khí vô cùng nồng đậm tràn vào trong tiểu điếm. Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều hiểu ra Diệp Mặc lấy ra thứ gì, không ngờ là một đoạn Tiên linh mạch cực phẩm thật.

- Anh…

Thiếu nữ tóc đuôi sam dài kia kinh dị nhìn Diệp Mặc:

- Anh lấy ra một Tiên linh mạch cực phẩm thật sao?

- Anh chỉ là một Tiên Vương, không ngờ lại có Tiên linh mạch cực phẩm?

Đỗ Nương sắc mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, cuối cùng cũng lộ vẻ kinh dị.

Vốn dĩ đoạn Tiên linh mạch này, Diệp Mặc đương nhiên có thể dùng nhẫn trữ vật đựng để đưa cho Đỗ Nương, chỉ có điều câu châm chọc của Đỗ Nương khiến Diệp Mặc trong lòng cực kỳ khó chịu, trực tiếp ném Tiên linh mạch cực phẩm ra ngoài cửa điếm

- Ai quy định Tiên Vương là không có Tiên linh mạch cực phẩm? Tiên linh mạch đưa cho cô rồi, mang rượu ra đây.

Diệp Mặc vung tay nói.

Đỗ Nương lần này ngược lại cũng không chút do dự nào, trực tiếp ném một bầu rượu màu xanh cho Diệp Mặc, cũng không ra ngoài thu lại đoạn Tiên linh mạch cực phẩm kia của Diệp Mặc. Nhưng đoạn Tiên linh mạch cực phẩm kia của Diệp Mặc cũng không ở đó bao lâu, cũng trực tiếp chìm vào trong lòng đất, biến mất.

Diệp Mặc mở bầu rượu ra một ngụm lớn uống cạn, lại thấy người đàn ông anh tuấn ngồi ở bàn đầu tiên đột nhiên nói với Diệp Mặc:

- Thanh tửu này dùng Uấn Sát thạch màu xanh chế ra, với tu vi của anh một ngụm lớn uống cạn rất khó có chể chịu nổi.

Diệp Mặc hiểu ra đối phương chắc là thấy tu vi của hắn quá thấp, cho nên chủ động nhắc nhở một câu, thần thức của Diệp Mặc quét một lần, lại phát hiện những người xung quanh cũng không nhắc nhở hắn, ngay cả Đỗ Nương cũng chỉ lạnh lùng nhìn hắn. Dường như chỉ cần hắn gục xuống, thì bọn họ lập tức liền có thể tiến đến phân chia tài sản của hắn.

- Thật đáng tiếc, nếu như anh chết rồi, nói không chừng tôi có thể tìm được một đoạn Tiên linh mạch cực phẩm trong nhẫn trữ vật của anh đấy chứ.

Thiếu nữ tóc đuôi sam dài kia thở dài nói.

- Cám ơn vị bằng hữu.

Diệp Mặc ôm quyền cám ơn người đàn ông nhắc nhở hắn. Đồng thời cũng không chút thiện cảm gì với thiếu nữ tóc đuôi sam dài kia, thoạt nhìn thì rất đơn thuần, nhưng tâm tư thì lại bất thiện.

Mặc dù cám ơn một câu, Diệp Mặc vẫn cầm lấy bầu rượu ừng ực một ngụm uống hết. Những người xung quanh lập tức đều ngây ngẩn cả người, Tiên Vương này muốn chết hay là cuồng vọng đây? Cho dù là Tiên tôn cũng chỉ uống một ngụm rượu nhỏ, hắn không ngờ lại uống một ngụm lớn?

Diệp Mặc dĩ nhiên không phải muốn chết, thần thức của hắn cũng đã cảm nhận được sát ý bên trong Thanh tửu này, sau khi uống một ngụm lớn, sát ý bên trong đó lập tức dần dần được hắn cảm ngộ. Sát ý này muốn xông vào thức hải của hắn, thậm chí còn xuống bóp nát kinh mạch của hắn, nhưng dưới sự áp chế của Tiên nguyên và thần thức của Diệp Mặc, lập tức đã biến thành cảm ngộ với sát ý rồi.

Loại cảm ngộ sát ý này giống như một bóng dáng rõ ràng vậy, khiến sự am hiểu về sát ý thần thông của hắn lại càng sâu sắc hơn. Thần thức của hắn lúc này quét ra ngoài, ảnh hưởng của "lệ sát khí" bên ngoài đối với hắn cũng giảm đi nhiều. Diệp Mặc giật mình, chẳng trách nói một bình rượu Đỗ Nương, có thể đến Minh Giang khẩu. Đoán chừng bầu rượu này mới chỉ là màu xanh, không biết bầu màu trắng còn như nào nữa?

- Anh không sao ư?

Thiếu nữ tóc đuôi sam dài nhìn thấy Diệp Mặc một ngụm lớn uống hết, không ngờ lại không có chuyện gì, còn nhìn tứ phía, thậm chí đến ngồi xuống luyện hóa cũng không cần nữa.

Đừng nói là cô, cho dù là mấy người xung quanh cũng sững sờ chằm chằm nhìn Diệp Mặc. Có thể luyện thể trong này, hoặc một người tu luyện thần thông cũng không phải nhân vật đơn giản. Diệp Mặc một ngụm lớn uống cạn Thanh tửu, cũng không bị làm sao, tất cả mọi người đều hiểu ra, Diệp Mặc e rằng cũng không đơn giản.

Khiến cho những người còn lại kinh ngạc chính là, Diệp Mặc không ngờ lại lần nữa nâng bầu rượu lên, mà lần này hắn không phải uống một ngụm lớn, mà lại ừng ực giống như uống nước lã vậy, dốc toàn bộ bầu Thanh tửu vào miệng mình.

Đọc truyện chữ Full