Thời Không Thoa của Diệp Mặc lúc này cũng đã rời khỏi thông đạo lối vào của Tiên giới và Thánh đạo Tàn giới, Mục Tiểu Vận và Thanh Như cũng đã ngồi trên Thời Không Thoa, đến Tiểu Băng Sâm cũng ra ngoài rồi. Cộng thêm Diệp Mặc, trên Thời Không Toa cũng có bảy người. Mặc dù Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm còn cả Cừu Nhưỡng cũng chưa tính là con người, nhưng Diệp Mặc cũng chưa bao giờ đối đãi với bọn chúng như vật nuôi cả.
Tâm trạng của Diệp Mặc cũng là lần đầu tiên thoải mái như này, trận pháp phong ấn này trước khi hắn đến Thánh đạo Tàn giới cũng muốn phong bế rồi. Bây giờ cuối cùng cũng làm được rồi, nếu như không phải muốn đến Hư Thị, thì hắn cũng đã xuất hiện ở Cung Hoa Thiên rồi.
Đến Hư Thị không phải chuyện một hai ngày, Diệp Mặc không thể nào nhờ mượn Truyền tống trận trong này, hắn sớm đã chuẩn bị trường kỳ phi hành rồi. Bây giờ mọi người ngồi trên Thời Không Thoa nói chuyện, Diệp Mặc cũng vui vẻ truyền một chút tâm đắc tu luyện của mình cho mọi người.
- Diệp đại ca, năm đó nếu như không phải là anh, thì tôi có thể cũng không thể nào tỉnh lại trong Băng Thần cấm địa nữa rồi.
Sau khi dời chủ đề tu luyện, Thanh Như lại lần nữa cảm thán ân cứu mạng của Diệp Mặc năm đó.
Đối với chuyện Thanh Như xuất hiện trong Băng Thần cấm địa như này, còn cả Băng Thần cấm địa tại sao lại xuất hiện những thiếu nữ bị đóng băng kia, Diệp Mặc cũng chỉ là đại khái suy đoán mà thôi. Thanh Như không giải thích, hắn cũng không cố ý đi hỏi, hắn không phải là một người thích tám chuyện, huống chi hắn cảm thấy Thanh Như hình như cũng phản cảm với chuyện này.
Diệp Mặc biết rõ Thanh Như tại sao lại cảm thán, bất luận là ai, chỉ cần còn hi vọng sống, thì không ai lại muốn chết cả. Vì Thanh Như lúc đó còn có chút hồ phách, cho nên hắn dùng một viên Thiên Tâm Phục Hồn đan cứu sống Thanh Như. Bây giờ Uyển Thanh hồn phách đều tiêu tán, cho dù là Thiên Tâm Phục Hồn đan, cũng không thể nào cứu nổi. Nếu như hắn có thể tìm được một chút hồn phách của Uyển Thanh về, hắn còn có thể cứu sống được Uyển Thanh, còn có thể tìm được tia hồn phách đó hay không, thì chỉ có thể đi tìm người của Âm Minh giới trong Hư Thị hỏi thăm chút mà thôi.
Thanh Như thấy ánh mắt Diệp Mặc cụp xuống, còn cho rằng Diệp Mặc lại nghĩ đến chuyện Băng Thần cung dùng đại trận Băng Thần giam hắn. Đang định an ủi Diệp Mặc một chút, liền nghe thấy Diệp Mặc bỗng nhiên nói:
- Vô Ảnh, dừng Thời Không Thoa lại, chúng ta xuống đây xem xem.
- Như Nam sư muội lâu rồi không gặp.
Sau khi hạ Thời Không Thoa xuống, Diệp Mặc ngay lập tức bước ra khỏi Thời Không Thoa cười ha hả nói.
Ba người trước mặt, một người trong đó chính là Nữu Như Nam da dẻ có chút đen, lúc trước Nữu Như Nam nói muốn rời khỏi Hành Thị Thần Giác, cho nên Diệp Mặc nhìn thấy Nữu Như Nam vẫn ở đó, liền có chút ngạc nhiên.
- Anh là Diệp Mặc sư huynh.
Nữu Như Nam lập tức nhận ra Diệp Mặc, đồng thời nhìn thấy Diệp Mặc cũng không phải một mình đến đây.
- Sao anh vẫn còn ở đây?
Nữu Như Nam nhìn Thanh Như tuyệt sắc vô song và Mục Tiểu Vận xinh đẹp, có chút kinh dị hỏi. Cô biết rõ Diệp Mặc đắc tội với rất nhiều người trong này, theo cách nghĩ của cô, Diệp Mặc đi càng xa càng tốt, sao lại quay về nơi này?
- Trước tiên đừng quan tâm tại sao tôi ở trong này, tôi muốn hỏi cô sao còn chưa đi?
Diệp Mặc cũng có chút thiện cảm với Nữu Như Nam, hắn đến Thánh đạo Tàn giới, người đầu tiên gặp mặt chính là Nữu Như Nam, lúc trước Nữu Như Nam cũng giúp hắn rất nhiều.
- Trong này không có chuyện của anh, anh tránh ra.
Người đàn ông đi cùng Nữu Như Nam lập tức quát Diệp Mặc một câu, nếu như không phải nhìn thấy tu vi của Diệp Mặc cũng không thấp hơn bọn họ, nói không chừng bọn họ cũng ra tay rồi.
Diệp Mặc vừa nhìn liền biết hai người này đang chặn Nữu Như Nam lại, còn nguyên nhân thế nào thì hắn không biết. Nhưng Diệp Mặc hiểu con người Nữu Như Nam, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ lại gây sự. Hắn vung tay tát một cái ra, người đàn ông vừa nãy nói chuyện trực tiếp bị cái tát của Diệp Mặc tát bay mấy nghìn mét, đập lên trên một đống đất nhỏ, khiến đống đất đó trực tiếp hóa thành một cái hố to.
Nữu Như Nam biết sự lợi hại của Diệp Mặc, nhưng cũng không ngờ Diệp Mặc lại trở nên lợi hại như này, cô sững sờ nhìn Diệp Mặc, trong lúc nhất thời quên đi mình định nói gì.
Một gã Tiên đế khác mau chóng phản ứng lại, lập tức run bần bật nói:
- Chúng tôi là người của Hành Thị Thần Giác, tiền bối lại không biết ngô khoai thế nào liền ra tay như vậy, Hành Thị Thần Giác tôi…
Tên Tiên đế này còn chưa dứt lời, lại bị một cái tát của Diệp Mặc tát bay, đập vào một Tiên đế khác đang trong hố đất kia không thể nào đứng dậy nổi.
Hai gã Tiên đế, đều là đỉnh phong trong Tiên giới, nhưng bây giờ dưới tay Diệp Mặc, quả thực cũng không bằng con sâu cái kiến, điều này quả thực là sự chênh lệch về sức mạnh.
Nữu Như Nam phản ứng lại, cảm kích nhìn Diệp Mặc nói:
- Lúc trước sau khi tôi ra khỏi Mộ hoa Thần sơn, lập tức rời khỏi Hành Thị Thần Giác, sau đó tôi gặp được mẹ tôi ở Thủy Vân Thần thành…
- Mẹ của cô chẳng phải đã rời khỏi cô từ khi cô còn rất nhỏ hay sao?
Diệp Mặc nghi ngờ hỏi, lúc trước hắn cũng nghe thấy Nữu Như Nam nói về chuyện này.
Nữu Như Nam gật đầu nói:
- Đúng, sau đó tôi mới biết mẹ của tôi rời xa tôi là vạn bất đắc dĩ. Sau khi tôi gặp lại mẹ tôi, vốn dĩ sống và tu luyện cùng với mẹ cũng rất vui vẻ, nhưng lúc này lại xảy ra một chuyện, tôi mà mẹ trong một lần lịch lãm rèn luyện tìm được một Thiên mệnh Đạo quả …
Diệp Mặc kỳ quái hỏi:
- Cái này chẳng phải là chuyện tốt sao? Thiên mệnh Đạo quả cảm ngộ sinh mạng để Chứng đại đạo, cô sớm muộn gì cũng dùng đến nó.
Nữu Như Nam thở dài nói:
- Đây vốn dĩ là chuyện tốt, nhưng vấn đề là ở chỗ này, tôi và mẹ tôi đều không có kinh nghiệm thu Đạo quả, không lập tức dùng cấm chế khóa Đạo quả lại, kết quả đạo vận tràn ra ngoài, thu hút sự chú ý của người khác. Thậm chí còn dẫn đến một Dục đạo Thánh đế, Dục đạo Thánh đế đó cưỡng ép cướp đi Đạo quả của chúng tôi, lại còn giữ lại khí tức của Đạo quả, lại dẫn người của Hành Thị Thần Giác đến. Hành Thị Thần Giác dẫn mẹ tôi đi, bảo tôi đi hái Đạo quả vừa mới tìm được. Nhưng tôi tìm ở chỗ nào chứ? Tôi vốn dĩ không có Đạo quả, Đạo quả bị người ta cướp đi rồi mà.
Thanh Như cũng đã đi đến, chen miệng vào nói:
- Hành Thị Thần Giác đó không ngờ lại không lục soát?
Nữu Như Nam cúi đầu không nói gì, Diệp Mặc lại cười khẩy nói:
- Bọn họ không phải là không lục soát, mà vì Đại tiểu thư đó làm kỹ nữ còn muốn lập miếu thờ nữa.
Diệp Mặc đoán Đại tiểu thư của Hành Thị Thần Giác chắc chắn là vẻ ngoài làm người tốt, nếu như Nữu Như Nam không thu hồi Đạo quả, vậy thì lục soát cũng sẽ không có gì Thanh Như không biết rõ ai là Đại tiểu thư, cũng không biết giữa Nữu Như Nam và Đại tiểu thư có dính líu gì, chỉ mỉm cười, cũng không tiếp tục phản bác lại.
- Đi thôi, tôi và cô đến Hành Thị Thần Giác một chuyến.
Diệp Mặc dứt khoát nói, lúc trước Nữu Như Nam giúp Diệp Mặc rất nhiều, hôm nay một Hành Thị Thần Giác hắn quả thực cũng không coi ra gì, tiện thể đi một chuyến cũng chẳng sao.
Nữu Như Nam giật mình nhìn Diệp Mặc nói:
- Diệp sư huynh, Hành Thị Thần Giác rất có khả năng có Hóa đạo Thánh đế, cho dù không có Hóa đạo Thánh đế, Dục đạo Thánh đế cũng chắc chắn có, anh đến…
Nữu Như Nam cho rằng, Diệp Mặc mặc dù lợi hại, dù sao cũng không phải Thánh Đế, sao có thể chọc giận Hành Thị Thần Giác được?
- Cô yên tâm đi, tôi cũng có ân với Đại tiểu thư của Hành Thị Thần Giác, tin rằng chút mặt mũi này cô ấy cũng sẽ nể.
Diệp Mặc an ủi nói.
Nữu Như Nam thấy Diệp Mặc nói vậy, cũng chỉ biết gật đầu. Trên thực tế cô căn bản cũng không còn đường chạy nữa rồi, nếu như Diệp Mặc không giúp, cô và mẹ cô chỉ có thể bị hãm hại trong Hành Thị Thần Giác.
…
Hành Thị Thần Giác cũng không có gì khác biệt so với lúc trước hắn đến, vẫn là một sơn trại chằng chịt cấm chế. Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm và cả Cừu Nhưỡng cũng được Diệp Mặc cho vào trong Thế giới trang vàng, Mục Tiểu Vận, Thanh Như và Phục Phi đi cùng Diệp Mặc và Nữu Như Nam đến trước sơn trại của Hành Thị Thần Giác đó.
Hai gã bảo vệ kia rõ ràng cũng nhận ra Nữu Như Nam, bọn họ nhìn thấy Nữu Như Nam dẫn mấy người Diệp Mặc đến, cũng không nói gì nhiều, trực tiếp cho năm người tiến vào. Đối với mấy người tu vi cao nhất mới là Tiên đế, hai gã bảo vệ này căn bản cũng không coi ra gì.
- Như Nam, họ là ai vậy?
Một người con gái xinh đẹp mặt quần áo màu xanh lục cũng đã từ con đường đá xanh kia đi đến đón.
Người con gái mặc quần áo xanh lục này Diệp Mặc đương nhiên nhận ra, chính là Đại tiểu thư của Hành Thị Thần Giác. Cô chỉ biết Diệp Mặc, còn ba người phía sau Diệp Mặc, cô không biết một ai. Khi cô nhìn thấy Thanh Như, trong lòng lại càng kinh ngạc về dung nhan xinh đẹp của Thanh Như.
Là Đại tiểu thư của Hành Thị Thần Giác, Hành Uyển Mạn rất tự tin về dung nhan của mình, nhưng trước mặt Thanh Như, cô cũng chỉ có thể mặc cảm. Thân hình và khuôn mặt hoàn mỹ của Thanh Như, quả thực chính là hóa thân của người con gái hoàn mỹ, đừng nói là Thanh Như, cho dù là Mục Tiểu Vận cũng đẹp hơn cô.
- Đại tiểu thư, cô biết Diệp Mặc, ba người còn lại là bạn của Diệp Mặc.
Nữu Như Nam cũng không còn sự tôn kính đối với Đại tiểu thư như lúc trước nữa, chỉ bình tĩnh giới thiệu.
Hành Uyển Mạn lạnh nhạt nói:
- Nếu như vậy, thì cứ vào trước rồi nói chuyện, Như Nam, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cô.
Diệp Mặc cười khẩy nói:
- Nhất định sẽ giúp, thì cũng sẽ không nhốt mẹ của Như Nam lại. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
- Mẹ của Như Nam từ lúc nào bị giam lại rồi? Bà ấy làm khách trong Hành Thị Thần Giác chúng tôi.
Hành Uyển Mạn nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Không nói lúc trước Diệp Mặc không bán Thần Tâm thạch cho cô, ngay cả giúp cô trong Mộ Hoa Thần sơn, cũng muốn một quả Lôi Âm Tuế Nguyệt quả của cô. Hôm nay Diệp Mặc tự tạo nghiệp chướng, chủ động đến Hành Thị Thần Giác, thì đừng trách Hành Uyển Mạn không khách khí.
Cô mặc dù nghi ngờ thủ đoạn của Diệp Mặc tương đối lợi hại, nhưng tình cảnh lúc trước, cô lại càng tin Diệp Mặc và mấy người kia cùng một giuộc, chính vì như vậy, cô mới có thể chạy thoát. Cho dù Diệp Mặc lợi hại thật, cho dù là Bán thánh đỉnh phong nhất, trước mặt Thánh Đế của Hành Thị Thần Giác cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.
Trong đại điện của Hành Thị Thần Giác, có hai vị Dục đạo Thánh đế đang ngồi, còn có hai vị Tố đạo Thánh Đế, ngoài ra, còn có bốn vị Tiên đế. Một người con gái mặc áo trắng ngồi hàng ghế khách, trong tay bưng một chén trà, nhắm chặt mắt.
Không khí trong đại điện dường như có chút cổ quái, còn lúc này, tên Dục đạo Thánh đế ngồi ở ghế đầu bỗng nhiên lấy ra một truyền tin châu nhìn một chút, sau đó cười ha hả nói:
- Như Nam trở về rồi, còn dẫn theo một tên Bán thánh tên Diệp Mặc. Lúc trước hai quả Lôi Âm Tuế Nguyệt quả của Hành Uyển Mạn, một quả trong đó là bị người này lấy đi. Xem ra, người này quay về trả lại Lôi Âm Tuế Nguyệt quả cho Hành Thị Thần Giác chúng ta.
Mặc dù cười nói, nhưng không hề che giấu sát cơ trong mắt.