TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hào Môn Kinh Mộng 2: Khế Ước Đàn Ukulele
Quyển 6 - Chương 25: Cố nhân tập kích

Động tác chuẩn bị uống đồ của Mạnh Khiếu bị ngưng trệ, ngẩn người.

“Tôi không biết giữa anh và Hạ Lữ rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn ra được cậu ấy rất quan tâm đến anh.” Tiếng nói của Trang Noãn Thần nhỏ nhẹ nhu hòa, có thể sánh với ánh nắng bên ngoài.

Mạnh Khiếu nghe vậy chỉ cười nhẹ, “Quan tâm tôi?”

Giọng điệu châm chọc tuy nhẹ, nhưng Trang Noãn Thần cũng nghe ra được, chỉ cảm thấy ngạc nhiên nhìn Mạnh Khiếu, nhất thời cũng không biết tiếp theo nên nói gì. Trực giác mách bảo với cô Mạnh Khiếu có ý với Hạ Lữ, nhưng thái độ của anh ta…

Từ đầu đến cuối Mạnh Khiếu không ngẩng lên nhìn cô, đương nhiên không nhìn thấy được vẻ mặt biến hóa của cô, cúi đầu nhìn thức uống trong ly, thật lâu sau mới nhàn nhạt thốt ra một câu, “Trong mắt cô ấy, tiền quan trọng hơn tôi nhiều.”

Lần này đến lượt Trang Noãn Thần sững sờ, “Gì chứ?”

Anh ngước lên, ánh mắt nhìn cô thêm phần trống trải, “Nhưng vì cái gì chứ? Chẳng phải cô ấy thích tiền sao? Tôi có thể cho cô ấy tiền, cô ấy muốn bao nhiêu tôi cho cô ấy bấy nhiêu, Noãn Thần, tôi tự thấy rằng có thể nuôi nổi cô ấy, nhưng vì sao cô ấy còn từ chối tôi?”

Trang Noãn Thần há miệng, trời ạ, hai người họ đã tiến triển tới mức độ này rồi sao? Xem ra cô đã bỏ lỡ rất nhiều…

“Hay là… trong lòng cô ấy hoàn toàn không có tôi.” Mạnh Khiếu một phen nắm lấy Trang Noãn Thần.

“Không thể nào.” Trong mắt Mạnh Khiếu, Trang Noãn Thần bắt gặp một tia đau xót, “Tôi có thể nhìn ra được cậu ấy thích anh mà.”

“Cô cũng không phải cô ấy, làm sao biết được cô ấy nghĩ gì.” Mạnh Khiếu chậm rãi lắc đầu, tự giễu.

Trang Noãn Thần thở dài, nhíu mày, “Mạnh Khiếu, tôi với Hạ Lữ là bạn bè thân thiết nhiều năm như thế đương nhiên tôi hiểu cậu ấy. Tôi cảm thấy cậu ấy nói thích tiền chẳng qua chỉ viện đại một cái cớ với anh vậy thôi.”

“Viện cớ với tôi?” Mạnh Khiếu cười khổ.

“Viện cớ với anh không có nghĩa là không thích anh, có lẽ là bởi vì quá thích, quá yêu. Mạnh Khiếu, anh có từng nghe qua câu: quá yêu có thể sinh buồn phiền có thể sinh lo sợ chưa.” Ánh mắt Trang Noãn Thần chuyển thành dịu dàng, “Có lẽ Hạ Lữ cho rằng bản thân không xứng với anh, cho nên dù có yêu cũng chẳng dám thừa nhận.”

“Hoang đường! Có gì mà xứng với không xứng?” Mạnh Khiếu đột ngột cao giọng.

“Trước kia Hạ Lữ từng yêu đương, nhưng lần nào cũng bị đàn ông tổn thương, có thể chính là như thế mới đóng chặt cửa lòng lại, không dám chấp nhận bất cứ tình cảm nào nữa, cậu ấy sợ lại bị tình cảm làm tổn thương.” Trang Noãn Thần chân thành nói, “Anh không thể trách Hạ Lữ nghĩ nhiều, cậu ấy chỉ là một cô gái bình thường, mà anh, tính cách kiêu ngạo bất kham, có chức danh nghề nghiệp cao, lại có bối cảnh gia thế lớn hậu thuẫn, bên cạnh dập dìu hoa bướm, cậu ấy sợ sẽ lại bị tổn thương, hoặc là sẽ cảm thấy hoàn toàn không có lòng tin có thể giành được tình yêu của anh một cách trọn vẹn.”

Hơi thở Mạnh Khiếu trở nên gấp gáp, thật lâu sau ngập ngừng, “Nói như vậy… Cô ấy thật sự là…” Như đang lẩm bẩm, hai mắt lại bắt đầu sáng lên.

“Đối xử nhẫn nại với cậu ấy một chút, tính cậu ấy cũng bướng lắm, cũng là mẫu người ăn nói chua ngoa nhưng lòng mềm như đậu hủ, tự đáy lòng tôi thực sự hy vọng anh có thể mang lại hạnh phúc cho cậu ấy.” Trang Noãn Thần vỗ vỗ cánh tay anh, thành khẩn nói.

Ánh mắt Mạnh Khiếu vô cùng kiên định.

***

Chớp mắt đã đến cuối tháng, hoạt động ngày 25 sắp đến.

Trang Noãn Thần đích thân đến hiện trường xem xét công việc, bên kia, tất cả nhân viên công tác đều bận rộn không ngừng, dựng phông sân khấu, chuẩn bị dàn đèn. Cao Doanh nói chuyện điện thoại xong thì đi đến, làm dáng vẻ mệt chết được đưa tay ôm lấy cổ Trang Noãn Thần, ‘vắt vẻo’ trên người cô. Trang Noãn Thần bật cười, huých cô, “Thật sự bị Lăng Phi lột da à?”

“Cần phải nói sao? Đúng là kẻ quái đản, nếu không nể cô ta đã ký hợp đồng với Mỹ Á, mình đã sớm chửi ầm lên rồi! Tự cho mình là Tiết Bảo Thoa (một trong những nhân vật nữ chính của Hồng Lâu Mộng) chắc, chỉ đến hiện trường thôi mà phải đứng hai bên hoanh nghênh chào đón là thế nào? Đúng là phiền phức!” Cao Doanh lải nhải, “Thời đại bây giờ đúng là làm minh tinh được trở mình, hồi xưa chẳng phải chỉ là con hát thôi sao, ai thèm chầu chực để gặp chớ.”

“Sao cậu lại không nhìn vào túi tiền của mình để mà cố gắng chứ?” Trang Noãn Thần nhắc nhở một câu.

Cao Doanh nghĩ, lập tức hớn hở, “Ừ ha, làm xong mối này tiền thưởng của mình lại chảy vào túi.”

“Cho nên phải hiểu có được tất có mất, người khom lưng kiếm năm đấu gạo như chúng ta nhất định không báo cơm mẹ cha.” Trang Noãn Thần an ủi, “Ngày mai chấm dứt hoạt động, cậu với Lăng Phi cũng không thể gặp lại.”

Loại này của Cao Doanh thì tính là gì, nếu bàn về phiền lòng thì phải kể đến cô, từ lần trước sau khi Lăng Phi được gặp lại Giang Mạc Viễn thì bắt đầu giở bản lĩnh đeo bám người, cũng không biết cô ta từ chỗ nào lấy được danh thiếp của Giang Mạc Viễn, suốt ngày không ngừng gọi cho anh, ban đầu Giang Mạc Viễn còn tưởng cô ấy có chuyện gì quan trọng, nên cũng nể mặt nghe thử xem, sau lại phát hiện chẳng qua cô ta không có chuyện gì cũng gọi điện xum xoe nên thôi, dứt khoát không nhận máy nữa.

Đó cũng là nguyên nhân sau đó Lăng Phi lại có thái độ thờ ơ với Trang Noãn Thần, nhưng mà đã ký hợp đồng với Mỹ Á rời thì không thể đổi ý, cô ta cũng chỉ có thể không cam lòng tham gia hoạt động này. Trang Noãn Thần thật ra cũng chẳng thấy có gì, dù sao hợp đồng cũng ký rồi, cô ta còn có thể thế nào?

Hai người đang nói chuyện, Hạ Lữ cũng dẫn người đến hiện trường hỗ trợ, sau khi thấy Trang Noãn Thần thì đi về phía cô, Cao Doanh cười ha ha xong thì đi mất.

“Sao vậy?” Trang Noãn Thần hỏi.

Hạ Lữ kéo cô đến bên cạnh cửa sổ sất đất, bên ngoài là ánh nắng chói mắt, kéo dài bóng dáng của cả hai, “Ngày mai mình sẽ không đến hiện trường.”

Trang Noãn Thần nghĩ rồi gật đầu, “Ừ, dù sao cậu cũng bận rộn mà.” Thấy vẻ mặt cô hơi sa sút bèn hỏi, “Cậu không sao chứ?”

Hạ Lữ lắc đầu, “Ngày mai mình chỉ muốn xin nghỉ một ngày, thấy mệt mỏi quá.”

“Ừ, thời gian này quả thực cậu cũng rất vất vả, vậy ngày mai khỏi đến, ở nhà nghỉ ngơi đi.” Trang Noãn Thần cười nhẹ.

Hạ Lữ giương mắt nhìn cô, miệng giật giật.

Thấy cô muốn nói lại thôi, Trang Noãn Thần thấy lạ, “Sao vậy?”

“À, không có gì…” Hạ Lữ liếm môi, “Chỉ là muốn nhắc nhở cậu ngày mai đừng quá vất vả thôi.”

Trang Noãn Thần bật cười, “Câu quan tâm thế này được thốt ra từ trong miệng cậu sao nghe lạ vậy? Cậu lúc nào cũng ăn nói đanh đá cơ mà.”

Hạ Lữ cười mỉm, “Người như cậu chẳng phải còn lạ hơn mình à? Mình quan tâm cậu một chút thì sao? Không thể quan tâm à?”

“Đương nhiên có thể.” Trang Noãn Thần dựa vào cô, thở dài, “Mình nghĩ rồi, đợi xong hoạt động lần này hai chúng ta cùng đi thăm Ngải Niệm đi, lần trước trong điện thoại cậu ấy nói thấy được tay chân của đứa bé, rất vui vẻ.”

Hạ Lữ thừ người.

“Hạ Lữ?”

“Hả? À… Ừm, cũng lâu rồi mình không tán dóc với cậu ấy, cũng nhớ.”

Trang Noãn Thần tươi cười.

Có nhân viện gọi Hạ Lữ.

“Mình qua bên đó nhé.” Hạ Lữ nói một câu liền đi.

Trang Noãn Thần nhìn theo bóng lưng cô cười cười, xoay người lấy điện thoại ra, bấm một dãy số…

“Mạnh Khiếu, đừng nói tôi không giúp anh nha, ngày mai Hạ Lữ xin nghỉ ở nhà, anh biết làm thế nào rồi chứ.”

Sau khi làm ‘gián điệp’ xong, cô ung dung cúp máy.

Ngải Niệm, Hạ Lữ… Cô luôn hy vọng hai cô bạn có thể hạnh phúc.

***

Sân bay quốc tế.

Phòng nghỉ VIP, Giang Mạc Viễn ngồi trên sô pha, cà phê đen trước mặt đã nguội ngắt, điếu thuốc kẹp ở tay cũng chỉ còn lại một chút, lúc nhả khói, Châu Niên đi vào, “Anh Giang, Ben đến rồi.”

Ánh mắt Giang Mạc Viễn vẫn bình tĩnh như trước, không chút dao động, dúi điếu thuốc vào gạt tàn mới đứng lên, “Đi thôi.”

Cửa ra, người đi ra không nhiều lắm.

Khiến người khác chú ý nhất chính là bốn người đàn ông cao lớn mặc đồ tây, người châu Âu, mặc dù không mang kính râm khoa trương như trong mấy bộ phim điện ảnh, nhưng vẻ mặt nghiêm nghị của họ cũng làm người khác không dám khinh thường, họ vây lấy một ông lão hơn sáu mươi tuổi đi ra khỏi cửa, phía sau còn có một cô gái ăn mặc thời thượng, không nhìn rõ diện mạo cô gái vì cô ta đeo kính râm.

Ông lão này có sống mũi cao thẳng, một đôi mắt màu xám, xét theo diện mạo thì chính là con lai điển hình, nhưng năm tháng làm già đi, tóc đã hoa râm, theo đường nét gương mặt nhìn ra được thời trai trẻ người này rất đẹp. Ông cao trên mét bảy, lưng thẳng tắp, tinh thần quắc thước, nhất là cặp mắt kia, sáng ngời có thần, sắc sảo đến liếc mắt một cái có thể nhìn thấu lòng người.

Châu Niên tiên phong bước tới, ông thấy Châu Niên đầu tiên là kinh ngạc vui mừng, rồi sau đó ra vẻ trách cứ, “Còn đón cái gì?” Ông nói thứ tiếng Anh đặc sệt giọng Anh.

Châu Niên cười cười, “Ben, anh Giang đích thân đến đón ông.”

Lúc này Ben mới quay đầu nhìn Giang Mạc Viễn đứng cách đó không xa, dáng vẻ tươi cười, bước nhanh lên trước, bốn vệ sĩ vẫn bám sát theo sau.

Môi Giang Mạc Viễn vẫn luôn giữ nụ cười nhàn nhạt, không nhiệt tình quá, cũng không xa cách quá.

Cho đến khi Ben bước đến, anh mới bước lên trước hai bước, “Lặn lội đường xa vất vả, đã chuẩn bị tiệc tẩy trần cho ông rồi.”

“Mạc Viễn à, không ngờ cậu có thể tự mình đến đón tôi.” Đáy mắt Ben mang theo ý cười, nhìn anh từ trên xuống, đưa tay vỗ vai anh, “Không tệ không tệ, vẫn dáng vẻ tự tin như trước kia, bằng không thành tích của Tiêu Duy khu vực châu Á sao có thể tốt như vậy, lúc trước tôi thật sự là không tìm nhầm người.”

Giang Mạc Viễn cười mà không nói.

Châu Niên đi tới, “Ông Ben, anh Giang, xe đến rồi, chúng ta đi thôi.”

“Ben, mời.” Giang Mạc Viễn làm động tác mời.

Ben giữ anh lại, cười ha ha nói, “Khoan hãy vội, Mạc Viễn, lần này tôi đến Trung Quốc còn có một chuyện quan trọng.”

“Không phải chuyện công ty?” Giang Mạc Viễn nhíu mày.

Ben lắc đầu, “Xem như việc tư, tôi về có dẫn theo một người, là cố nhân của cậu.”

“Cố nhân của tôi?” Giang Mạc Viễn càng cảm thấy lạ.

Ben không nói gì nữa, xoay người nhẹ giọng nói với người ở phía sau, “Không phải vẫn luôn rất muốn gặp cậu ấy sao? Giờ người đang ở trước mặt sao lại không dám tiến lên?”

Cô gái vẫn đứng phía sau nhóm vệ sĩ bước lên trước, giương mắt, cách kính râm nhìn Giang Mạc Viễn.

Cô gái mặc âu phục tinh tế, màu trắng càng làm tôn lên làn da của cô, tóc dài búi gọn sau đầu trông rất tao nhã khác biệt, gương mặt chỉ lớn bằng bàn tay gần như bị kính râm che hết, nhưng vẫn không khó nhìn ra diện mạo xinh đẹp, nhất là đôi môi anh đào, hồng nhuận căng mọng, cực kỳ hấp dẫn.

Giang Mạc Viễn lúc đầu chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua, ai ngờ cái liếc mắt này lại khiến toàn thân anh cứng đờ…

Cô gái chậm rãi tháo kính râm xuống, đôi mắt to tròn lộ vẻ muôn vàn dịu dàng, môi anh đào khẽ mở, “Mạc Viễn, đã lâu không gặp, anh khỏe không…”

Giang Mạc Viễn suýt chút nữa ngừng thở!

Sao lại là cô ấy… Sa Lâm!

Đọc truyện chữ Full