TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau
Quyển 4 - Chương 186: Nói dối cũng không đỏ mặt ư!

Giọng nói của Xương Đồ thoạt nghe khô khan, the thé như chiếc cưa kéo qua kéo lại trên miếng sắt gỉ, khiến người ta rất không thoải mái, cộng thêm với khuôn mặt đó của ông ta, không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể nhìn ra những gian nan và đau khổ đã từng trải qua. Nếu Tố Diệp chưa từng nghe kể về quá khứ của ông ta, thì ngay từ giây phút đầu tiên cô sẽ thấy phản cảm với tướng mạo và giọng nói ấy. Nhưng khi nhìn thấy Xương Đồ, cô bèn liên tưởng tới thảm cảnh khi cả vợ và con trai cùng bị giết hại, ngập tràn đồng cảm với ông ta.

Niên Bách Ngạn dường như đã quá quen với thái độ này, anh đi thẳng vào chuyện chính: “Thổi tôi tới đây không phải là gió mà là những báu vật quý giá của anh Xương.”

Tố Diệp nhìn thấy khóe môi Xương Đồ khẽ cử động đôi chút, đôi mắt đục ngầu như chất chứa tâm sự gì đó, ông ta nói rất nhanh: “Nếu mỏ kim cương được đấu thầu đã xôn xao trong giới thì thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tôi không muốn nhúng tay vào.”

“Tôi chỉ muốn làm một giao dịch lấy tiền trao vật với ông, đơn giản vậy thôi.” Niên Bách Ngạn giơ tay ra, Bella đưa anh tấm ảnh, anh chuyển cho Xương Đồ.

Xương Đồ nhìn bức ảnh một cái, rồi ngước mắt lên nhìn Niên Bách Ngạn: “Anh Niên quả không hổ nhân tài trong giới. Một bức ảnh khó kiếm thế này mà anh cũng có được.”

Bức ảnh đó Tố Diệp cũng từng nhìn qua, chính là chụp viên kim cương màu xanh ngọc đó.

“Anh Xương Đồ! Chúng ta vào trong nói chuyện.” Niên Bách Ngạn làm động tác “mời”.

Xương Đồ khẽ gật đầu, cùng Niên Bách Ngạn đi vào trong nhà. Cửa phòng không khóa. Mặc dù Tố Diệp không nghe rõ bên trong nói chuyện gì nhưng có thể nhìn được nét mặt của hai người.

Tiếng nói của họ được đè xuống rất thấp, rất thấp. Xương Đồ nói một lúc rồi không biết Niên Bách Ngạn lại nói gì đó với ông ta, trông có vẻ như đang bàn bạc giá tiền viên kim cương. Xương Đồ lắc đầu.

Tố Diệp không còn tâm trạng nhìn các loại kim cương trong tủ nữa. Chốc chốc cô lại liếc mắt vào trong căn phòng. Nét mặt Xương Đồ có vẻ rất kiên quyết, nhưng Niên Bách Ngạn dường như còn kiên trì hơn. Cuối cùng, cô kéo tay Bella đang ung dung đứng thử dây chuyền ở bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Cô biết đọc khẩu hình miệng không?”

Bella ngạc nhiên: “Hả?”

“Cô có hiểu được họ đang nói chuyện gì không?” Tố Diệp nheo mắt nhìn vào gương mặt hơi nghiêng của Niên Bách Ngạn qua khe cửa, bờ môi anh hơi động đậy.

Bella lắc đầu.

“Làm được tới chức trợ lý cấp cao như cô đáng lẽ phải trên thông thiên văn dưới tường địa lý chứ?”

“Hứa Đồng có biết không?”

Tố Diệp ngẩn người, một lúc sau mới nói: “Tôi còn tưởng cô hơn cô ấy một bậc.”

Bella lườm cô: “Anh Niên vẫn luôn muốn mua lại viên kim cương ấy. Một người mua, một người bán, có gì đáng để nghe trộm đâu.” Nói xong lại hớn hở ngắm nghía sợi dây chuyền mình thích.

Tố Diệp cảm thấy Bella nói vậy cũng không phải không có lý. Cô đang định nhìn khắp căn phòng, tìm kiếm xem có thứ gì vừa tiền có thể mua không, chợt thấy Xương Đồ trong phòng bỗng nhiên giơ tay chỉ về phía cô. Cô hơi sững sờ, tưởng rằng đó chỉ là một hành động vô tình của ông ta, nhưng sau đó Niên Bách Ngạn cũng quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt hơi trầm xuống. Nhìn về phía Xương Đồ, hàng lông mày của ông ta toát lên một vẻ nghiêm nghị.

Lúc này cô mới ý thức được, chủ đề hai người vừa nói có thể liên quan tới cô. Nhưng họ nói gì về cô nhỉ? Cô liếc nhìn gương mặt Xương Đồ, ánh mắt ông ta nhìn Niên Bách Ngạn có phần né tránh rồi lại lắc đầu nguầy nguậy. Dường như ý thức được Tố Diệp đang nhìn với vẻ phỏng đoán, Xương Đồ đi tới đóng rầm cửa lại, hoàn toàn cách ly phòng trong phòng ngoài.

Tố Diệp bỗng nhiên có cảm giác mình bị đuổi khỏi nhà. Bella đứng bên cười nói: “Thật sự tôi chưa thấy người nào tò mò như cô.”

Cô mặc kệ Bella.

Niên Bách Ngạn và Xương Đồ nói chuyện không lâu lắm. Sau khi cuộc gặp mặt kết thúc, ba người họ lại trở về xe. Will Smith đang nghe nhạc, thấy họ quay lại lập tức tắt nhạc đi, mở cửa xe ra.

Lên xe, Niên Bách Ngạn không bảo Smith lái xe ngay mà nhìn ra ngoài cửa xe như đang suy nghĩ chuyện gì. Ánh mắt anh u tối sâu xa, không thể đọc ra đang nghĩ gì. Bella đương nhiên không dám hỏi nhiều nhưng Tố Diệp ngồi gần anh nhất, sau một lúc im lặng cuối cùng cô cũng lên tiếng hỏi: “Viên kim cương đó…”

“Không nằm trong tay Xương Đồ.” Niên Bách Ngạn không hề giấu giếm.

Tố Diệp ngơ ngẩn: “Bị ông ấy bán mất rồi?”

“Có lẽ vậy.”

“Lái xe!” Niên Bách Ngạn ra lệnh.

Smith gật đầu.

Xe vừa mới khởi động, Tố Diệp liền nắm chặt tay Niên Bách Ngạn, nhíu mày: “Không đúng! Em cảm thấy Xương Đồ đang nói dối.”

Nghe thấy vậy, Niên Bách Ngạn giơ tay gõ lên ghế lái. Smith lập tức tắt máy. Tố Diệp nhìn vào đôi mắt do dự của Niên Bách Ngạn, nhớ lại ánh mắt né tránh ban nãy khi nãy của Xương Đồ, cô bạo dạn đoán: “Nếu cả quá trình hai người chỉ bàn bạc về viên kim cương đó thì em cảm thấy nó vẫn còn ở trong tay Xương Đồ. Ông ta cố ý che giấu chỉ có hai mục đích, một là ông ta thật lòng không muốn bán, hai là có mục đích khác.”

Niên Bách Ngạn như có suy nghĩ gì đó.

Tố Diệp không nói thêm nhiều. Thật ra cô muốn hỏi vừa nãy anh đã nói gì đề cập đến cô hơn. Cô nhìn rất rõ, động tác đó của Xương Đồ không phải tùy ý, mà sự nghiêm nghị trong giây lát ấy của Niên Bách Ngạn chắc chắn cũng có lý do.

Trên ghế sau, Niên Bách Ngạn suy nghĩ một lúc lâu mới giơ tay vỗ nhẹ lên đầu cô, rồi dặn dò Bella: “Ba người ở lại trên xe.”

Bella gật đầu.

“Niên Bách Ngạn!” Tố Diệp giữ tay anh lại.

Anh khẽ cười: “Anh đi một lát sẽ quay lại.”

Tố Diệp nhẹ nhàng gật đầu.

Khi Niên Bách Ngạn quay trở lại khu văn phòng, Bella quay lại nhìn Tố Diệp: “Không ngờ cô còn biết đọc tâm lý người khác.”

“Tôi là bác sỹ tâm lý.” Tố Diệp chỉ một lòng lo lắng không biết Niên Bách Ngạn có lấy được viên kim cương đó không, chẳng mấy để ý tới mấy lời chế giễu của Bella.

Bella chớp mắt mấy cái: “Không phải cô là người nhà họ Diệp sao?”

Cô quay đầu nhìn Bella, ánh mắt như bó tay trước trí thông minh của cô ta: “Người nhà họ Diệp thì không được làm bác sỹ tâm lý à?”

Bella nghẹn lời.

Khoảng gần nửa tiếng sau, từ xa Tố Diệp nhìn thấy bóng Niên Bách Ngạn, cô quyết định xuống xe đi về phía anh.

“Thế nào rồi?”

Niên Bách Ngạn nắm tay cô, khi quay lại xe anh bỗng thở dài: “Xem ra Tinh Thạch vô duyên với viên kim cương đó rồi.”

Bella nghe xong nhìn Niên Bách Ngạn bằng ánh mắt kỳ lạ.

Tố Diệp cũng hiểu ý anh muốn nói, biết anh đã cố gắng hết sức, cô dựa vào anh an ủi: “Vậy chúng ta có thể tìm những viên kim cương tốt hơn.”

Niên Bách Ngạn nhìn cô mỉm cười, không nói gì nữa.

Sau khi chiếc xe đi khỏi khu vực của cửa hàng kim cương. Niên Bách Ngạn bảo Smith và Bella lái xe đi trước, anh định đưa Tố Diệp đi dạo một lát. Tố Diệp nghe xong đương nhiên rất vui. Bella nhìn Niên Bách Ngạn chần chừ định nói gì đó, một lúc lâu sau cô ta mới ngập ngừng: “Anh Niên! Anh đừng nên đi dạo thì hơn.”

Còn chưa đợi Niên Bách Ngạn lên tiếng, Tố Diệp đã dựa vào anh, cười: “Bách Ngạn! Anh tìm được một bảo mẫu rồi đấy.”

Niên Bách Ngạn nhìn ra cô đang hờn dỗi. Anh nhìn Bella: “Không sao, chúng ta đi thôi!”

Bella thấy anh kiên quyết cũng gật đầu rời đi.

Bữa trưa, Niên Bách Ngạn chọn một nhà hàng không tồi, thật sự đã đi dạo phố cùng Tố Diệp rất lâu mới ngồi vào đây dùng bữa. Bên cạnh họ còn đặt túi lớn túi nhỏ, còn cả mấy món đồ chơi bán ở đây.

Chỉ có điều lúc dùng cơm, tâm trạng Niên Bách Ngạn khá nặng nề, không biết đang nghĩ chuyện gì. Tố Diệp không biết mình có nên hỏi quá nhiều về chuyện làm ăn của anh không. Cô chỉ cảm thấy không khí có phần yên tĩnh, liền tìm chủ đề để nói chuyện, còn anh chỉ nhìn cô. Cô nói, anh nghe.

Tố Diệp cảm thấy có chút thất bại.

Khi người phục vụ bưng món chính lên, ớt xanh dùng để trang trí cũng xuất hiện trên đĩa. Tố Diệp đang mải suy đoán tâm tư của Niên Bách Ngạn, không suy nghĩ gì cả cứ thế xiên một miếng ớt xanh đưa lên miệng. Ngay lập tức, cảm giác cay xè xông lên cổ họng, kéo từ họng xuống tận dạ dày, khó chịu muốn nổ tung.

Không ngờ ớt xanh ở Nam Phi còn cay hơn ở Trung Quốc.

Mắt cô đỏ ửng, nước mắt cũng vòng quay hốc mắt chực tuôn trào. Tố Diệp đang định dùng bộ dạng đáng thương của mình thu hút sự chú ý của Niên Bách Ngạn, nhưng thấy anh vẫn cúi đầu im lặng ăn cơm, có lẽ là vẫn còn đang lo chuyện công việc. Dự định kể khổ nhanh chóng tan đi, nghỉ một lát, đợi khi nước mắt nước mũi đã “ai về nhà nấy”, cô lại xiên thêm một miếng ớt xanh, nhưng lần này đưa tới miệng Niên Bách Ngạn.

“Anh yêu! Món ăn của nhà hàng này thật đúng như danh tiếng, đến món trang trí mà cũng rất ngon, anh nếm thử đi.”

Lúc đó Niên Bách Ngạn mới thoát khỏi trạng thái mơ màng, thấy cô cầm miếng ớt xanh đung đưa trước mặt, anh mỉm cười dịu dàng: “Em thích ăn ớt xanh từ khi nào vậy?”

“Em không thích! Nhưng nhà hàng này làm rất ngon, rất hợp khẩu vị, người kén chọn thế nào cũng sẽ thích thôi.” Tố Diệp mỉm cười đầy quyến rũ, không khác gì con rắn trong vườn địa đàng mê hoặc Adam và Eva ăn trái táo.

Niên Bách Ngạn cũng rất thật thà, không suy nghĩ gì cứ thế cắn một nửa già rất to.

Tố Diệp ngay lập tức sáng mắt nhìn biểu cảm của Niên Bách Ngạn, chỉ đợi anh mặt đỏ tía tai vì cay, nước mắt nước mũi chảy ra. Vì ở bên nhau một thời gian, cô biết rõ Niên Bách Ngạn là người không ăn được cay.

Vậy mà Niên Bách Ngạn bình tĩnh ngoài tưởng tượng của cô.

Từ lúc cắn cho tới khi nhai hết miếng ớt xanh, thần sắc anh không hề thay đổi, thậm chí đến lông mày cũng không động đậy, chứ chưa nói gì tới những gì cô trông đợi.

“Sao rồi?” Cô tò mò hỏi. Sao? Anh không thấy cay sao?

Niên Bách Ngạn lấy khăn giấy lau miệng, gật đầu: “Cũng khá ngon!”

“Á!” Tố Diệp hoài nghi nhíu mày, ngon ư?

“Không cay sao?”

Niên Bách Ngạn lắc đầu: “Không cay!”

Tố Diệp do dự nhìn anh. Không thể nào, vừa nãy cay tới nỗi miệng cô suýt phun lửa. Nhưng nét mặt điềm nhiên của anh không giống như đang nói dối. Cô nhất thời cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, ăn nốt miếng còn lại. Ngay lập tức cay tới nỗi suýt nhảy lên khỏi ghế.

Niên Bách Ngạn ngồi đối diện vừa nãy vẫn còn bình thản bỗng bật cười ha ha. Anh nhìn cô, ánh mắt trêu đùa. Tố Diệp biết mình đã mắc bẫy, không biết là vì tức giận hay vì quá cay, mặt cô đỏ bừng lên, cô hét lên với người đàn ông trước nay không biết đùa cợt là gì này: “Niên Bách Ngạn! Anh nói dối không biết đỏ mặt sao? Cay chết đi được!”

Nụ cười của Niên Bách Ngạn lan từ môi tới tận đáy mắt: “Không phải nói không cay sao?”

Tố Diệp bị chiếu tướng, tức giận: “Làm gì có ai lừa người khác như anh chứ?”

“Đó gọi là gậy ông đập lưng ông.” Niên Bách Ngạn giơ tay, xoa đầu cô như đang trừng phạt.

“Chẳng phải anh không ăn được cay sao?”

“Sự thật là anh suýt nữa bị cay chết.” Có lẽ thật sự là rất cay, Niên Bách Ngạn vừa nói vừa phải liên tục uống nước.

Tố Diệp cũng không nhịn được cười.

Đọc truyện chữ Full