TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 4 - Chương 142: Sau này chúng ta không ai nợ ai

Đoạn băng được truyền đi như lửa bỏng dầu sôi, càng ngày càng mãnh liệt.

Dù là mạng Internet hay trên những tờ báo lá cải, một tin đồn tan đi tất phải có một tin khác nổi lên. Và đoạn clip này vừa hay lại nói rõ vấn đề, nhất thời mọi người đều tập trung vào nó, lần lượt lên án và phê phán hành vi thiếu đứng đắn của cô gái trong đoạn băng, còn Niên Bách Ngạn vốn dĩ bị fan mạng bình phẩm là không chung thủy giờ đều đồng lòng coi anh là người đàn ông tốt.

Có người còn tra ra được thân phận của cô gái trong clip, là một bác sỹ tâm lý, đồng thời đảm nhận chức cố vấn tâm lý cho Tinh Thạch.

Thế là, ngoài việc ở lỳ trong nhà, Tố Diệp không dám đi đâu, kể cả ra ngoài ăn cơm cũng phải đội mũ đeo kính râm, bỗng thấy có cảm giác như ngôi sao lẩn trốn paparazzi vậy. Nhưng cũng có người ra mặt nghi ngờ thân phận của cô gái này, hai bên bắt đầu xảy ra một cuộc chiến tranh trước nay chưa từng có.

Ngồi trong xe, Tố Diệp nhận được điện thoại của Niên Bách Ngạn, còn chưa đợi anh lên tiếng, cô đã khẽ nói: “Vé máy bay em đã trả lại rồi, em sẽ không đi Uyuni đâu.”

Dứt lời cô cúp ngay điện thoại, mặc cho Niên Bách Ngạn hết lần này tới lần khác gọi lại cô cũng không nghe máy.

Đinh Tư Thừa đang lái xe thấy vậy đánh thẳng tay lái, né tránh ống kính, cho xe chầm chậm đỗ bên lề đường. Tố Diệp vẫn đắm chìm trong thế giới của chính mình vẫn chưa hoàn hồn. Cho tới khi Đinh Tư Thừa gọi tên cô, cô mới biết xe đã dừng lại, đưa mắt nhìn bốn xung quanh, ánh mắt từ mơ hồ trở nên rõ rệt, nhẹ nhàng nói: “Vẫn chưa tới nhà mà.”

“Anh biết!” Đinh Tư Thừa tắt máy, nghiêng người nhìn cô: “Cả buổi tối rồi, em không thể nói với anh mấy câu sao? Em biết là Yêu Yêu lo cho em, anh cũng rất lo cho em, nhưng lâu như vậy rồi em chẳng nói gì với bọn anh cả, có biết rằng bọn anh cũng lo lắng cho em lắm không?” Sau khi xảy ra chuyện, Đinh Tư Thừa vẫn luôn muốn một mình tới tìm Tố Diệp, nhưng cô luôn trốn tránh không gặp. Nhưng sự việc đoạn băng lần này rơi thẳng xuống đầu cô, tất cả áp lực của giới báo chí dồn cả lên người cô. Mặc dù một người bị bên ngoài gọi là “tiểu tam không biết liêm sỉ tự nộp mạng” đích thực không đáng để mọi người tiến hành điều tra, nhưng dù sao cũng tổn hại tới danh tiếng của cô. Đọc những tin ấy, cho dù một người bình tĩnh tới mức nào cũng không thể kiềm chế được, chưa nói gì trong lòng Đinh Tư Thừa vẫn luôn yêu thầm Tố Diệp.

Anh ta bèn hẹn cô cùng đi ăn.

Bữa tối trải qua rất vui vẻ. Tố Diệp chẳng giống như đã bị đám phóng viên giày vò không ra hồn người, vẫn ăn uống rất thoải mái, nói nói cười cười. Cô nói rất nhiều chuyện, nhớ lại những vụ án thú vị khi còn trị liệu ở nước ngoài cùng anh ta, kể cho anh ta nghe chuyện dạy học ở trường, oán trách với anh ta giáo sư Đinh, bố anh ta, keo kiệt tới mức nào, rồi cảm thán thật ra Hà Minh và Phương Bội Lôi cũng không phải quá khó nói chuyện, chẳng qua là không cùng chí hướng không thể làm bạn mà thôi. Cô kể về đồng nghiệp của mình, bạn bè của mình, duy chỉ có bản thân mình là không nhắc tới.

Như vậy lại càng khiến Đinh Tư Thừa sốt ruột.

Tố Diệp khẽ cười, trong đáy mắt như chứa những vì sao lấp lánh: “Tư Thừa! Lúc ăn cơm em nói chuyện với anh còn chưa đủ nhiều à? Em sắp khản cả cổ rồi.”

Đinh Tư Thừa biết cô có ý qua loa cho xong chuyện, nghiêm mặt nói: “Được! Em không nói thì anh hỏi thẳng luôn. Em và Niên Bách Ngạn rốt cuộc có quan hệ hay không?”

“Có chứ!” Tố Diệp đáp: “Anh cũng biết rõ quan hệ của hai người mà, anh ấy là anh rể em, em là em vợ anh ấy.”

“Rõ ràng em biết anh không hỏi chuyện này.” Đinh Tư Thừa nhíu chặt mày.

Tố Diệp nghiêng đầu nhìn anh ta, ngắm dáng vẻ chau mày ấy, nhìn mãi nhìn mãi trong đầu lại vô tình hiện lên hình ảnh Niên Bách Ngạn chau mày nghiêm nghị nhìn cô, trái tim bỗng co thắt lại. Lúc này cô mới thật sự hiểu ra, thì ra mối tình đơn phương đó đã biến mất không một tiếng động từ lâu. Thế nên khi đối mặt với Đinh Tư Thừa, cô mới có thể thản nhiên, không một chút lo lắng thế này, là như vậy sao?

“Tư Thừa! Em và anh ấy không có một chút quan hệ nào hết, trước đây không có, bây giờ không có, sau này cũng sẽ không có.”

Đầu mày Đinh Tư Thừa giờ mới dãn ra.

“Nhưng hình như Niên Bách Ngạn không nghĩ như vậy, em vừa nhắc tới Uyuni…”

“Mọi việc đều đã qua rồi, tới lúc kết thúc rồi.” Tố Diệp khẽ khàng cắt ngang lời anh ta. Cô cụp mắt xuống, hít sâu rồi từ từ thở ra.

Đinh Tư Thừa còn định nói gì đó nhưng Tố Diệp đã lên tiếng trước: “Tư Thừa! Anh và Yêu Yêu đều là những người bạn tốt nhất của em, thế nên em luôn hy vọng hai người được vui vẻ.”

Ánh mắt Đinh Tư Thừa hơi đờ ra.

Tố Diệp quay đầu nhìn anh ta, rồi khẽ cười: “Anh và Yêu Yêu nhất định phải hạnh phúc đấy.”

“Tiểu Diệp…” Đinh Tư Thừa hơi chần chừ: “Em… thật sự cho rằng anh có thể mang lại hạnh phúc cho Yêu Yêu sao?” Anh ta rất muốn nói với cô rằng, thật ra anh ta đã yêu cô rồi, nhưng Đinh Tư Thừa biết rõ, cho dù có chia tay với Lâm Yêu Yêu, Tố Diệp cũng không thể chấp nhận tình yêu ấy.

Trước đây anh ta còn tin chắc chắn rằng Tố Diệp có thiện cảm với mình. Nhưng giờ anh ta bắt đầu hoài nghi rồi, vì anh nhìn rõ được, khi cô nhận điện thoại của Niên Bách Ngạn ánh mắt buồn bã đến thế nào. Anh ta chỉ lo…

Lo rằng, Tố Diệp sẽ yêu người đàn ông ấy.

Tố Diệp nghe xong, gật đầu rất mạnh, nghiêm túc nhìn anh ta: “Anh nhất định phải mang lại hạnh phúc cho Yêu Yêu. Tư Thừa! Nếu anh không làm được, hoặc sau này anh phụ lòng Yêu Yêu, em sẽ hận anh, thật đấy.”

Trái tim Đinh Tư Thừa lạnh ngắt, giống như sau khi bị vạn tiễn xuyên tim, dòng máu đỏ thẫm thấm đẫm lồng ngực.

Sau khi từ xe của Đinh Tư Thừa xuống, Tố Diệp nhìn lên bầu trời đêm, thân xác vẫn còn đây, vậy mà trái tim như một thành phố lạc đường trước khi trời sáng, chỉ biết đồng hành cùng ánh trăng.

Đinh Tư Thừa nhìn bóng hình cô độc của cô, lòng như thắt lại, lên tiếng gọi cô. Cô dừng bước, anh ta không nhịn được, bước tới ôm cô vào lòng, giây phút ấy sống lưng cô cứng đờ.

“Tiểu Diệp! Em phải biết từ đầu tới cuối anh luôn quan tâm em.” Giọng nói anh ta khẽ vang bên tai cô.

Cô mỉm cười, khóe mắt ươn ướt: “Cảm ơn anh!” Dứt lời, cô đi vào khu nhà, bóng Đinh Tư Thừa bị sương đêm dần dần che lấp.

Trong thang máy rất yên tĩnh, cuối cùng một tiếng “ding” giòn tan vang lên. Tố Diệp bước ra khỏi thang máy, cả tầng nhà cũng yên lặng như tờ, chỉ còn thanh âm giày cao gót nện xuống sàn gạch, từng tiếng từng tiếng truyền tới sự cô quạnh và u buồn.

Nhưng đầu hành lang, gần với khung cửa sổ sát đất có một tia sáng yếu ớt lúc ẩn lúc hiện, ánh trăng rọi vào trong, phác họa dáng hình cao lớn mảnh khảnh của người đàn ông. Tố Diệp ngẩn người, ngay sau đó chiếc đèn cảm ứng trên đầu bật sáng, soi rõ gương mặt anh.

Là Niên Bách Ngạn.

Anh đứng tựa vào ô cửa sổ đầu hành lang, kẹp một điếu thuốc trong tay, nhìn cô không chớp mắt. Ánh mắt đó nghiêm nghị đến nỗi khiến người ta phải sợ hãi.

Trái tim Tố Diệp bỗng đập loạn xạ, ánh mắt lướt qua vị trí cửa sổ. Từ nơi anh đứng vừa hay có thể nhìn rõ mọi chuyện xảy ra dưới nhà. Bàn tay đang thầm siết chặt của cô lại buông ra, nỗi đau trong lòng bàn tay cũng không còn nữa.

Đau, bây giờ là nhói tận trong lòng.

“Sao anh lại tới đây?” Cô cố gắng để giọng nói của mình trở nên bình tĩnh. Mặc dù trong một đêm cô tịch thế này, sự xuất hiện của anh đã khiến cô hoảng loạn.

Cô mở cửa, Niên Bách Ngạn cũng theo vào, lúc khép cửa lại, giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Tại sao không nghe điện thoại?”

Tố Diệp dừng bước, quau đầu nhìn anh. Dưới ánh đèn mờ mờ, ngắm anh ở khoảng cách gần thế này cô mới phát hiện đôi mắt anh rất tiều tụy, khóe mắt hằn lên những vằn đỏ, có lẽ đã lâu lắm rồi anh không được nghỉ ngơi.

“Những lời cần nói em đã nói cả rồi, thế nên không cần phải nhận điện thoại.” Cụp mắt lại, cô đi tới sôpha, vứt chiếc túi xách trong tay mình xuống. Còn chưa kịp ngồi xuống, anh đã bước tới kéo cánh tay cô.

“Diệp Diệp!” Ánh mắt anh trở nên cực kỳ lạnh lùng: “Em có biết em đang làm gì hay không?”

“Em chỉ biết anh làm em đau.” Cô ngước mắt lên, thần sắc lãnh đạm.

Niên Bách Ngạn nhíu chặt mày, nhưng đã buông tay ra. Cô ngồi xuống sôpha, vừa thu dọn mặt bàn vừa hờ hững nói: “Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng em sẽ không đi đâu. Đã rất muộn rồi, anh về đi, em còn phải nghỉ ngơi.”

Niên Bách Ngạn nhìn cô rất lâu, khẽ híp mắt lại, nhưng không rời đi, ngược lại chống tay lên sôpha, nhìn cô từ trên xuống: “Tôi đã từng nói, sau này em làm việc gì cũng phải bàn bạc với tôi trước, tại sao không nghe? Tại sao tự động đăng đoạn clip đó lên mạng? Niên Bách Ngạn này chưa tới mức phải nhờ phụ nữ bán danh dự của mình để bảo vệ tôi!”

Tố Diệp ngước mắt nhìn anh. Cô biết là anh rất thông minh, mấy trò vặt này sao giấu được anh?

Niên Bách Ngạn quát xong lại thấy hơi hối hận, vì sắc mặt cô trông nhợt nhạt như thế, ánh mắt vẫn rất dịu dàng, khiến tim anh không ngừng kêu gào, đau đớn, anh khẽ thở dài rồi ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, khẽ nói: “Diệp Diệp! Nghe lời tôi đừng làm gì cả có được không? Những tin tức em đăng lên tôi sẽ nghĩ cách giải quyết. Tôi không thể cũng không cho phép em vì giúp tôi mà chà đạp bản thân mình.”

Hơi thở của anh vẫn thanh mát như vậy, thơm tới mức khiến người muốn rơi nước mắt.

Tố Diệp muốn khóc, nhưng lại sợ khóc rồi sẽ khiến mình nghẹn ngào, không còn được ngửi thấy mùi hương của anh nữa. Cô cứ thế yên lặng nằm trong vòng tay anh vài giây ngắn ngủi. Trong mấy giây ấy, cô khắc sâu cảm giác được anh ôm chặt vào lòng.

Vì rất nhanh thôi cô phải đẩy anh ra.

Cô đứng dậy: “Anh đi đi, còn nữa, vài ngày nữa em sẽ gửi đơn xin thôi việc tới cho anh.”

Niên Bách Ngạn sững sờ, rồi ánh mắt chuyển nghiêm túc ngay lập tức, quát lên phía sau lưng cô: “Đứng lại!”

Cô dừng bước.

“Em vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa cho tôi nghe.” Giọng anh rất không vui, anh cất bước đi về phía cô.

Tố Diệp sẵn sàng đón đợi cơn phẫn nộ đang ập tới, khẽ cong môi: “Niên Bách Ngạn! Không phải anh ngây thơ cho rằng em làm vậy là để giúp anh đấy chứ?”

Lúc nói câu này, anh đã đi tới trước mặt cô, đôi mắt đen yên lặng như ẩn chứa một con sóng ngầm chực trào dâng.

“Em biết anh thích em, chuyện này em biết rõ từ lâu rồi.” Tố Diệp cười nhạt: “Em càng biết anh đang chờ đợi câu trả lời của em, hết lần này tới lần khác suy đoán tâm tư của em, hết lần này tới lần khác dung túng cho em. Anh là người thông minh, thế nên đã sớm nhận ra em tiếp cận anh là có mục đích khác, vì thế anh luôn nhẫn nại chờ đợi, hy vọng có một ngày em có thể từ bỏ thù hận, ân oán để hoàn toàn chấp nhận anh.”

“Về điểm này, tôi chưa từng che giấu.” Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn cô, ngữ khí lạnh lùng lướt qua chóp mũi cô.

“Anh là một người đàn ông có sức kiềm chế rất tốt, thế nên em mới to gan, lừa gạt trái tim anh không một chút nề hà như vậy.” Tố Diệp cố gắng cười, những ngón tay đặt trên chân tuy cứng đờ nhưng vẫn gắng gượng: “Chính vì hiểu rằng trước khi anh chưa đợi được tâm ý chắc chắn của em thì sẽ không động vào em, thế nên em mới không kiêng dè như vậy.”

“Em muốn nói điều gì?” Sắc mặt Niên Bách Ngạn đã sa sầm lại.

Tố Diệp xoay người, tự rót cho mình một cốc nước, quay lưng về phía anh: “Đưa đoạn clip đó lên mạng không phải vì em muốn giúp anh, mà là giúp chính mình. Nói thật em cũng cảm thấy mình đối xử với anh rất quá đáng, thế nên mới tạo ra cục diện không thể xoay chuyển như ngày hôm nay. Em không muốn phải áy náy, càng không muốn nợ anh thứ gì. Nếu đoạn clip ấy có thể giúp anh trở về những tháng ngày bình yên như trước, vậy thì cũng coi như xóa bỏ sự day dứt trong em. Sau này hai chúng ta không ai nợ ai.”

Đọc truyện chữ Full