Nhưng trong lòng Diệp Mặc cũng đã hiểu ra chút ý, lúc trước trong đại hội chia suất vào Đạo Quả Tháp, Đạo Nguyên Thánh Đế của Hải tộc muốn khieu chiến hắn, chỉ có điều vì lời uy hiếp cuối cùng của hắn, Hải tộc không biết nguyên nhân gì, ngược lại không khiêu chiến nữa. Bây giờ Thánh Đế Thần bảng của Hải tộc khiêu chiến Tần Tuyền Ki, rõ ràng chính là muốn giết Tần Tuyền Ki, khiến Nhân tộc hạ mã uy, hoặc là khiến hắn hạ mã uy.
Trên đài khiêu chiến Thần Thánh bảng bị giết, bất cứ ai cũng không thể nào bới móc trả thù, lúc trước Củng Hạng sở dĩ dám kiếm cớ đối phó với La Thanh Hà, đó là vì Nhân tộc quá yếu, căn bản không có người dẫn đầu. Bây giờ Nhân tộc có Diệp Mặc dẫn đầu rồi, muốn giết người của Nhân tộc, thì phải có lý do chính đáng.
- Sau này có phải Đạo Nguyên Thánh Đế của Hải tộc ra tay không?
Diệp Mặc hỏi.
Tần Tuyền Ki chủ động trả lời:
- Không trực tiếp ra tay, nhưng có một Đạo Nguyên Thánh Đế cực kỳ tức giận, gã nói khi tôi đánh nhau không ngờ không biết xấu hổ lại đi đánh lén, hơn nữa còn uy hiếp, Hải tộc sẽ không bỏ qua như vậy. Tôi biết thế lực của Hải tộc lớn, cố kìm chế không biện luận gì với tên Đạo Nguyên Thánh Đế của Hải tộc kia. Lúc đó có một Dục Đạo Thánh Đế khác của Nhân tộc đứng một bên nhìn không thuận mắt, nói giúp tôi một câu, nói là Hải tộc chủ động khiêu chiến. Bây giờ thua rồi, Đạo Nguyên Thánh Đế liền ra, đó mới đúng là không biết xấu hổ.
La Thanh Hà thấy Diệp Mặc nhìn về phía gã, vội bổ sung thêm:
- Dục Đạo Thánh Đế kia chính là Thánh Đế Duyệt Hòa của Thần Nữ Thánh Môn, Duyệt Hòa Thánh Đế sau khi nói giúp Tần Tuyền Ki một câu, thì tên Đạo Nguyên Thánh Đế của Hải tộc kia liền giận tím mặt, không ngờ lập tức ra tay giết chết Duyệt Hòa Thánh Đế.
Ngữ khí của Tần Tuyền Ki có chút hạ giọng nói:
- Tôi nhìn thấy có người nói thay cho tôi mà bị giết, lập tức ra tay với tên Đạo Nguyên Thánh Đế kia, nhưng không ngờ, cái này đã sớm nằm trong dự tính của người khác rồi. Tên Đạo Nguyên Thánh Đế đó nhìn như tức giận giết Duyệt Hòa Thánh Đế, nhưng thực ra là gã đợi tôi ra tay.
- Trên thực tế, cho dù Tuyền Ki sư muội không ra tay, thì Nam Sương sư muội cũng xông đến động thủ.
La Thanh Hà đứng một bên thở dài bổ sung thêm.
Diệp Mặc cũng không cảm thấy kỳ quái, Thánh Đế của Thần Nữ Thánh Môn bị giết trong này, Vương Nam Sương xông lên động thủ cũng là chuyện bình thường, hắn thoáng nghĩ liền hiểu, lập tức lại hỏi:
- Có phải nhìn thấy bên này động thủ, sau đó người hai bên càng lúc càng nhiều, cuối cùng hình thành trận chiến như này không?
- Đúng vậy.
La Thanh Hà và Tần Tuyền Ki đều gật đầu đáp lại.
Thấy Vương Nam Sương lúc này đi đến, Diệp Mặc lập tức nói:
- Thanh Hà, anh và Tuyền Ki và cả Nam Sương cùng tôi đến khác điện Hư Thị một chuyến.
- Diệp đan thánh, tôi cùng đi với anh.
Người nói câu này là một Đạo Nguyên Thánh Đế, Đạo Nguyên Thánh Đế này mặc dù Diệp Mặc không quen, nhưng lại biết y. Lúc khi hắn mới đến, hai vị Đạo Nguyên Thánh Đế của Nhân tộc chính là có người này trong đó, còn một người nữa là của Đại Nhật Thần Sơn.
Đạo Nguyên Thánh Đế của Đại Nhật Thần Sơn kia dường như biết Diệp Mặc có phản cảm với y, nên cũng không có hứng đi đến.
La Thanh Hà vội vàng nói:
- Diệp sư huynh, đây là Thánh Đế của Nhân tộc trước giờ vẫn ở trong Hư Thị Tư Phong tiền bối, những người ở Hư Thị như chúng tôi, nhiều lần được Tư Phong tiền bối chiếu cố.
La Thanh Hà cũng đổi cách xưng hô với Diệp Mặc, trong ngữ khí rất tôn kính Tư Phong kia.
- Được, vậy bốn người các anh đi cùng tôi.
Nói xong, Diệp Mặc lại gọi Đổng Yến và Tiên Vu Học đến, bảo bọn ọ gom giúp thi thể của Nhân tộc trên quảng trường lại, đợi hắn xong chuyện sẽ đến phân phối. Vì chuyện này xảy ra, lúc này những Tiên nhân của Nhân tộc chạy đến quảng trường Thần Thánh bảng càng lúc càng nhiều hơn.
- Diệp đan thánh, tôi đến chậm rồi, đợi tôi một cút.
Áo Hách mang theo một đường độn quang hạ xuống trước mặt Diệp Mặc trên quảng trường, kiểu đại chiến như này không ngờ lại thiếu đi gã, nếu gã có thể giúp Nhân tộc trong cuộc đại chiến này giết chế lượng lớn Thánh Đế Hải tộc, thì Diệp Mặc chắc chắn sẽ vô cùng cảm kích.
Gã cũng không nghĩ đến nếu gã chém giết Hải tộc rồi, sẽ dẫn đến hậu quả đáng sợ là gì.
Diệp Mặc vốn dĩ không định dẫn Áo Hách qua đó, nhưng hắn nhìn thấy Áo Hách cũng đã đến rồi, lại đổi chủ ý.
…
Khách điện Hư Thị vốn dĩ là nơi tiếp khác quan trọng nhất của Hư Thị, bình thường chỉ có đại năng các tộc sau khi đến Hư Thị, mới có thể nhận được cường giả bán bộ Hỗn Nguyên của Hư Thị tiếp đón.
Hôm nay đại điện của Hư Thị lài thành nơi hòa giải tranh chấp giữa Nhân tộc và Hải tộc, mặc dù mọi người đều biết, chuyện như này xảy ra rồi, tuyệt đối không phải muốn hòa giải là có thể hòa giải được. Nhưng nếu mọi người đều trong Hư Thị, Hư Thị vẫn cần phải đứng ra nói chuyện, ít nhất không để trận đánh nhau quy mô lớn như này lại xảy ra lần nữa trong Hư Thị.
Quảng trường Thần Thánh bảng của Hư Thị có các loại trận pháp cấm chế mọc lên như nấm, hơn nữa đều là trận pháp cấm chế do các đại năng đỉnh cấp bố trí ra. Cho nên cho dù có nhiều Thánh Đế như này đánh nhau trên quảng trường Thần Thánh bảng, cũng không khiến quảng trường Thần Thánh bảng có chút hư hỏng nào. Một khi những người này đổi sang một chỗ khác đánh nhau, cho dù đánh đổ toàn bộ Hư Thị, cũng không phải là chuyện không thể nào.
Khi năm người Diệp Mặc đến, trong đại sảnh trong khách điện Hư Thị cũng đã có hơn chục Thánh Đế đang ngồi chờ. Ngoài Không Hãn Thánh Đế và năm Đạo Nguyên Thánh Đế của Hải tộc ra, còn có sáu người của các tộc khác.
Diệp Mặc phát hiện tên Đạo Nguyên Thánh Đế của Hải tộc bị hắn đánh bay nửa người không ngờ đã khôi phục lại thân thể, mặc dù khí tức trên người vẫn có chút bất ổn, nhưng rõ ràng đang trong quá trình khôi phục. Diệp Mặc trong lòng thầm nghĩ, xem ra đồ tốt của Hải tộc đúng là không ít.
Không Hãn Thánh Đế đợi năm người Diệp Mặc ngồi xuống rồi, lúc này mới trầm giọng nói:
- Chuyện như này xảy ra trong Hư Thị, có ảnh hưởng rất lớn đối với Hư Thị chúng tôi. Tôi mời năm vị Tiên hữu đứng ngoài quảng trường Thần Thánh bảng quan sát này đến, cũng là hi vọng mọi người có thể nói rõ chuyện này, không nên phát sinh những chuyện tương tự nữa.
La Thanh Hà thấy Diệp Mặc nhìn mình một cái, lập tức đứng dậy ôm quyền nói:
- Không Hãn Thánh Đế đại nhân, các vị Tiên hữu, mặc dù mọi người đều biết nguyên nhân của chuyện này, tôi vẫn phải nói lại lần nữa…
La Thanh Hà không thêm mắm thêm muối nói đầu đuôi sự việc ra một lần, lúc này mới ngồi xuống. Truyện được copy tại
Đối với những lời này của La Thanh Hà, không có ai có ý kiến gì. Cho dù là Đạo Nguyên Thánh Đế của Hải tộc, cũng không có ý kiến gì. Đừng nói chuyện này có nhiều người chúng kiến như này, cho dù không có ai nhìn thấy, thì quảng trường Thần Thánh bảng cũng có trận pháp quan sát cực lớn.
Mặc dù như vậy, Không Hãn Thánh Đế đợi La Thanh Hà ngồi xuống rồi, vẫn hỏi:
- Hải tộc có ý kiến gì với lời thuật lại của Nhân tộc không?
Tên Đạo Nguyên Thánh Đế của Hải tộc bị Diệp Mặc đánh bay nửa người, bây giờ đã khôi phục lại kia đứng dậy nói:
- Không Hãn Thánh Đế đại nhân, chuyện đúng là như vậy, nhưng khi Diệp đan thánh đến, tôi cũng đã kêu dừng tay rồi. Nhưng Diệp đan thánh vẫn điên cuồng chém giết, tôi hi vọng Diệp đan thánh có thể giải thích một chút về những chuyện bản thân đã làm với Hải tộc chúng tôi. Hải tộc chúng tôi sừng sửng vọ số năm, nếu như không được giải thích về chuyện này, thì Hải tộc chúng tôi tuyệt đối không bỏ qua đâu.
Rõ ràng là Hải tộc vô lý, chỉ có điều Hải tộc ỷ cường thế, nên mới dám nói những lời vô lễ như này. Không Hãn Thánh Đế trong lòng cười khẩy, ông mới là người sẽ không quản mâu thuẩn giữa Hải tộc và Nhân tộc. Cho dù là quản, tu vi của ông cũng không quản nổi. Cái mà ông để ý chính là, Hư Thị trong thời gian này, Hải tộc và Nhân tộc đừng tiếp tục gây chuyện nữa.
Đồng thời trong lòng ông cũng bất mãn với Diệp Mặc, trước khi Nhân tộc chưa xuất hiện người dẫn đầu, Thánh Đế của Nhân tộc đều là cụp đuôi lại, cho dù bị ức hiếp, cũng không có ai dám đánh nhau với đại tộc với quy mô lớn như này. Lần này Nhân tộc sở dĩ dám làm như vậy, tuyệt đối liên quan đến Diệp Mặc không thể tách rời.
Cho nên biết rõ tên Đạo Nguyên Thánh Đế này già mồm át lẽ phải, Không Hãn Thánh Đế vẫn nhìn Diệp Mặc hỏi:
- Diệp đan thánh anh đại diện cho Nhân tộc, có suy nghĩ về những gì mà Thao Phủ tiên hữu của Hải tộc nói không?
Diệp Mặc bình thản nói:
- Ồ, tôi thực sự không chú ý lắm đến chuyện Thao Phủ bảo dừng tay. Nhưng tôi thấy kỳ lại là, bản thân Thao Phủ cũng lên quảng trường đánh nhau, anh ta nếu như muốn gọi dừng tay lại, tại sao bản thân vẫn còn đánh nhau với một Hóa Đạo Thánh Đế của Nhân tộc chứ? Là tu vi của anh ta chưa đủ, bị Hóa Đạo Thánh Đế của Nhân tộc tôi áp chế lại, hay là anh ta muốn dừng tay lại chỉ là Nhân tộc tôi, chứ không phải là Hải tộc?
- Nếu là lời như này thì tôi hiểu, hóa ra anh ta yêu cầu Nhân tộc tôi giơ tay lên cho Hải tộc giết chết từng người một à. Nếu như thêm một trận nữa, thôi nghe thấy rồi, có lẽ tôi sẽ làm theo những gì Thao Phủ nói, hơn nữa cũng yêu cầu người của Nhân tộc đứng yên, để cho Hải tộc giết hết sạch mới thôi.
Tần Tuyền Ki cũng không hiểu rõ Diệp Mặc, bây giờ cô nghe thấy Diệp Mặc nói thú vị, suýt chút nữa không nhịn được mà cười lên.
Sắc mặt Thao Phủ vô cùng âm trầm, cũng không tiếp lời Diệp Mặc.
Cũng giống như vừa nghe thấy Thao Phủ nói, Không Hãn Thánh Đế giống như căn bản không nghe ra lời mỉa mai trong lời nói của Diệp Mặc, ngược lại gật đầu nói:
- Nếu hai bên vì hiểu lầm mà như này, thì hai bên tỏ thái độ đi.
Thao Phủ đứng lên nói:
- Hải tộc tôi cũng là một đại tộc, không muốn tạo nên cảnh máu chảy thành sông. Chỉ cần Diệp đan thánh tự phế tu vi, chuyện này coi như xong.
Tất cả mọi người đều biết rõ, lời này của Thao Phủ là có ý gì, Nhân tộc bây giờ có người dẫn đầu là Diệp Mặc. Một khi Diệp Mặc tự phế tu vi của mình, thì Nhân tộc cũng không còn người mà trông cậy vào nữa, dù bản thân Diệp Mặc cũng có kết cục vô cùng bi thảm. Lời này của Thao Phủ thực tế chính là muốn Nhân tộc trong Hư Thị bị diệt vong, chỉ có điều trước đó phải giết chết Diệp Mặc mà thôi.
Không Hãn Thánh Đế đợi Thao Phủ nói xong, liền ôn tồn nói:
- Diệp đan thánh có yêu cầu gì với Thao Phủ tiên hữu không?
Diệp Mặc từ từ đứng lên nói:
- Yêu cầu của Thao Phủ rất có đạo lý, đợi một năm nào đó tâm trạng của tôi đột nhiên không tốt, nói không chừng tôi sẽ nhớ ra chuyện này.
Không Hãn Thánh Đế không ngờ cũng gật gật đầu, không chút nào cảm thấy Diệp Mặc nói có vấn đề, ngược lại tiếp tục nói:
- Diệp đan thánh bản thân có yêu cầu gì không?
Diệp Mặc mỉm cười:
- Tôi là người rất dễ nói chuyện, lúc này cũng không dám đưa ra yêu cầu gì. Sau này tâm trạng của tôi không tốt đột nhiên nhớ đến chuyện này, tôi sẽ đến Hải tộc đá cho mấy phát.
Không Hãn Thánh Đế lại nhìn Thao Phủ hỏi:
- Yêu cầu của Diệp đan thánh, Thao Phủ Thánh Đế cảm thấy thế nào?
- Rất được.
Thao Phủ cố kìm nén sự phẫn nộ nói, một Hóa Đạo của Nhân tộc phách lối như này, cũng là lần đầu tiên gã nhìn thấy.
Không Hãn Thánh Đế nghe xong không ngờ lại cười đứng dậy nói:
- Được, chuyện này mọi người cũng rất lý trí, đều đồng ý yêu cầu của đối phương, coi như giải quyết ổn thỏa hết rồi, hi vọng hai bên sau này đừng làm những chuyện như này trong Hư Thị nữa, đồng thời hai bên đánh nhau trong Hư Thị mỗi bên phải bỏ ra một tỉ Thần tinh, coi như tiền bồi thường trận pháp cấm chế bị phá hoại trên quảng trường Thần Thánh bảng.