TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hào Môn Kinh Mộng 1: 99 Ngày Làm Cô Dâu
Quyển 3 - Chương 18: Chiến thắng trong yên lặng

Lời nói thờ ơ nhưng ai có lỗ tai cũng có thể nghe ra ý tứ uy hiếp trong đó. Tô Nhiễm biết chắc chuyện này không thể không liên quan đến anh, cô cứng đờ đứng yên tại chỗ, chăm chú nhìn người đàn ông vẫn đang thong dong trầm tĩnh như cũ ngồi trên sofa, bàn tay nhỏ nhắn bất giác nắm chặt, rồi nhanh chóng buông thỏng ra.

"Diệp Lỗi không có đắc tội với anh." Rất lâu, cô mới thở đều lại được.

Lệ Minh Vũ ngẩng đầu nhìn cô, thần sắc anh đầy dịu dàng, nhìn anh có vẻ ôn hòa trầm lặng vô cùng, "Dĩ nhiên rồi, bốn năm trước anh và em trai em rất hòa hợp với nhau, cậu ấy đương nhiên không đắc tội với anh." Thấy ánh mắt cô trở nên không vui, anh cố ý cười, "Em sao vậy? Không phải em thật sự nghĩ chuyện học phần này liên quan đến anh đấy chứ? Là cậu ấy học không giỏi, sao lại liên quan đến người khác được em?"

Tô Nhiễm nổi cáu.

"Hơn nữa, qua lại với trường học là một việc làm rất tốn thời gian và công sức. Em cần phải hiểu hiệu trưởng của Diệp Lỗi là nhân vật khó tính nhất trong thành viên hội đồng quản trị của trường. Anh cũng không có bản lĩnh lớn để khiến học phần của sinh viên ưu tú xảy ra vấn đề." Anh phiền muộn nói.

Tô Nhiễm ngứa răng. Ngay cả Diệp Lỗi học trường gì, người trong thành viên hội đồng quản trị của trường, anh đều biết hết, vậy mà vẫn ở đây giả bộ hiền lành sao?

"Được. Anh nói chuyện này không liên quan tới anh, còn Băng Nựu thì sao? Con bé chỉ là đứa trẻ!" Cô biết anh nhất định có âm mưu.

"Băng Nựu? Cô bé đó rất đáng yêu, nên anh mới đi thăm con bé. Anh vốn chỉ muốn trả đồ cho con bé nhưng không ngờ em đến nhanh quá. Không sao đâu, lần sau anh trả cho con bé cũng được mà." Lệ Minh Vũ thản nhiên cười.

Cô ngờ vực, "Đồ gì?"

Lệ Minh Vũ không nói lời nào, lấy từ trong túi áo vest ra một thứ, đặt trên bàn trà, rồi nhìn cô đầy chờ mong.

Tô Nhiễm tiến lên, cầm qua nhìn, đôi mắt cô chợt trợn to!

Lại là bức tranh mà Băng Nựu vẽ. Cô nhớ rất rõ, bức tranh này bị gió thổi đi, cô tìm cả buổi vẫn không thấy. Khi Băng Nựu biết đã mất bức tranh, cô bé buồn bã vô cùng.

Nhưng........

"Tại sao lại ở đây?" Cô phản xạ có điều kiện nhìn anh hỏi.

Lệ Minh Vũ không trả lời nguồn gốc của bức tranh này, đôi mắt đen thẳm lóe sáng, như một vòng xoáy kỳ lạ khiến người khác không cách nào đoán ra.

"Từ nhỏ thầy cô đã dạy chúng ta, nhặt được của rơi, phải trả lại cho người bị mất. Vậy em nói thử xem, bức tranh này anh phải giải quyết như thế nào đây? Chờ có cơ hội trả cho Băng Nựu?" Anh khiêm tốn hỏi ý kiến Tô Nhiễm, dáng vẻ ưu buồn nhưng tàn ác, "Hay là anh đưa thẳng cho người làm giải phẫu kia?"

"Rốt cuộc anh muốn thế nào?" Tô Nhiễm không nhịn được nữa, căm tức hỏi anh. Mọi khẩn trương, lo lắng và sợ hãi trong lòng cô đã sớm thành oán hận, bùng phát hết lên người anh.

So với kích động của cô, Lệ Minh Vũ vẫn trầm tĩnh như thường. Anh dường như lười trả lời câu hỏi của cô, uống một hớp nước rồi đặt xuống, tác phong của anh thư thái như đã nắm hết mọi tự tin trong tay mình từ lâu.

Trong không khí, lủi động hai luồng khí chênh lệch, như lửa chạm nước, rồi lại như khí nóng đập vào khí lạnh. Cô dùng chiêu Giáng Long thập bát chưởng, còn anh chỉ tỉnh bơ đỡ bằng một chiêu Thái cực, đánh cho lửa giận của cô bức ngược vào trong, lấy nhu chế cương.

Tô Nhiễm nhanh chóng bình tĩnh, ầm ĩ dù sao cũng không giải quyết được vấn đề. Cô càng sốt ruột, càng chứng minh mình có nhược điểm để anh nắm bắt. Cô thầm hít sâu một hơi, đợi tâm tình bình ổn trở lại, cô bình thản nói, "Nhờ anh sau này đừng quấy rối Diệp Lỗi hay những người khác bên cạnh tôi."

Thái độ của cô làm Lệ Minh Vũ hài hòng, môi anh thoáng cong lên, anh đứng dậy, vóc người cao lớn hầu như che khuất ánh sáng đằng sau anh. Đôi mắt Tô Nhiễm hơi thơ thẫn, vô thức lui về sau một bước.

"Dẫn tôi đến nơi em điều chế hương tham quan." Anh bất ngờ nói.

Tô Nhiễm sửng sốt, liền cau mày, "Anh có ý gì?"

"Tôi là nhà đầu tư 'Midi', đương nhiên muốn hiểu rõ quá trình điều chế nước hoa này rồi." Giọng nói Lệ Minh Vũ vẫn rất nhẹ nhàng, giống như đang đòi hỏi yêu cầu đơn giản như chuyện cơm nước thường ngày. "Nước hoa này cần cải tiến. Đừng quên, chúng ta chỉ mới ký thỏa thuận, còn hợp đồng chính thức vẫn chưa ký."

Tô Nhiễm nhìn anh chằm chằm. Nếu chỉ là chuyện riêng của một mình, chắc chắn cô sẽ không nói tiếng nào mà đuổi anh ra khỏi cửa. Nhưng vừa nghĩ đến bộ dạng khốn khổ của Guerlain, cô đành phải thôi, cố nén bực dọc xuống rồi cầm lấy giỏ xách.

Thang máy từ tầng ba mươi từ từ đi xuống, ở nơi này có khá nhiều hộ gia đình nên trên đường đi xuống, thang máy thường hay dừng đi dừng lại, lãng phí kha khá thời gian.

Trong thang máy, Tô Nhiễm đứng ở một bên cách xa Lệ Minh Vũ, lưng cô dán chặt vào vách thang máy. Suốt quá trình, xugn quanh đều im lặng như tờ, bầu không khí có phần gượng gạo. Hôm nay cũng không biết tại sao mà người trong thang máy khá đông. Khi thang máy xuống đến tầng hai mươi, cửa thang máy vừa mở ra, thêm một tốp người nữa bước vào. Những người này đi cùng nhau nên ai cũng cố gắng chen chúc chung vào thang máy.

Thang máy như một hộp diêm bị nhồi nét, khó khăn mà đóng cửa lại.

Tuy rằng đã hết khả năng để chứa thêm người nhưng hầu như tầng nào cũng có người bấm chờ thang máy. Toàn bộ quá trình Tô Nhiễm tựa như đang bị lăng trì. Thang máy nhiều người đến nỗi cô gần như không thể hít thở. Tuy nước Pháp là thiên đường của nước hoa, cũng tuy người Pháp sinh ra đã lãng mạn nhưng mùi trên cơ thể họ rất năng. Vì lẽ đó, họ thường xịt nước hoa để che lấp đi mùi cơ thể, hai mùi này hòa trộn cùng nhau khiến Tô Nhiễm sắp phát điên, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

Ai kêu mũi cô thính quá làm gì?

Cô lại không thể giơ tay bịt mũi, như vậy rất thiếu lịch sự.

Loại cảm giác người này áp sát người kia thật khó chịu. Khoảng cách là một cái gì đó rất tế nhị, xa quá sẽ thấy cô đơn, còn gần quá sẽ khiến người ta bất an.

Đang nghĩ ngợi, đoàn người thoáng thay đổi, chớp mắt cô liền bị dồn đến sát góc.

Lệ Minh Vũ không biết đã đến cạnh cô từ lúc nào. Anh đứng đối mặt với cô, hai tay chống lên vách thang máy, xây lên một không gian nho nhỏ dành cho cô, cách ly những người đàn ông và đàn bà đang đứng sát vào cô.

Nhưng cơ thể hai người không thể tránh khỏi mà áp sát vào nhau.

Anh đứng gần cô, gần đến nỗi cô chỉ còn ngửi được mùi hổ phách dịu nhẹ thuộc về anh.

Cho tới tận bây giờ, cô thích vô cùng mùi hương này trên người anh. Cho tới tận bây giờ, dù hai người đã chia tay, cô vẫn rất tỉnh táo để thừa nhận, hơi thở này này đối với phụ nữ là một loại cám dỗ đến chết người.

Bởi vì, nó chỉ là hơi thở, không phải là mùi hương.

Tuy Tô Nhiễm rất giỏi điều chế nước hoa nam nhưng cô không thích đàn ông xức nước hoa. Nước hoa dù sao cũng chỉ là nước hoa, so với mùi hương tự nhiên nó khác rất nhiều. Loại mùi này là từ bên trong tỏa ra ngoài, cho nên nó dịu nhẹ, sạch sẽ, thanh khiết, là một loại mùi có thể mang đến cảm giác an toàn cho người khác. Nước hoa dù có đạt trình độ cao tới đâu cũng không thể đạt được cảm giác trấn an dành cho người khác mà loại mùi này mang lại.

Bầu không khí thang máy thoáng khác thường, rất nhiều người cũng thấy hành động này của Lệ Minh Vũ, trong đó có hai cô nàng người Pháp bạo dạn nhìn Lệ Minh Vũ mê mệt. Rõ ràng, ngoại hình cao lớn cường tráng và xuất sắc của anh đã thu hút hoa thơm và ong bướm.

Lòng Tô Nhiễm bỗng thấy chua xót và buồn khổ. Nhiều năm trôi qua, cô thật sự vẫn quên không được mùi hương trên người anh.

Cô không ngẩng đầu, hai mắt dán vào cravat của anh. Áo vest anh không cài nút, lộ ra áo sơmi bên trong với đường nét cơ bắp săn chắc. Nhìn nhìn, trái tim cô bắt đầu đập loạn nhịp, nhưng rồi lại chạm đến nỗi đau.

Cô nghĩ tới cái đêm của bốn năm trước, cơ bắp đàn ông săn chắc của anh miêu tả da thịt mềm mại của cô, nhưng cũng chính đêm hôm đó, anh đã hoàn toàn hủy đi cô.

Có lẽ hạnh phúc sẽ không bao giờ quan tâm đến cô nữa.

"Cám ơn." Cô chỉ cám ơn anh vì hành động này, ngữ khí của cô thản nhiên mà xa cách.

Tiếng đàn ông cười nhẹ truyền xuống từ đỉnh đầu, hơi thở nhè nhẹ phả vào cô, anh cúi đầu, thì thào bên tai cô, "Nói cám ơn với cravat?" Giọng anh trầm ấm như rượu đầy chế giễu.

Mùi hổ phách trong hơi thở cô càng tăng thêm, Tô Nhiễm không ngờ anh sẽ đột nhiên lên tiếng, lại càng không ngờ anh sẽ làm động tác đầy mờ ám này. Cô ngẩng phắt đầu lên, ai dè không cẩn thận, lần này gò má cô dán lên môi anh, mùi hổ phách và hơi thở từ môi anh hòa quyện với hô hấp của cô, ùa thẳng vào mũi đến tận nơi sâu thẳm trong lòng cô, xúc cảm nóng như lửa chạm vào gò má khiến toàn thân cô bốc cháy.

Cô tránh không kịp, phút chốc cô rất muốn thoát khỏi phạm vi của anh, môi anh được dịp chuyển qua vành tai cô, hơi thở đàn ông từ vành tai cô dần hạ xuống, rồi đáp lên cổ cô.

"Anh..."

"Xuỵt..." Lệ Minh Vũ áp sát cô, giọng anh dịu nhẹ như rượu, "Để người khác hiểu lầm sẽ không tốt."

Tô Nhiễm nắm chặt tay, chỉ có thể nhắm hai mắt, để mặc môi anh di chuyển, thần trí cô bắt đầu ngẩn ngơ.

Thang máy cuối cùng cũng tới tầng một. Đoàn người tản đi, Lệ Minh Vũ lại không thả cô ra ngay, tay anh nâng cằm cô lên, ngón cái thô ráp lướt nhẹ qua cánh môi cô, anh cười rồi buông ra.

Cô giãy khỏi vòng ôm của anh, như đang trốn chạy ôn thần.

———— hoa lệ phân cách tuyến —————

Ngoài khu ở, tài xế đem xe đến.

Lệ Minh Vũ đi phía trước, Tô Nhiễm đi phía sau.

Khi đi ngang bảo vệ, cô gọi anh, "Chờ một chút."

Anh quay đầu lại, nhìn Tô Nhiễm được bao bọc dưới ánh mặt trời vàng rực, mái tóc có vẻ tùy hứng tỏa sáng rực rỡ, cô không trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp vô cùng.

Tô Nhiễm không biết anh đang chăm chú nhìn cái gì, đi lên trước chìa tay với anh, "Có thể giao chìa khóa ra chưa?"

Bảo vệ vừa gọi điện cho Tô Nhiễm bước ra, đúng lúc nghe thấy, cười cười, "Tôi thấy bảo vệ không cần phải giữ chìa khóa dùm cô nữa đâu nhỉ? Cô Tô, chồng cô cũng từ nước ngoài về rồi, chìa khóa cứ để anh ấy giữ cho tốt đi ạ."

Tô Nhiễm giận trừng to mắt nhìn Lệ Minh Vũ, chồng ư? Đã không phải từ bốn năm trước rồi.

"À, anh Lệ, không phải tôi có ý gì đâu. Anh để bà xã xinh đẹp của mình ở nhà một mình, rồi đi xa nhiều năm, vậy là không được đâu. Lẽ nào anh không sợ mất bà xã sao? Đàn ông ở ngoài kiếm tiền tất nhiên là quan trọng, nhưng cũng phải suy nghĩ đến người nhà của mình." Bảo vệ tưởng rằng hai vợ chồng đang hục hặc với nhau, vội bước lên trước khuyên ngăn.

Anh ta luôn nghĩ Tô Nhiễm độc thân, không ngờ hôm nay lại có một người đàn ông đến đây, tự xưng là chồng của Tô Nhiễm, mới từ nước ngoài trở về, nhìn ngoại hình anh cao lớn lịch sự, vừa nhìn là biết không phải nói dối, cho nên anh ta mới nhiệt tình làm công tác tư tưởng cho hai người.

Tô Nhiễm vừa nghe, tóc tai liền dựng đứng, khốn khổ nuốt nước bọt. Người đàn ông này nhất định là nói gì đó với bảo vệ.

Ngược lại, Lệ Minh Vũ vẫn trầm tĩnh, cười nói: "Chính vì sợ đánh mất bà xã nên tôi mới lập tức trở về."

Cô nhìn anh trân trân, cười khinh bỉ trong lòng, giả bộ thật là giống nha.

Bảo vệ thấy sắc mặt Tô Nhiễm không tốt, càng khẳng định suy đoán của mình đúng, anh ta dẫn Lệ Minh Vũ sang một bên, nói nhỏ: "Anh đã là người kết hôn thì phải đối xử với bà xã tốt vào." Lại đánh giá quần áo của Lệ Minh Vũ từ trên xuống dưới, khẽ cất giọng: "Nhìn anh rất có tiền, nhưng dù sao cũng đừng vì tiền mà bỏ bê bà xã. Tôi thấy anh là người tốt nên mới nhắc anh một câu. Mấy năm qua luôn có một người đàn ông ở cạnh cô Tô đó, bình thường tôi còn thấy anh ta đưa cô Tô về nữa. Anh phải chú ý."

Lệ Minh Vũ mỉm cười gật đầu, ánh mắt dần nổi lên lo lắng.

Tô Nhiễm thấy hai người đứng cách đó không xa thầm thì với nhau. Tính nhẫn nại của cô cũng đã tiêu hao hết, cô im lặng đi lại, cũng không còn hơi sức mà suy nghĩ hợp hay không hợp, cô thò tay vào túi áo vest của Lệ Minh Vũ lục lọi.

Anh thẫn thờ đứng yên tại chỗ, để mặc cô lục lọi.

Sau khi tìm được chìa khóa dự phòng, Tô Nhiễm nặng nề đặt chìa khóa vào tay bảo vệ, gằn từng chữ: "Anh nhớ kỹ, lần sau bất kể người nào muốn anh đưa chìa khóa đều phải hỏi tôi trước một tiếng. Đây là nhà tôi, nhỡ mất đồ hay thiếu gì đó, anh chịu trách nhiệm được không?"

"Nhưng anh ấy là chồng..."

"Trên đời này có rất nhiều sói đội lốt cừu, coi chừng mình bị ăn mà không biết." Giọng Tô Nhiễm chuyển lạnh cắt ngang lời anh ta, nói xong liền xoay người bỏ đi.

"Đây, đây là chuyện gì?" Bảo vệ thấy mình có ý tốt mà không được đền đáp.

Lệ Minh Vũ dõi theo bóng lưng cô, môi anh thoáng cong lên.

Không ngờ cửa hàng lại không mở cửa buôn bán, Guerlain cũng không biết đã đi đâu, Tô Nhiễm hết cách, đành phải mở cửa cho Lệ Minh Vũ vào.

Vốn tưởng có Guerlain ở đây, thì cô sẽ không phải vất vả nhưng không ngờ, bây giờ chỉ còn anh và cô.

Ánh mặt trời chiếu sáng xung quanh cầu thang như một khối vàng vụn.

Lên tới lầu, Tô Nhiễm chỉ vào trong phòng, "Bên trong chính là phòng điều chế hương, nhưng anh ở ngoài được rồi, đừng nên đi vào." Nói xong, cô đẩy cửa ra.

Phòng điều chế hương là nơi chỉ dành cho nhà điều chế hương. Không cho phép nhiều mùi từ bên ngoài xâm nhập vào trong, thứ nhất sẽ làm ô nhiễm nguyên vật liệu, thứ hai sẽ làm xáo trộn mùi.

Lệ Minh Vũ đứng ở cửa, nhìn chung quanh một vòng.

Tông màu trắng tạo nên tổng thể căn phòng, ánh nắng rọi vào như một thiên đường, gần đó có một phòng kính thật to, bên trong bày đủ dụng cụ điều chế hương, máy móc tinh chế, nhìn sơ càng giống một phòng thí nghiệm hóa học.

"Căn phòng này?" Anh nhíu mày.

Tô Nhiễm điềm tĩnh trả lời: "Chúng tôi không phải doanh nghiệp chuyên điều chế nước hoa, tất cả nước hoa đều được làm ra bằng phương pháp thủ công nhất. Vì vậy, không có những thứ tương tự như dây chuyền sản xuất cỡ lớn. Nước hoa trong cửa hàng cũng chỉ điều chế được vài loại, ngay cả 'Midi' một tháng cũng chỉ điều chế được vài lọ. Cho nên tôi cực kỳ không hiểu 'Midi' rốt cuộc có cái gì hấp dẫn được anh."

Đọc truyện chữ Full