TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 2018: Thiếu nữ phi thăng

- Cô là người đến từ Đại lục Lạc Nguyệt sao?

Bên ngoài điện phi thăng của Ma Di thiên, một Huyền Tiên đang cẩn thận hỏi một cô gái xinh đẹp mặc đạo bào màu lam nhạt.

Nói là cô gái, thực ra nói thiếu nữ thì thỏa đáng hơn, vì nữ tiên vừa mới từ Phi thăng điện ra này, thoạt nhìn giống như chỉ có mười tám mười chín tuổi, vô cùng thanh tú, còn khiến cho người khác cảm giác khí tức không nhiễm bụi trần. Đứng trước mặt cô, giống như cô mới thực sự là Tiên nhân, còn những Tiên nhân xung quanh là người phàm vậy.

Lạc Huyên lắc đầu nói:

- Không phải, tôi chưa từng nghe nói đến Đại lục Lạc Nguyệt.

Nói xong thần thức của cô cẩn thận quét ra ngoài, đồng thời trong lòng thầm nghĩ, trong này chính là Tiên giới sao? Những Tiên linh khí xung quanh này thật nồng đậm.

Lúc trước cô rơi xuống Song Thạch Nhai đạp trúng một truyền tống trận trong hư không, đồng thời liền bị truyền tống đến Tu Chân giới tên Thần Khung. Nhưng lại khác với Tiểu Vận chính là, nơi mà cô bị truyền tống đến là một di tích Tiên phủ. Tiên phủ này là một Tiên tử tên Lăng Ba để lại, bên trong chẳng những có rất nhiều tài nguyên tu luyện, còn có giới thiệu kỹ càng về Tu Chân giới nữa.

Lăng Ba Tiên tử sau khi phi thăng Tiên giới, liền để lại Tiên phủ này, để dành cho những người có duyên.

Tất cả những lý luận và tri thức tu chân của Lạc Huyên, cùng với những kiến thức về Tu Chân giới đều đến từ Tiên phủ Lăng Ba này. Sau đó cô tu luyện đến Trúc Cơ trong Tiên phủ này, lúc này mới cẩn thận bước ra ngoài. Sau khi ra ngoài cô mới hiểu sự tàn khốc của Tu Chân giới, mấy lần suýt nữa bị rơi vào tay kẻ khác. Đồng thời, cô cũng hiểu rõ thế nào là lô đỉnh, thế nào là thực lực thực lực vi tôn.

Sau đó cô quyết định lại lần nữa quay về Tiên phủ tu luyện, vì tài nguyên cao cấp và công pháp để lại trong Tiên phủ, còn cả tư chất cao cấp của cô nữa, trong thời gian vài trăm năm ngắn ngủi, cô không ngờ tu luyện đến Hóa Chân đỉnh phong rồi.

Sau khi tu luyện đến Hóa Chân đỉnh phong, Lạc Huyên luyện hóa Tiên phủ này, đồng thời bắt đầu ngao du tứ xứ trong Thần Khung đại lục này. Lúc này tu vi của cô cũng là coi là cao nhất trong toàn đại lục này, những người làm gì được cô cũng chỉ là phượng mao lân giác. Cho dù có thể làm gì được cô, cũng không ai vô duyên vô cớ mà lại đi đắc tội với một tu sĩ Hóa Chân đỉnh phong.

Lạc Huyên du lịch toàn bộ Tu Chân giới, mục đích chính là vì tìm đường quay về Thần châu, hoặc là tìm đường quay về Trái đất. Cô hiểu năm đó cái mà Diệp Mặc tu luyện chính là Tu Chân. Đồng thời cũng hiểu Diệp Mặc năm đó tại sao lại nói với cô lý tưởng của hắn vĩnh viễn không thể nào thực hiện được, càng hiểu rõ hai trang vàng mà cô đưa cho Diệp Mặc có giá trị đáng sợ như nào.

Nhưng cô cũng không hề để ý đến hai trang vàng đó, cái mà cô để ý là muốn quay về gặp Diệp Mặc, sau đó giúp Diệp Mặc hoàn thành lý tưởng kia của hắn. Lúc trước Diệp Mặc giúp cô hoàn thành tâm nguyện, cô cũng muốn giúp Diệp Mặc một chút. Quan trọng hơn chính là, cô biết qua bao nhiêu năm như vậy, sư môn của cô có thể sớm đã hoàn toàn thay đổi rồi. Nếu nói cô còn có một khả năng gặp được cố nhân, thì cố nhân đó chính là Diệp Mặc, dù sao Diệp Mặc cũng là người Tu Chân.

Có lẽ còn một cách nghĩ khó có thể cảm giác được trong đó, cô rất muốn tìm được Diệp Mặc, muốn xem xem bình ngọc nhỏ mà năm đó cô đưa cho Diệp Mặc còn hay không.

Nhưng cô tìm mấy chục năm, cũng không thể nào tìm được gì. Cho đến khi tu vi viên mãn, cũng không thể nào cứ ở lại trong Tu Chân giới này, lúc này mới bất đắc dĩ phi thăng Tiên giới.

Huyền Tiên kia nghe thấy Lạc Huyên nói không phải là người của Đại lục Lạc Nguyệt, lập tức có chút thất vọng nhường đường sang một bên, nhưng gã suy nghĩ một lát vẫn chủ động nói:

- Mặc Nguyệt Tiên tông tôi thu nhận đệ tử, nếu như cô muốn gia nhập vào Mặc Nguyệt Tiên tông, thì tôi có thể hướng dẫn giúp cô.

- Cám ơn vị Tiền bối, vãn bối bây giờ vẫn chưa muốn gia nhập tông môn.

Lạc Huyên từ chối, cô từ Tu Chân giới qua đây, cũng gặp qua tông môn của Tu Chân giới. Ấn tượng đối với tông môn cũng không tốt lắm. Huống chi, cô không quen biết chút gì về Mặc Nguyệt Tiên tông. xem tại

Huyền Tiên kia gật đầu, cũng không khuyên nữa, chỉ nói:

- Cô vừa mới phi thăng, tôi khuyên cô tạm thời ở trong thành từ từ tu luyện, đợi khi Chân nguyên của mình chuyển hóa thành Tiên nguyên hết rồi, rồi hãy cân nhắc đến chuyện rời khỏi thành.

Lạc Huyên cũng biết, đây là người ta muốn tốt cho cô, lại lần nữa cám ơn.

Cùng lúc đó, trong một miếu nhỏ cực kỳ bình thường của Hoàng Tăng thiên, một người con gái đang nhắm mắt bỗng nhiên mở to mắt, có chút không dám tin nói:

- Không ngờ lấy được truyền thừa của mình, đến Tiên giới rồi sao? Mình phải đến đó xem xem, người này là người nào.

Nói xong cô đột nhiên đứng dậy, cả người lập tức mờ ảo xuất trần, cứ như không có chút khí tức bụi trần nào. Những người được gọi là Tiên tử trong Tiên giới rất nhiều, nhưng những Tiên tử đó nếu như đứng trước người con gái này, thì cũng không dám tự xưng là Tiên tử nữa.

Toàn thân cô mang theo không linh và yên lặng, dường như có một đạo vận lượn lờ từ người cô phát ra, khiến người ra không kìm lòng nổi mà chắp tay cầu nguyện, hoặc là đứng cúng bái với dáng vóc tiều tụy.

Căn bản cũng không cần bất cứ loại nhạc khí nào, từng đợt phạm âm vô thượng tự động bay lượn xung quanh cô, tựa như cô chính là nữ thần của toàn Tiên giới vậy, khiến hàng trăm hàng triệu người tín ngưỡng cúng bái.

Chỉ có điều thân thể cô hơi lắc lư một chút, rồi đột nhiên biến mất trong ngôi miếu nhỏ này.

- Vị Tiên tử này, tôi là người của Tử Sương tông của Ma Di thiên, Tử Sương tông tôi là tông môn Tiên Vương của Ma Di thiên, nếu như cô bằng lòng gia nhập vào Tử Sương tông chúng tôi, có thể kiểm tra Tiên linh căn của cô một chút.

Có một người đàn ông đi đến, ôm quyền nói với Lạc Huyên.

Lạc Huyên còn chưa kịp nói gì, thì lại nghe thấy một giọng nói có chút lạnh lẽo nói:

- Cô ấy không thể gia nhập vào Tử Sương tông của anh được, tránh ra.

Đệ tử của Tử Sương tông này nghe thấy giọng nói này, đang định nổi giận, lại phát hiện ra người đến là một Tiên tử cực xinh đẹp, hơn nữa từng vầng sáng năm màu đang bay lượn sau lưng cô, giống như Bồ Tát Phật môn trong truyền thuyết vậy. Đệ tử của Tử Sương tông này mau chóng ngậm miệng lại, không tự chủ chắp tay lại lùi về phía sau.

Không chỉ có gã, cho dù những người còn lại đứng bên cạnh cũng không tự chủ được kính cẩn lùi về sau.

Lạc Huyên nhìn Tiên tử khiến người ta không tự chủ muốn bay lên tỏ lòng thành kính, trong lòng không ngờ có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.

- Cô có bằng lòng đi cùng tôi không?

Ngữ khí Tiên tử này bình tĩnh, nhưng lại giống như có ma âm vậy, khiến Lạc Huyên không tự chủ được liền gật đầu.

Thấy Lạc Huyên gật đầu, Tiên tử này lập tức vung tay mang theo một đường cầu vồng ngũ sắc, cùng Lạc Huyên biến mất.

Một lúc lâu sau, Lạc Huyên mới phản ứng lại, đứng trên đám mây ngũ sắc khom người nói:

- Tiền bối, vãn bối vừa mới phi thăng lên Tiên giới, tiền bối sao lại muốn dẫn vãn bối đi?

Tiên tử này mỉm cười nói:

- Vì có duyên.

- Có duyên?

Lạc Huyên ngạc nhiên chằm chằm nhìn Tiên tử trước mặt này.

- Là có duyên, khi tôi tiến vào Tu Chân giới, có tên là Lăng Ba, sau đó người ta đều gọi tôi là Lăng Ba Tiên tử…

Lạc Huyên không đợi Lăng Ba Tiên tử nói xong, lập tức hiểu ra, liền khom người nói:

- Vãn bối bái kiến Lăng Ba Tiền bối, vãn bối may mắn có được Tiên phủ của tiền bối, nên mới phi thăng Tiên giới.

Lăng Ba Tiên tử lại cười nhạt nói:

- Đây cũng là duyên phận, lúc trước tôi ỷ pháp lực thâm hậu, để lại vài lối đi thông đến Tiên phủ mà tôi để lại trong Tu Chân giới dưới giới phàm, duy nhất chỉ có cô lấy được truyền thừa của tôi, có thể thấy chính là duyên phận. Cô từ giới diện nào đến, lấy được Tiên phủ của tôi?

- Vãn bối từ Thần châu đến.

Lạc Huyên mau chóng đáp.

- Không ngờ là từ nơi đó?

Lăng Ba Tiên tử có chút kỳ quái lặp lại một câu, nhưng mau chóng liền trở lại tự nhiên hỏi:

- Cô tên là gì?

- Vãn bối tên Lạc Huyên.

Lạc Huyên phép tắc đáp, cô từ trên người Lăng Ba Tiên tử cảm thấy một cảm giác thánh khiết khó có thể biểu đạt bằng lời vây quanh.

Lăng Ba Tiên tử ừ một tiếng rồi nói:

- Lạc Huyên, thứ mà cô tu luyện dưới Tu Chân giới chính là truyền thừa mà tôi để lại, bây giờ cô có bằng lòng tiếp tục bái tôi làm thầy, tu luyện cùng tôi không?

Lạc Huyên hơi do dự một chút, rồi đáp:

- Đệ tử bằng lòng.

Thứ mà cô tu luyện dưới Tu Chân giới chính là truyền thừa của Lăng Ba Tiên tử, bây giờ bái Lăng Ba Tiên tử làm thầy, cũng chẳng có gì là lạ. Lúc này cô cũng hiểu ra, tại sao khi vừa mới gặp Lăng Ba Tiên tử, cô lại có cảm giác quen thuộc rồi. Hóa ra công pháp tu luyện của hai người là cùng một truyền thừa.

- Tốt.

Lăng Ba Tiên tử hài lòng gật đầu nói:

- Tôi còn có một tên khác là Lăng Ba Thánh đế, bây giờ cô không biết không sao, sau này cô cũng sẽ biết.

Nói xong, cô nhìn về phía hư không vô cùng vô tận nói:

- Vốn dĩ tôi sớm đã rời khỏi đây rồi, chỉ có điều lại cảm thấy mất đi thứ gì đó. Bây giờ cô đến rồi, cảm giác đó của tôi cũng biến mất rồi, có thể thấy chúng ta đúng là có duyên. Tiên giới sắp có trận đại hỗn loạn, thực lực của tôi quá thấp, không quay về thiên vực được, lối đi duy nhất chỉ có thể tiến tới trận hỗn loạn đó.

Lạc Huyên vừa mới phi thăng Tiên giới, quả thực không biết cái gì là Thánh đế. Bây giờ Lăng Ba Thánh đế nói sức mạnh của mình quá thấp, cô thực sự cho rằng sư phụ chỉ là một người bình thường trong Tiên giới, đành phải lần nữa cung kính hỏi:

- Sư phụ, vậy lối ra duy nhất đó ở đâu?

Cô không có chút ấn tượng trực quan Tiên giới sắp xảy ra trận hỗn loạn lớn như nào, chỉ biết bất luận là hỗn loạn gì, cũng không phải là tu sĩ vừa mới phi thăng như cô có thể chi phối được.

- Thần Phần vực.

Lăng Ba thánh đế nghiêm trọng trả lời:

- Sư phụ rất hi vọng trong Tiên giới những người có kiến thức đều có thể đến Thần Phần vực, sau này ra chút sức lực cống hiến bảo vệ cho Tiên giới. Đáng tiếc là, những người như này cũng không nhiều, cho dù có vài người đến Thần Phần vực, cũng hoàn toàn là vì bản thân mình mà thôi.

Bất luận là do nguyên nhân gì, Tiên đế từ Tiên giới tiến vào Thần Phần vực cũng không vì chỉ mấy vị Đại đế tiến vào mà là nhiều người hơn mà tiến vào. Dù sao những người tiến vào Thần Phần vực đến bây giờ cũng chưa có bất kỳ tin tức gì, ai biết được những người tiến vào trong đó còn sống hay đã chết?

Đối với chuyện Tiên giới có bao nhiêu người tiến vào Thần Phần vực, cũng không ai để ý, người của Tiên giới và Thần Phần vực cũng không để ý, Diệp Mặc vẫn đang tu luyện trong Thế giới trang vàng lại càng không để ý.

Lúc này Diệp Mặc đang trong lúc cấp bách, tu vi của hắn sớm đã không còn là Tiên đế trung kỳ khi mới bế quan nữa, khi trận bàn thời gian vận chuyển trăm năm, bên ngoài dường như cũng đã vạn năm trôi qua rồi, tu vi của Diệp Mặc cũng sắp đạt đến Tiên đế viên mãn rồi, bây giờ hắn đang leo lên Tiên đế viên mãn.

Ken két…

Âm dương song mạch mà Diệp Mặc tu luyện hoàn toàn biến thành tro bụi, còn một số Tiên tinh mà lúc trước hắn lấy được cũng bị hắn hấp thụ sạch. Đáng tiếc là, hắn vẫn là Tiên đế đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là lên đến Tiên đế viên mãn.

Diệp Mặc thở dài, trong mấy năm nay, hắn dùng rất nhiều Thất Diệu Hoàng Cực tuyền - Thần tuyền túy thể cao cấp, tu vi luyện thể vẫn dẫm chân ở Tiên thần thể đỉnh phong, khoảng cách với Thánh thể chỉ kém tí ti. Bây giờ hắn dùng hết tất cả Thần tinh và Thần linh mạch, nhưng tu vi thì vẫn cách Tiên đế viên mãn một chút thôi.

Đọc truyện chữ Full