TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hào Môn Kinh Mộng 2: Khế Ước Đàn Ukulele
Quyển 1 - Chương 28: Cuộc gọi khó khăn

“Bộp!”

Trang Noãn Thần cùng chiếc bình hoa trên bàn làm việc đồng thời run lên, nước tràn ra, đóa bách hợp lắc lư, mùi hoa tỏa ra càng nồng đậm.

“Trang Noãn Thần, chị vẫn luôn cảm thấy em làm việc rất ổn, nhưng sáng nay em bị trúng gió gì vậy? Chơi thuốc kích thích?” Tiếng nói của chị Mai gần như có thể hất tung thanh xà ngang trong phòng, âm lượng lớn do giận dữ sinh ra giống như sát thủ sắc bén trực tiếp đấm thủng màng tai của Trang Noãn Thần.

Trang Noãn Thần không giải thích chỉ cúi đầu, không cần nghĩ cũng biết ngoài cửa văn phòng có bao nhiêu cái lỗ tai đang áp vào nghe lén. Tính tình chị Mai rất nóng nảy, nhìn thấy cơ hội trao đổi tới tay rồi còn bị cô đánh mất thế này đương nhiên nổi giận, cô không oán thán nửa lời.

Chị Mai thấy bộ dạng cúi đầu nhận lỗi của cô, đè nén lửa giận trong lòng, đưa tay mở hộp thuốc lấy ra một điếu, châm lửa, sau khi rít một hơi nhả khói ra, lúc này mới bình ổn được xảm xúc, “Em và anh Giang đã biết nhau từ trước?”

“Em…” Trang Noãn Thần ngẩng đầu nhìn chị Mai, muốn phủ định, nhưng thoáng sửa miệng, nhẹ nhàng nói, “Em và anh ấy chỉ gặp nhau một lần, chỉ ngẫu nhiên thôi, lúc đó em cũng không biết thân phận của anh ấy.”

Tề Viện Viện là cô gái thông minh, e rằng cô ấy đã nghi ngờ tình huống xảy ra lúc sáng, Cao Doanh lại nhanh mồm nhanh miệng, chị Mai có thể dễ dàng hỏi rõ tình hình thực tế từ miệng hai người đó, cho dù không hỏi, chị Mai là người phụ nữ khôn khéo ra sao chứ, gạt chị ấy chuyện này chính là xem nhẹ chỉ số thông minh của chị ấy.

Chị Mai sau khi nghe cô nói như vậy thì hơi trầm tư suy nghĩ, sau khi rít một hơi thuốc rồi nhả khói, nhìn chằm chằm cô và nói, “Noãn Thần, em đã quen biết anh ta, như vậy tìm cơ hội lại lần nữa cũng khá dễ, chị không muốn những người khác chê cười bộ phận chúng ta.”

“Chị Mai, em…”

“Thời gian em vào công ty cũng không ngắn mà? Công ty có quy định của công ty, như vầy đi, nếu lần này em nắm được vụ này, em có thể được thăng chức tăng lương, em sẽ không từ chối chức vụ quản lý khách hàng cao cấp chứ, nhưng nếu không nắm được, vậy thì em có thể trực tiếp về nhà, hiểu ý chị không?” Chị Mai không cho cô cơ hội từ từ giải thích gì cả, nói kết quả một cách gọn gàng dứt khoát.

Đuôi lông mày Trang Noãn Thần hiện lên vẻ khó xử, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, cô hiểu tính tình của chị Mai, nói một là một mà hai là hai.

***

Bóng đêm phủ xuống cả con phố Trường An, lộng lẫy mộng ảo.

Trang Noãn Thần uể oải dựa vào ghế, hai mắt nhìn trân trối dự án phát triển thương hiệu trên màn hình máy tính, bên trái cô là cửa sổ sát đất rộng lớn, đèn điện rực rỡ bất tận bên ngoài cửa sổ càng làm tăng thêm vẻ tịch liêu của buổi tăng ca.

Ngải Niệm bưng ly mì đã chế nước tới trước mặt Trang Noãn Thần, nhìn bộ dạng sống dở chết dở của cô liền thấy rất tội nghiệp, “Chị Mai cũng ác thật, kêu cậu một mình đề ra dự án phát triển thương hiệu với anh Giang, chuyện này có phần thành kiến quá không? Lại còn chưa tới ngày đấu thầu mà.”

Trang Noãn Thần cầm lấy ly mì, cầm nĩa mệt mỏi khuấy khuấy, rõ ràng rất đói nhưng lại không muốn ăn. Cô không nói gì, chỉ ngước nhìn đèn diện trên đỉnh đầu, giờ này các bộ phận khác đều đã tan ca, chỉ còn lại Ngải Niệm và Hạ Lữ cùng cô xem dự án.

Hạ Lữ xoay chiếc ghế một vòng hướng về phía hai người họ, ném ly mì ăn xong vào thùng rác rồi nói, “Chuyện này cũng không thể trách chị Mai được, Noãn Thần, phòng tuyến tâm lý của cậu cần phải mạnh hơn nữa, chỉ một cái bóng lưng liền hoàn toàn đánh gục cậu? Nói không chừng chỉ là nhìn lầm thôi?”

“Đúng vậy, không phải Cố Mặc đã xuất ngoại rồi sao? Làm sao cậu lại có thế nhìn thấy anh ấy được?” Ngải Niệm ngồi xuống ghế, nghiêng đầu nhìn cô, “Hon nữa cậu đừng quên, lúc trước hai chữ ‘chia tay’ này do chính miệng cậu nói ra, nhiều năm vậy rồi, không phải cậu còn nhớ anh ấy đấy chứ?”

Trang Noãn Thần ăn một miếng mì, nhạt nhẽo vô vị, bất mãn nói, “Nhưng mình không muốn chia tay.”

“Không muốn chia nhưng không phải đã chia rồi hay sao? Noãn Thần à, tình yêu đích thực trên đời này chỉ có trong tiểu thuyết và phim ảnh thôi, nếu Cố Mặc thật sự không thể không có cậu thì sao lại chấp nhận chia tay?” Hạ Lữ trở người khinh bỉ, giọng nói hơi lớn, “Bây giờ làm gì có người đàn ông nào tốt? Cậu phóng mắt nhìn xem, đàn ông bây giờ muốn bao nhiêu gái thì có bấy nhiêu. Nói đâu xa, trên tàu điện ngầm nè, đàn ông tranh chỗ ngồi còn nhanh hơn phụ nữ, cậu thấy những người ngồi toàn là đàn ông, còn người đứng toàn là phụ nữ không, thói đời gì thế không biết?”

Hạ Lữ luôn ôm thái độ công kích mạnh mẽ bọn đàn ông, nguyên nhân hoàn toàn là do cô yêu đương bốn lần thì thất tình hết cả bốn, bị lừa bốn lần, từ lúc tên đàn ông sống chung lần trước lừa hết tiền tiết kiệm thì về sau cô không còn tin tưởng đàn ông nữa.

Ngải Niệm thấy dáng vẻ bất bình của cô, bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn cô, “Hạ Lữ, cậu cũng không thể vơ đũa cả nắm thế được, Cố Mặc và Noãn Thần là thanh mai trúc mã, lại cùng là bạn học của chúng ta, con người anh ấy thế nào chẳng lẽ cậu còn không hiểu sao?”

“Con người rồi sẽ thay đổi, nhất là đàn ông!” Hạ Lữ vẫn không chịu thôi, nhìn chằm chằm Ngải Niệm, “Ngải Niệm, vậy thì đơn cử Lục Quân nhà cậu đi, cậu cho rằng anh ta là cổ phiếu có tiềm năng, tốt nghiệp lâu như vậy rồi, nếu anh ta thật sự giỏi giang thì hai người đã sớm mua nhà mua xe ở Bắc Kinh rồi, cậu còn đến nỗi vất vả như thế này không? Nếu anh ta thật sự yêu cậu thì nên phấn đấu vì cậu chứ!”

Lục Quân là bạn trai của Ngải Niệm, cũng là đàn anh của các cô, học chuyên ngành Kinh Tế Vĩ Mô, sau khi tốt nghiệp liền vào làm cho một công ty nước ngoài đến tận bây giờ. Tất cả những lời thề non hẹn biển, tương lai sáng lạn ở trường đại học đều biến thành cơm áo gạo tiền trong hiện thực, Lục Quân với hoài bão cao xa lúc ban đầu cũng dần thỏa hiệp với hiện thực, nhưng Ngải Niệm lại không biết gì cả, sau khi tốt nghiệp liền sống chung với Lục Quân, hai người trải qua cuộc sống không mặn không nhạt, nhưng dù vậy, Ngải Niệm vẫn còn ôm hy vọng với Lục Quân.

“Mình cảm thấy như vậy cũng rất tốt, mình chỉ là người bình thường thôi, muốn gả vào nhà giàu có thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”

“Con đường phía trước của cậu đúng là mù mịt, nếu đối phương không phải là cổ phiếu có tiềm năng thì đừng giữ nữa, nhân lúc còn trẻ thì nhanh chóng tìm cố phiếu ổn định đi, nếu đợi ngoài ba mươi mới tìm, thì thứ tìm được chỉ là mớ cổ phiếu rác rưởi mà thôi.” Hạ Lữ liếc nhìn cô, “Học hỏi Noãn Thần nhà chúng ta đây này, lúc nên cắt nhất định phải cắt, không lẽ đợi bọn đàn ông cắt đứt trước với cậu sao?”

“Hạ Lữ, đừng nói bậy, Lục Quân là người tốt.” Trang Noãn Thần hoàn toàn không có tâm trạng ăn uống, dẹp ly mì sang một bên.

“Quên đi quên đi, không đề cập chuyện này nữa, cậu chính là người như vậy, lúc cắt đứt thì gọn gàng lắm, kết quả là mấy năm rồi vẫn không quên được người ta.” Hạ Lữ nhún vai, vỗ cô một cái, “Mình nghe Cao Doanh nói, anh Giang kia đẹp trai siêu cấp hả.”

“Đẹp trai hay không bộ có quan hệ đến nửa xu tiền nào của mình à? Cậu cũng đừng mê trai quá như vậy, nói không chừng anh ta đã kết hôn rồi.” Trang Noãn Thần yếu ớt nói, người tên Giang Mạc Viễn này luôn tỏ ra xa cách, nói không chừng thật sự đã kết hôn.

“Càng là đàn ông kết hôn thì lại càng không đáng tin cậy.” Hạ Lữ khinh thường nói, nghĩ nghĩ, “Hẹn gặp đối phương được không? Cần mình đi cùng cậu không?”

Trang Noãn Thần nhìn cô, lập tức kéo tay cô qua, thành khẩn nói, “Hạ Lữ, mình thật sự rất cần cậu đi cùng mình.”

“Hả? Mình chỉ nói đùa thôi mà.”

“Dự án phát triển thương hiệu cậu còn rành hơn cả mình, có cậu phối hợp với mình, ít phí sức nhưng hiệu quả lại cao.” Thuyết phục Giang Mạc Viễn là bước đầu tiên, sự hợp tác giữa các bộ phận với nhau mới là quan trọng nhất, việc đấu thầu mới có thể sinh ra quan hệ cạnh tranh.

Hạ Lữ làm ra vẻ đau đầu, Ngải Niệm nở nụ cười, đẩy cô một phen, “Bộ dạng gà chết gì đó, cho cậu có cơ hội xem trai đẹp còn không biết nắm bắt? Đi cùng Noãn Thần đi, sử dụng vẻ quyến rũ lẳng lơ của cậu để mê chết anh ta, vậy sẽ thành công.”

“Cậu quăng bom đủ chưa.” Trang Noãn Thần và Hạ Lữ đều bị lời nói của cô chọc cười.

Gần 11h khuya, Trang Noãn Thần mới ra khỏi công ty, hít vào một hơi thật sâu, cảm giác lành lạnh của tiết thu làm nhói cả khoang mũi. Sau khi đợi Hạ Lữ và Ngải Niệm gọi xe đi rồi, cô mới chậm rãi lấy điện thoại ra, chần chừ một lúc mới nhấn gọi số điện thoại kia.

Sau khi đầu dây bên kia đổ hai tiếng chuông liền thông, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên trong màn đêm.

“Anh Giang, là tôi… tôi muốn gặp anh.” Cô kéo lại ý thức đang say trong giọng nói của anh.

“Bây giờ à?” Dường như anh đang cười khẽ.

“Không, là ngày mai.” Trang Noãn Thần hết hồn, vội vàng sửa chữa, nói xong thì lại cảm thấy câu trả lời này có hơi đường đột, có lẽ là do giọng nói của anh trong màn đêm quá mức thu hút mới có thể làm cô hiểu lầm, liếm môi, “Ngày mai anh có thời gian không?”

Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, lúc cô nghĩ rằng anh sẽ từ chối, tiếng nói trầm ấm lại xuyên qua màng nhĩ của cô, “Hai giờ chiều thì được.”

Anh đồng ý rồi?

Trang Noãn Thần hơi ngạc nhiên, còn có chút mừng thầm, sau khi cám ơn anh thì cúp máy.

Buổi đêm, hương thu càng đậm.

Nhìn đường phố xe qua xe lại, trong lòng cô âm thầm cổ vũ chính mình- Trang Noãn Thần, cố lên!

Đọc truyện chữ Full