TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hào Môn Kinh Mộng 2: Khế Ước Đàn Ukulele
Quyển 3 - Chương 12: Sao Hỏa đụng Địa Cầu

Giang Mạc Viễn không cười nữa, sau khi nhìn cô hồi lâu bèn đưa tay kéo cô ôm vào lòng, mùi hương nam tính dễ chịu lắp đầy hơi thở của cô.

Trang Noãn Thần không đẩy ra, để mặc anh ôm, hai má dán vào lồng ngực anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ có lực của anh, cánh tay bất giác vòng ôm anh, nhắm mắt lại.

Nếu không phải trái tim đã thuộc về người khác, nếu không có mối tình sâu đậm kia…

Cô biết, cô nhất định sẽ yêu Giang Mạc Viễn.

Sẽ yêu người đàn ông này.

Giang Mạc Viễn, sẽ không có cô gái nào chống lại được sức hút của anh, thậm chí, yêu anh có lẽ là một chuyện rất mạo hiểm. Cô không thể yêu ai được nữa, nên càng hy vọng anh có thể được hạnh phúc.

Cho nên, Giang Mạc Viễn, xin anh nhất định phải hạnh phúc.

Nghĩ vậy, Trang Noãn Thần càng ôm anh chặt hơn, hít sâu một hơi, ghi nhớ trong lòng mùi hương của anh.

***

Lúc Hạ Lữ và Ngải Niệm đến bệnh viện đã là nhá nhem tối, sau khi thăm hỏi xong ông bà Trang, hai người kéo Trang Noãn Thần ra suýt nữa đập chết cô, cả hai cùng trách móc hành vi đáng xấu hổ của cô là dám che giấu bệnh tình của ba cô với hai người!

Ba người đang cãi vả nhau, Hạ Lữ không cẩn thận giẫm lên một người, gót giày nhọn của cô giẫm lên giày da bóng loáng, khiến đối phương đau đến nỗi kêu la oai oái.

Trang Noãn Thần giật mình, nghe tiếng nhìn lại, kinh ngạc cất lời, “Mạnh Khiếu?” Trời đất ơi, Hạ Lữ đạp phải Mạnh Khiêú!

Một tay kéo Hạ Lữ lại, cô liên tục hỏi, “Sao rồi? Không sao chứ?”

Hạ Lữ cũng hết hồn, cúi đầu nhìn thoáng qua gót giày mình, lại nhìn người đàn ông mặc áo bluose trước mắt, thấy vẻ mặt đau khổ của anh ta, trong nhất thời cô không biết phải làm sao.

Khuôn mặt đẹp trai của Mạnh Khiếu gần như méo xệch, sau khi chật vật nhìn rõ thủ phạm gây nên chuyện, anh nhét tư liệu bệnh án vào trong tay y tá, hung hăng trợn mắt nhìn Hạ Lữ—

“Thưa cô, cô phải biết rằng, nơi này là bệnh viện, không phải sàn catwalk, cô mang giày cao gót muốn giẫm chết người khác hả?”

Trang Noãn Thần vừa nghe xong liền hoảng hốt, thôi tiêu rồi, lần này thì kết thù lớn rồi.

Quả nhiên, Hạ Lữ cũng đâu phải tay vừa, vốn dĩ trong lòng có chút áy náy, vừa nghe anh ta nói chói tai như vậy, lập tức phản pháo: “Cái bệnh viện này là của nhà anh mở hả? Tôi thích mang gì thì mang đó, anh quản được à? Đồ bệnh hoạn! Có bệnh viện nào ra quy định không cho mang giày cao gót? Tôi đạp trúng anh cũng nhẹ thôi mà, ai bảo anh không có mắt đưa chân vào dưới gót giày tôi làm gì?”

“Cô còn mạnh miệng nói ngược nữa hả? Chưa từng thấy cô gái nào ngang ngược như vậy!”

“Ừ, tôi đúng là ngang ngược đó, tôi cũng không phải vợ anh, thì ngoan ngoãn vâng lời anh làm quái gì?” Hạ Lữ chống nạnh, cười lạnh, “Anh mà là bác sĩ sao? Đáng tiếc cho chiếc áo blouse này mặc lên cái người khoác da người mà không biết nói tiếng người, đúng là đáng ghét!”

“Cô nói ai khoác da người mà không nói tiếng người vậy?”

“Nói anh đó—“ Hạ Lữ sấn tới, cô mang đôi giày cao gót tám phân mà còn phải ngước lên nhìn anh, liếc mắt thấy bảng tên của anh, lại mắng, “Mạnh Khiếu? Làm hỏng cả cái tên hay! Gọi là Mạnh Khiếu gì chứ? Gọi anh là đồ khốn nghe còn được.”

“Cô—”

“Được rồi được rồi, đừng cãi nữa.” Trang Noãn Thần bị hai người làm cho đau đầu, vội vàng bước đến khuyên can, kéo Hạ Lữ sang một bên, khẽ nói, “Hạ Lữ, anh ấy là bác sĩ chủ trị của ba mình đó.”

“Mạnh Khiếu, cậu ấy là bạn thân của tôi, tên Hạ Lữ.”

Mạnh Khiếu thoáng kiềm lại cơn nóng giận.

Hạ Lữ lại hung hăng trừng mắt liếc anh, quay đầu nói với Trang NoãnTthần, “Đổi bác sĩ ngay đi! Một tên mặt búng ra sữa có thể chữa khỏi bệnh cho bác trai sao? Mình thấy anh ta đi làm người mẫu ảnh, có thể ngắm mà không thể xài thì còn được.”

“Con nhỏ đáng ghét—”

“Mạnh Khiếu, Mạnh Khiếu, xin anh bớt giận.” Trang Noãn Thần kéo Hạ Lữ sang một bên vội vàng quay lại cười làm lành, nói, “Xin lỗi anh, tính tình của Hạ Lữ là vậy đó, nhưng cậy ấy không có ý gì xấu đâu, anh đừng giận.”

Mạnh Khiếu hùng hổ liếc Hạ Lữ một cái, không nói gì nữa, đùng đùng bỏ đi.

“Người gì thế này? Thể loại như vậy mà cũng làm bác sĩ à?” Hạ Lữ gầm lên với bóng lưng của anh.

“Được rồi, cậu nói xem cậu với anh ta cãi nhau thì được cái gì chứ?” Ngải Niệm bất đắc dĩ kéo cô lại.

Trang Noãn Thần cũng cười khổ.

Trong tiệm cà phê, Hạ Lữ vẫn còn tức giận chuyện xảy ra lúc nãy, mắng đã miệng một hồi mới chịu thôi, rút khăn giấy lau giày, “Giày của mình đắt tiền lắm đó, không bắt anh ta đền là may cho anh ta lắm rồi.”

Trang Noãn Thần nhìn rõ là giày mới hiệu Prada, tầm mắt lại dừng ngay túi xách của cô, là túi của Versace.

Ngạc nhiên một lúc, Hạ Lữ không phải là người thích xài hàng hiệu.

“Hạ Lữ, sao tự nhiên cậu lại mua giày và túi đắt tiền như vậy?” Cô cảm thấy khó hiểu, đặt câu hỏi.

Hạ Lữ ném khăn giấy vừa mới lau giày xong đi, đáp bâng quơ, “Đời là bể khổ, nên hưởng thụ cho kịp lúc.”

“Hưởng thụ kịp lúc không sai, nhưng cậu cũng không nên xài nhiều tiền như vậy?” Trong lòng Ngải Niệm cũng sinh nghi, chỉ vào đôi giày dưới chân cô, nói, “Đôi này bèo nhất cũng 50 ngàn tệ, còn có túi xách của cậu…”

“Bạn trai mình mua cho không được sao?” Hạ Lữ không mảy may che giấu, dứt khoát nói.

Trang Noãn Thần và Ngải Niệm đồng loạt giật mình.

“Đối phương làm nghề gì? Con người thế nào? Mấy thứ này đều là anh ta mua cho cậu à?” Trang Noãn Thần thắc mắc.

Hạ Lữ vội giơ tay đầu hàng.

“Mấy chuyện liên quan đến mình, sau này sẽ từ từ kể với cách cậu, đợi thời cơ chín muồi mình sẽ giới thiệu cho các cậu biết, OK? Noãn Thần, hôm nay mình muốn nói chuyện của cậu.”

“Mình á?” Trang Noãn Thần ngẩn ra, “Sao lại bán cái qua mình?”

“Bởi vì chuyện liên quan đến cậu có chút nghiêm trọng.” Hạ Lữ nghiêm túc nói.

Trang Noãn Thần ngơ ngác.

“Cố Mặc đến tìm mình.” Hạ Lữ ném ra một câu.

“Gì?” Trang Noãn Thần cả kinh.

“Mình đã nói với anh ta, hiện giờ cậu đang quen Giang Mạc Viễn.” Hạ Lữ nhẹ nhàng tiếp lời.

“Cái gì? Sao cậu lại nói như vậy? Mình và Giang Mạc Viễn đâu có gì.” Trang Noãn Thần nóng nảy.

“Còn không có gì? Nếu không có gì thì Giang Mạc Viễn có thể để cậu tham gia đấu thầu? Nếu không có gì, lễ Quốc Khánh anh ta có thể đến Cổ Trấn ư? Còn có bệnh viện này nữa, phòng bệnh mình cũng nhìn qua rồi, không có mối quan hệ thì sao có thể nằm trong phòng bệnh tốt như vậy?” Hạ Lữ nói một tràng.

“Đó là vì…” Đúng vậy, vì sao? Ngay cả cô cũng không giải thích được.

Ngải Niệm nhìn Trang Noãn Thần, lại nhìn qua Hạ Lữ, cô sắp bị hai người này làm cho điên rồi.

“Sau đó thế nào?” Sau hồi lâu, Trang Noãn Thần khẽ hỏi.

“Mình làm cho Cố Mặc từ bỏ, nhưng anh ta có đến tìm cậu nữa hay không thì mình không biết.” Hạ Lữ nhẹ nhàng nói, rồi đột nhiên nhìn cô một cách thần bí, “Nhưng Cố Mặc có nói một câu rất lạ.”

Trang Noãn Thần nhìn cô, đợi cô nói thiếp.

Hạ Lữ cắn môi, “Anh ta nói, Giang Mạc Viễn là hung thủ giết người.”

“Cái gì?”

“Hả?”

Trang Noãn Thần cùng Ngải Niệm đồng thanh kêu lên kinh ngạc.

“Lúc đó mình nghe xong cũng có phản ứng như hai cậu, Giang Mạc Viễn nhìn thế nào cũng không giống là hung thủ giết người, nhưng chúng ta đều hiểu rõ tính cách của Cố Mặc, anh ta không phải là người ăn nói tùy tiện.” Hạ Lữ nói tiếp.

Trang Noãn Thần nhất thời hoa mắt, sửng sốt hồi lâu, lắc đầu, “Không thể nào… tuyệt đối không có khả năng…”

“Đương nhiên là không thể rồi, nếu thật sự là hung thủ giết người sao có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được? Cánh sát đã sớm đến chăm sóc anh ta rồi.” Hạ Lữ giải thích, “Trong chuyện này nhất định có gì đó hiểu lầm, Noãn Thần, có trách thì trách cậu không biết chút gì về Giang Mạc Viễn.”

Trang Noãn Thần á khẩu không trả lời được, đúng vậy, cô không biết gì về anh, nhưng tuyệt đối tin tưởng anh không phải là hung thủ giết người gì đó, chuyện này rất buồn cười.

Ngải Niệm im lặng cả buổi mới chớp chớp mắt, “Nói không chừng anh ta thật sự là hung thủ giết người đó?”

“Ngải Niệm, cậu lậm phim quá rồi đúng không?” Hạ Lữ buông lời châm chọc.

“Không nghi ngờ cũng khó à, con người Giang Mạc Viễn đó cứ thần thần bí bí, Noãn Thần, mình hỏi cậu, cậu có biết bình thường anh ta qua lại với loại người nào không? Anh ta có trải qua mối tình nào không? Anh ta sinh ra trong gia đình thế nào? Có anh chị em gì không? Cậu không biết là con người Giang Mạc Viễn này như từ trong tảng đá chui ra, không ai có thể điều tra ra được thông tin gì về anh ta không hả?”

Trang Noãn Thần thở dài, “Không lẽ mình bắt anh ấy phải khai ra từng chuyện một à? Đây là chuyện đời tư của anh ấy, anh ấy cũng không thể đụng ai cũng nói đúng không? Về phần chuyện anh ấy giao du với ai, à, bác sĩ Mạnh Khiếu lúc nãy đó, nghe nói hai người họ là bạn bè tốt của nhau.”

“Không phải chứ? Giang Mạc Viễn anh ta lại kết bạn với cái người bại hoại phẩm đức vậy à?” Hạ Lữ kinh ngạc ra tiếng, “Hừ, nếu nói như vậy, bảo Giang Mạc Viễn là hung thủ giết người mình cũng tin, vật họp theo loài mà.”

“Hạ Lữ, con người Mạnh Khiếu rất tốt.” Trang Noãn Thần bất đắc dĩ lắc đầu.

“Xin miễn, thằng đàn ông mà đi so đo từng tí với phụ nữ thì có thể tốt đến đâu chứ?”

“Cô nương à, cô phải làm cho rõ, là cô đạp vào chân người ta đó.” Trang Noãn Thần cười nói.

“Mình hận không thể đạp hắn thêm mấy phát nữa!”

Trang Noãn Thần dở khóc dở cười nhìn Hạ Lữ, trong lòng lại không ngừng tự hỏi, Cố Mặc quen biết Giang Mạc Viễn ư? Tại sao lại vô duyên vô cớ nói vậy?

***

Ngày 11 qua đi, cuộc sống chiến trường bon chen lại bắt đầu.

Ban ngày Trang Noãn Thần bận rộn với dự án của Tiêu Duy, buổi chiều xuống ca liền chạy vội đến bệnh viện, hai ngày nay Mạnh Khiếu đã gấp rút vạch ra phương án phẫu thuật cho ba cô, còn Giang Mạc Viễn khi rãnh rỗi cũng ghé qua bệnh viện thăm hỏi, vẫn giống như trước, thời điểm cô bối rối không biết làm sao thì anh sẽ đứng ra trợ giúp.

Thường thì thời kỳ hoàng kim để ra mắt hoạt động là vào tháng 9 chuyển tiếp sang tháng 10[1], tuy rằng Tiêu Duy không bắt kịp tháng 10, nhưng tiếp đó còn có lễ Giáng Sinh, Tết Âm Lịch, những ngày lễ đó đương nhiên sẽ là thời điểm ra mắt thương hiệu tốt nhất.

Đang bận tối tăm mặt mũi, đồng nghiệp bộ phận truyền thông đi tới, mặt như đưa đám nói, “Noãn Thần à, không phải cô đắc tội gì với ‘Kinh Tế Mới’ chứ?”

“Nói gì vậy? Tôi chưa từng liên hệ gì với bên đó mà.” Trang Noãn Thần đang vội sửa dự án, đầu cũng không ngẩng lên, “Sao vậy?”

“Bên Kinh Tế Mới nhất định không hợp tác, tôi ủy thác người nào cũng không có cách hết.” Đồng nghiệp thở dài, ngồi xuống bên cạnh cô.

Trang Noãn Thần dừng việc trong tay, nhìn cô nhíu mày, “Nhất định phải thuyết phục được nhà truyền thông này, danh tiếng của Kinh Tế Mới trong giới thương nghiệp cũng tương đương với Bazaar trong giới thời trang, nếu không mời được Kinh Tế Mới hợp tác, hoạt động tuyên truyền của Tiêu Duy sẽ thua kém không ít.”

“Tôi biết mà, nhưng Kinh Tế Mới không chịu hợp tác thì tôi cũng hết cách.”

“Thêm tiền thì sao?”

“Nói rồi, nhưng vô dụng.”

Trang Noãn Thần kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô thấy nhà truyền thông không nể mặt như vậy, nghĩ nghĩ, “Lý do bên kia đưa ra là gì?”

Thà không nhận tiền cũng muốn đắc tội với người, sợ là có khúc mắc gì với Đức Mã hoặc Tiêu Duy.

[1] Nguyên văn là 金九银十: “9 vàng 10 bạc” là 1 khái niệm về thời gian, trong thời gian từ tháng 9 đến tháng 10 là thời kỳ thu hoạch nông sản, họ sẽ dựa nhu cầu tiêu dùng của người tiêu dùng, về mặt kinh tế, tình hình phát triển mà đầu tư. Chỉ cần đến thời điểm mùa thu chuyển tiếp sang mùa đông, nhất là vào hai ngày lễ, chi phí tiêu dùng ở các hộ gia đình tăng lên, do đó đây cũng coi là 1 khái niệm chi tiêu theo mùa.

Đọc truyện chữ Full