TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hào Môn Kinh Mộng 2: Khế Ước Đàn Ukulele
Quyển 3 - Chương 2: Bóng lưng trong ánh bình minh

Lúc thi đại học cô chọn Bắc Kinh, bởi vì trong tiềm thức cô rất muốn tìm hiểu về nơi ba cô sinh ra và lớn lên, ngay đêm trước khi cô đi, ba cô cho cô một số điện thoại, nói đây là số của chú Từ, là chiến hữu cũ của ba, ba đã nhờ chú chăm sóc cô giúp.

Lúc đó, cô mới cảm nhận được, có lẽ ba cô vẫn luôn quan tâm cô.

Suốt bốn năm ròng, chú Từ đúng là chiếu cố cô rất nhiều, nhưng Trang Noãn Thần lại không muốn làm phiền người khác, ba cô cũng biết điều đó nên để cô tự chăm sóc mình.

Mỗi lần gọi điện về nhà, người nói chuyện với cô luôn là mẹ, ba rất hiếm khi nghe điện thoại, cũng có đôi lúc bắt máy nhưng chỉ hỏi qua loa vài câu. Sau này, mẹ cô vô tình nói với cô, thật ra lúc cô còn nhỏ, mỗi lần đi học, ba luôn đi theo sau lưng cô, nhìn cô đi vào cổng trường an toàn mới về nhà.

Còn cái lần duy nhất ba cô tham gia họp phụ huynh, mẹ nói, ba luôn giữ gìn bằng khen học sinh giỏi của cô trong một chiếc túi, để thẳng thớm, cho tới giờ cũng không có một nếp nhăn, còn có các giấy chứng nhận khác cô nhận được lúc đi học, ba cô đều bảo quản cẩn thận, đôi lúc lấy ra ngắm, nhớ lại lần tham gia họp phụ huynh ấy, ông lấy kết quả đứng nhất năm của con gái, mỗi lần nhắc tới liền tự hào.

Sau khi đi làm, sự thấu hiểu của cô và ba dần dần nhiều hơn, nhưng số lần ba cô chủ động gọi điện thoại vẫn rất ít, phần lớn toàn là mẹ cô gọi đến trách mắng, nói ba cô luôn hỏi sao cô không gọi về, bảo ông tự gọi thì ông không chịu.

Cho tới bây giờ, Trang Noãn Thần mới hiểu được đạo lý ấy, ba cô không phải không thương cô, mà là không biết biểu đạt tình cảm thế nào.

Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn cho rằng người quan tâm cô nhất trên đời này chính là mẹ, cô còn tự hứa với lòng sau này lớn lên sẽ đối xử thật tốt với mẹ, nhưng khi ba cô ngày càng lớn tuổi, cô mới phát hiện, tình yêu của ba cô kín đáo như biển, không dịu dàng như tình thương của mẹ, thứ tình yêu âm thầm này làm cho con người ta càng thêm quý trọng.

Nhìn thấy ba cô nằm trong phòng điều trị, hai bên tóc mai đã nhuốm bạc, người đàn ông trước giờ không chịu nhận mình già, cũng có lúc giống như một đứa trẻ chỉ có thể trông chờ vào sự cảm thông của vận mệnh.

Nước mắt Trang Noãn Thần chảy xuống, thân thiết nhìn ba mình, trong lòng lại thầm cầu nguyện và hò hét, ba ơi, tỉnh lại đi, con và mẹ còn con đường rất dài phía trước cần ba bầu bạn, con không muốn vừa mới hiểu được tình thương vĩ đại của ba liền mất đi, cho nên, xin ba hãy mau tỉnh lại.

Tay cô nắm chặt song cửa, giờ khắc này, lòng đau như dao cắt.

Mẹ cô bước tới, Trang Noãn Thần vội lau nước mắt, lúc này, mẹ cô yếu đuối hơn cô rất nhiều, điều duy nhất cô có thể làm cho mẹ chính là để mẹ yên tâm về mình.

“Mẹ, mẹ đi nghỉ chút đi.” Trang Noãn Thần kéo tay mẹ cô qua, lo lắng nhìn mẹ, trong người mẹ cô chảy dòng máu xinh đẹp và thanh lịch của người Thượng Hải, cho nên bất cứ hoàn cảnh nào cũng luôn chú trọng đến hình tượng, nhưng bây giờ, sắc mặt mẹ vô cùng tiều tụy, hai mắt thất thần, có thể thấy cả đêm mẹ không hề chợt mắt.

Bà Trang khẽ lắc đầu, trong giọng nói rõ ràng có sự đè nén, “Noãn Thần à, cả đời ba con chưa từng ở bệnh viện, ngay cả kiểm tra sức khỏe hàng năm cũng là mẹ bắt ép lôi đến, ba con ghét mùi bệnh viện nhất, mẹ lo lắng, lo ba con không tỉnh lại…”

“Mẹ, mẹ đừng nghĩ lung tung, ba nhất định không sao đâu, hiện giờ y học phát triển lắm, đừng lo lắng.” Trang Noãn Thần cố gắng điều chỉnh giọng nói sao cho thoải mái, cố nén sự run rẩy trong lòng.

Khóe mắt bà Trang hồng hồng, gật đầu rồi không nói thêm gì nữa.

Rạng sáng hôm sau, ba cô vẫn còn hôn mê, Trang Noãn Thần và mẹ cô gần như thức trắng đêm túc trực bên ngoài phòng bệnh, trải qua bước đầu chuẩn đoán bệnh của bác sĩ, trước mắt tình trạng tim mạch đã ổn định, ngoại trừ không có nhiều biện pháp khác ra.

Một ngày mới lại bắt đầu.

Ánh dương theo cửa sổ cuối hàng lang chiếu vào, trải một lớp vàng óng nhàn nhạt trên sàn, đây vốn là màu sắc ấm áp, nhưng giờ phút này thoạt nhìn có chút lạnh lẽo.

Lúc hơn tám giờ, Trang Noãn Thần chuẩn bị về nhà lấy quần áo để mẹ thay, tiện thể mua thêm đồ dùng cho mấy ngày nay, khi ra khỏi Bệnh Viện Trung Tâm, trong không khí nhuốm sự lạnh lẽo xâm nhập vào lòng, có lẽ do vừa mới mưa xong, gió thổi qua người mang theo mùi mưa nồng đậm, dày đặc ập đến, khiến hô hấp của cô có chút khó khăn.

Con đường sỏi đá trên trấn nhỏ ngập tràn thứ ánh sáng đìu hiu, lúc này có nhà đã ngủ dậy, có nhà thậm chí đã đi chợ về, nhìn thấy Trang Noãn Thần liền nhiệt tình hỏi thăm, ê, không phải con bé nhà họ Trang đây sao? Sức khỏe ba cháu thế nào rồi?

Người ở quê luôn nhiệt tình chất phác, nói thật, cô cũng rất yêu nơi này.

Người quen chào hỏi lẫn nhau, Trang Noãn Thần hít mũi, mười tháng lạnh ở quê nhà vẫn có cảm giác nhanh, không khí hít vào bụng toàn là hơi lạnh.

Lúc đi qua ven sông, ánh nắng chọc thủng tầng mây len lỏi chiếu xuống, trên mặt sông lấp lánh ánh sáng từ vẩy cá, hắt lên khiến cô không tài nào mở mắt được, vừa giơ tay chuẩn bị che mắt, lại lơ lãng nhìn về cách đó không xa.

Lúc lướt nhẹ qua nhất thời ngừng lại, rồi nhanh chóng quay nhìn về người đàn ông đứng ở mé sông bên kia.

Chiếc xe in bóng xuống mặt sông, xe thương vụ ở thành phố lớn dừng ở trấn nhỏ cổ kính này trông khá đặc biệt, như thời gian đan xem vào nhau, vượt qua ngàn năm.

Người đàn ông đứng ở bờ sông đối diện, không biết đang chăm chú nhìn gì đó.

Ánh mặt trời xé toạt màn sương trắng buổi sớm, trong không khí vẫn phảng phất vài lớp sương mỏng trôi lững lờ, đúng lúc di chuyển bên cạnh anh, có chút nắng hòa tan trên tóc anh, nhìn qua cực kỳ nhẹ nhàng khoan khoái. Bóng lưng anh cao lớn tựa ngọn núi, chỉ đứng ở đó thôi cũng đủ khiến người khác có cảm giác an toàn, không ăn mặc trang trọng như ngày thường, nhưng vẫn là thứ màu sắc âm trầm nghiêm túc, góc áo ba-đờ-xuy tối màu nhẹ nhàng đung đưa trong gió, hiện lên vẻ phóng khoáng.

Một tốp người đi ngang qua anh, có người nhịn không được dừng chân đứng lại, rồi sau đó thì thầm to nhỏ.

Trang Noãn Thần đứng tại chỗ sững sốt mất hai ba phút, thậm chí tưởng mình nhìn nhầm, đưa tay dụi mắt, sau khi xác định mình không nhầm liền có phản ứng, chạy về phía bóng dáng người đàn ông kia.

Khi đến chỗ cách người nọ khoảng ba bước chân, trái tim cô đột ngột tăng tốc, không biết tại sao, sự xuất hiện của anh trong lúc cô bất lực lại như tiếp thêm luồng sức mạnh, như nhìn thấy tương lai không còn tuyệt vọng nữa.

Đi đến sau lưng anh, đưa tay vỗ nhẹ vai anh, đợi khi anh quay đầu lại, cô gần như kích động hét lên—

“Giang Mạc Viễn, là anh thật à?” Sự vui sướng như phát ra từ trong nội tâm.

Đến gần anh, trong không khí như có mùi xạ hương nhè nhẹ, sự quen thuộc ấy như xoa dịu lòng người.

Giang Mạc Viễn bất chợt nhìn thấy Trang Noãn Thần, vẻ mặt hơi kinh ngạc, sau đó lập tức mỉm cười, “Noãn Noãn, sao em lại ở đây?” Nhìn qua, anh cũng bất ngờ không kém cô.

“Chỗ này là quê em mà, trời ơi, em không có nằm mơ chứ? Sao anh lại ở đây?” Trang Noãn Thần hưng phấn đến độ nói năng lộn xộn.

Giang Mạc Viễn cười cười, “Thì anh luôn nghe nói phong cảnh nơi đây rất đẹp, cho nên anh đến đây xem có hạng mục nào có thể đầu tư không.”

“Khéo thật đó, thì ra anh nói bàn chuyện làm ăn là ở đây sao, sớm biết vậy em rủ anh cùng đến đây luôn rồi.” Trang Noãn Thần cảm thấy duyên phận thật kỳ diệu.

Giang Mạc Viễn nghe thế thì không nói gì cả, chỉ mỉm cười.

“Ủa? Đây đâu phải xe anh.” Cô nhìn qua chiếc xe.

“Là xe của bạn anh trong nội thành.” Anh nhẹ giọng giải thích, quan sát cô một chút, chau mày, “Trông có vẻ không nghỉ ngơi tốt.”

Trang Noãn Thần vốn định giấu, nhưng nhìn thấy cặp mắt anh như có thể nhìn rõ hết thảy, đành phải kể hết nguyên nhân về quê cho anh nghe.

Giang Mạc Viễn tập trung lắng nghe, suốt quá trình chỉ suy nghĩ, đợi sau khi cô nói xong, anh mới hỏi, “Bác sĩ nói thế nào?”

“Phải đợi ba em tỉnh lại mới có thể kiểm tra sức khỏe tỉ mỉ lần nữa.” Giọng nói của cô có hơi suy yếu.

“Yên tâm đi, không sao đâu.” Anh nhẹ giọng an ủi, bàn tay anh vịn lấy đầu vai cô.

Không giống như mấy câu an ủi qua loa của những người khác, khi anh nói câu đó xong, Trang Noãn Thần như thật sự cảm thấy tình hình đúng là có thể giải quyết dễ dàng, lòng tin của cô cũng tăng theo.

Gật mạnh đầu, cô mỉm cười với anh, “Cám ơn anh.”

Giang Mạc Viễn đưa tay xoa đầu cô, sau đó kéo cô lên xe, “Đi thôi.”

“Đi đâu?” Cô giật mình.

“Không phải em nói muốn mua vật dụng hàng ngày sao? Từ chỗ này ra chợ, lái xe sẽ nhanh hơn.” Giang Mạc Viễn nói xong, mở cửa xe chỗ ghế phụ lái ra, đứng đó cười cười.

“Không không không, em tự đi được rồi, đừng làm lỡ công việc của anh—”

“Đi thôi nào.” Lời còn chưa dứt, Giang Mạc Viễn đã kéo cô vào trong xe, “Ngoan nào, muốn mua gì nói cho anh biết đi, anh lái xe, còn em hãy ngủ một chút.” Bàn tay anh nhấn nhẹ vai cô, mạnh mẽ có lực.

Ánh mặt trời rơi xuống sau lưng anh, môi anh luôn mỉm cười, trên mặt lại lộ vẻ khí khái bức người.

Khoảng khắc anh chạm tay vào cô, Trang Noãn Thần cảm thấy bản thân như đứa trẻ lạc đường trong đêm tối cuối cùng cũng tìm được phương hướng, tất cả những căng thẳng, bất an, nôn nóng, bất lực được người đàn ông bất ngờ xuất hiện trước mặt cô đuổi đi hết, giờ khắc này, cô đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng, tình nguyện gửi gắm hết toàn bộ hy vọng vào Giang Mạc Viễn.

***

Trang Noãn Thần bị tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức, là điện thoại từ bệnh viện gọi tới, báo ba cô đã tỉnh. Trang Noãn Thần mừng rỡ, sau khi cúp máy mới nhìn cảnh vật xung quanh.

Xe đang chạy trên đường, cô ngồi ở vị trí phụ lái, cảnh vật bên ngoài nói cho cô biết con đường này không phải hướng ra chợ.

Giang Mạc Viễn đang lái xe thấy cô thức liền ôn hòa nói, “Thức rồi à? Là điện thoại bệnh viện gọi đến sao? Đừng gấp, chúng ta đang đến bệnh viện.”

Trang Noãn Thần ngạc nhiên, quay đầu lại vừa thấy, ở ghế sau để đầy đồ dùng hàng ngày, còn có túi lớn tủi nhỏ đồ ăn, trái cây, vài bộ đồ mới tinh và những thứ khác.

“Mấy thứ này… đều là anh mua hả?” Đến chợ lúc nào thế? Sao cô lại không biết.

Giang Mạc Viễn cười nhẹ, xoay vô lăng, xe ổn định qua một khúc cua, “Đến bệnh viện xem còn thiếu thứ gì, mua thêm còn kịp.”

“Đã quá dư rồi á…” Trang Noãn Thần thấy không vui, còn có chút ngượng ngùng, “Em ngủ lâu lắm à?”

“Không lâu, chỉ bằng thời gian anh đi mua mấy thứ này thôi.” Giang Mạc Viễn lái xe một tay, tay còn lại nhẹ nhàng kéo cô lại gần, “Ngủ thêm lát nữa đi, đến nơi anh gọi em.”

Trong lòng Trang Noãn Thần ấm lạ, nhưng đồng thời cảm thấy xấu hổ, nghĩ lại xem, một người đàn ông chạy đông chạy tây mua này mua nọ, cô lại trong xe ngủ, ra thể thống gì nữa?

Lẳng lặng quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêng góc cạnh của anh, sự ấm áp khác thường ấy lại càng thêm mãnh liệt, đột nhiên muốn bật cười, Giang Mạc Viễn, bộ dạng lúc ở chợ mua này nọ không biết thế nào? Cô không tưởng tượng ra được, duy nhất một điều không khó tưởng tượng chính là một người cao to, ăn mặc thu hút như thế xuất hiện ở chợ chắc chắn sẽ dấy lên trận phong ba không nhỏ.

Tâm sự đôi lời: Các bạn đừng vội nản, đừng chê dài dòng, mỗi một tình tiết đều là ý đồ của tác giả, đó là cả một quá trình Giang Mạc Viễn tạo một lớp vỏ bọc dịu dàng trước mặt Trang Noãn Thần. Chuyện hay còn ở phía sau…

Đọc truyện chữ Full