TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hào Môn Kinh Mộng 2: Khế Ước Đàn Ukulele
Quyển 7 - Chương 2: Khung cảnh nhu hòa

Giang Mạc Viễn ngồi xuống cạnh cô, đưa tay sờ trán cô rồi sau đó thở ra nhẹ nhàng, thấy cô với bộ dạng ngây ngốc nhịn không được nhéo má cô một cái, “Sao vậy? Chưa tỉnh hẳn à?”

Cô vẫn nhìn anh không chớp mắt.

Giang Mạc Viễn cũng nghiêm túc đối diện với cô.

“Em bị sao vậy?” Hồi lâu Trang Noãn Thần mới ổn định tinh thần, khẽ hỏi.

“Em bị tụt huyết áp nghiêm trọng dẫn đến hôn mê, hai ngày nay lại sốt cao, hiện giờ chúng ta đang ở bệnh viện.” Mặt cô tái nhợt, cằm nhọn cùng vẻ mờ mịt bất lực trong mắt làm Giang Mạc Viễn thương tiếc mãnh liệt, đưa tay ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói, “Không sao đâu, đều đã qua rồi.”

Anh ngẫm lại vẫn còn thấy sợ!

Cuộc gọi bất ngờ của Trình Thiếu Tiên làm lòng anh bất an, anh vốn bận tối mặt tối mày lại chẳng còn lòng dạ nào tiếp tục công tác, theo lý mà nói, Trang Noãn Thần từ chức không phải chuyện gì to tát, ở Bắc Kinh, chuyện từ chức là như cơm bữa, thậm chí có thể nói, anh ước sao cô từ chức ở nhà. Nhưng mà, cú điện thoại này làm anh đứng ngồi không yên.

Anh hiểu Trình Thiếu Tiên, không phải chuyện gì lớn nhất định sẽ không gọi điện nói với anh, trong điện thoại, Trình Thiếu Tiên chỉ đơn giản nói một chút chân tướng sự việc, anh liền cảm thấy tình hình khá nghiêm trọng. Từ lúc quen nhau đến khi kết hôn, anh quá hiểu cô là người trọng tình cảm, lúc này đây, e rằng Hạ Lữ đã làm tổn thương lòng cô đến cực hạn. Anh có thể hiểu nỗi tuyệt vọng của cô, bị bạn thân bán đứng, đó là một nỗi đau xé tim không có từ ngữ nào diễn tả được.

Anh lập tức bỏ hết công việc đến sân bay, sau khi xuống máy bay vừa vặn nhận được báo động đỏ mưa to, đầu tiên là chạy như bay về biệt thự, không có ai, lại chạy đến nhà mới, cũng không có ai. Bên Cát Na và bà nội anh cũng đi tìm, Trang Noãn Thần không thấy bóng dáng. Anh lúc này mới phát hiện tình hình nghiêm trọng hơn dự kiến, bên ngoài bắt đầu mưa to gió lớn, sấm chớp đùng đùng, sắc trời tối đen như mực.

Điện thoại cô tắt máy, không thể hỏi vị trí của cô.

Anh lại sợ cô thực sự bị mắc kẹt trên đường, gặp mưa to nên xảy ra nguy hiểm, dưới tình thế cấp bách đã không quản mưa gió tìm cô khắp thành phố Bắc Kinh.

Khó có thể hình dung được tâm trạng khi tìm được cô, là kích động cùng khẩn trương như lần tìm được cô trong trời tuyết lớn. Nói thật, anh cũng là lần đầu nhìn thấy trận mưa to hiếm có này, khi anh chạy đến hiện trường, bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ! Đa số xe bị ngập trong nước, những chiếc xe nhỏ hơn một chút đã bị nước ngập gần đến nóc xe, xe cứu hộ, xe cần cẩu, tất cả đều được điều động đến hiện trường ứng cứu.

Chờ đến khi anh tìm ra xe của Trang Noãn Thần, nước đã ngập quá nửa cửa xe, may mắn là chỗ cô dừng xe khá cao, nhưng mưa quá lớn, nếu anh mà tới trễ một chút thôi, bất cứ lúc nào cô cũng sẽ bị ngạt thở thậm chí là tử vong.

Anh dứt khoát đập vỡ kính xe, bế thẳng cô ra xe cứu thương. Trong xe, cô như chú chim non gãy cánh, mềm nhũn, lạnh run, cứ vùi vào lòng anh, anh ôm chặt cô, một cảm giác sợ hãi chưa từng có sản sinh.

Anh biết cô sợ hãi, biết cô bất lực, vì thế ở bên tai cô thì thầm không ít lần rằng, không sao, không sao, anh đến rồi, anh ở ngay cạnh em đây…

Người phụ nữ này, khi quật cường làm anh dở khóc dở cười, nhưng lúc bất lực thì khiến anh thương tiếc đến cực độ, ước sao có thể dốc hết khả năng và sức lực để bảo vệ cô, che chở cô, không để cô phải chịu bất cứ tổn thương nào dù là nhỏ nhất.

Trang Noãn Thần dựa vào lòng anh, cảm giác vừa quen thuộc vừa ấm áp. Tiếng nói anh nơi lồng ngực cứ chui vào tai cô, tràn ngập tình cảm, trầm thấp dễ nghe. Không giãy, để mặc anh ôm mình, lại cảm thấy cánh tay anh càng lúc càng siết chặt, khẩn trương như sợ mất đi.

“Em hôn mê lâu lắm không?” Mở miệng, giọng có hơi khàn khàn, cổ họng đau rát.

“Hai ngày.” Giang Mạc Viễn hơi nhích ra, đưa tay nâng khuôn mặt cô lên, trong mắt là vẻ đau lòng, “Đồ ngốc à, sao lại nghĩ không thông vậy? Em có biết khi anh tìm không thấy em đã lo lắng bao nhiêu không, hửm?”

Hai ngày…

Cô lại có thể mê man suốt hai ngày.

“Không phải em nghĩ không thông, chỉ là không ngờ sẽ gặp phải mưa to như vậy.” Cụp mắt, che đi vẻ mệt mỏi nơi đáy mắt, khẽ thở dài một hơi, dòng khí lưu chuyển quanh ngón tay anh, bốc lên một mùi hương chỉ thuộc về riêng anh.

Mùi hương này, sạch sẽ, dồi dào, an toàn.

Cô có chút chán ghét bản thân, nhanh như vậy đã quên sự hư hỏng của anh? Chuyện sau này của anh và Sa Lâm như thế nào đến nay vẫn chưa cho cô câu trả lời chính xác, cô nên tức giận, nhưng đáy lòng lại biết rõ, khi được anh ôm vào lòng trong trời mưa, cô cảm thấy không còn sợ gì nữa, cũng không cảm thấy cô đơn nữa.

“Nhân lúc này thì cứ nghỉ ngơi, không nghĩ ngợi không làm gì cả.” Giang Mạc Viễn cúi đầu, hơi thở ấm áp phả vào đôi má, khiến cô ngứa ngáy.

“Sao anh lại về?” Cô hơi né tránh hơi thở anh, cắn cắn môi.

Trên đỉnh đầu, anh thở dài một tiếng, có chút dung túng chút cưng chiều, “Anh mà không về thì em đã sớm xuống báo danh với Diêm Vương rồi.” Hai ngày này truyền thông đưa tin có người chết trong cơn mưa đó, mưa đến quá nhanh, là có người bị nhốt trong xe không ra được, cũng không đợi được cứu viện cuối cùng chết đuối, trong bản tin cũng nhắc đến cầu Song Tỉnh, phần lớn xe cộ chết máy bị bao phủ, cũng xuất hiện tình huống thương vong.

Trận mưa này khiến cả thành phố rối loạn bất an.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, thấy mắt anh sáng quắc liền vội cúi đầu, nói: “Báo danh sớm một chút cũng tốt, chết sớm mau đầu thai.”

Giang Mạc Viễn nghe xong mỉm cười, đưa tay nhéo mũi cô.

“Ư… Đau quá!” Cô đánh vào tay anh.

Giang Mạc Viễn buông tay, đứng dậy rót ly nước cho cô rồi ngồi xuống, đưa qua, “Cho dù em có đến âm tào địa phủ, anh cũng có thể khiến em chui lên.” Thấy cô không nhắc đến chuyện từ chức, anh cũng không tiện chủ động đề cập.

Nếu có thể, anh tình nguyện cô ở nhà cả đời, chuyên tâm làm bà xã của anh.

“Tự đại cuồng.” Cô than thở, cầm nước uống.

Giang Mạc Viễn nhìn cô, bất giác đưa tay xoa đầu cô, đi công tác mấy hôm, anh rất nhớ cô.

Cô không hất tay anh ra, cũng không tránh, cúi đầu uống từng ngụm nước, cảm thụ sự mềm mại ấm áp từ lòng bàn tay anh, hệt như đứa trẻ ngoan ngoãn. Uống gần xong cô liền ngẩng đầu, anh lại nhịn không được cười nhẹ: “Xem em kìa, uống nước cũng đổ ra ngoài.”

Trang Noãn Thần đưa tay định lau, anh lại vươn tay giữ tay cô lại, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt trở nên thâm tình. Cô bị ánh mắt anh đốt cháy, muốn cúi mặt, anh lại cúi xuống hôn lên môi cô.

Cơ thể cô cứng đờ, nụ hôn của anh triền miên, hôn khô nước đọng trên khóe môi cô, rồi nhẹ nhàng đụng chạm vào môi cô, hơi thở cô dần nhuốm hơi thở anh, động tác của anh ôn nhu như thế, ôn nhu khiến cô nhất thời u mê hoảng hốt. Bất giác run rẩy, lại kích thích khát vọng của anh, nụ hôn anh từ ôn nhu chuyển thành bá đạo cường thế.

Sức lực kia khiến Trang Noãn Thần căng thẳng, hay tay nắm thành quyền đấm vào bả vai rắn chắc của Giang Mạc Viễn, lại như gõ vào tường đồng vách sắt. Nụ hôn của anh đến rất mãnh liệt, quấy nhiễu cảm quan tri giác khống chế của cô, lưỡi anh truy đuổi lưỡi cô, khi thì ôn hòa, khi thì tràn đầy mạnh mẽ, khi thì trêu đùa, khi thì cuồng nịnh tham lam, như săn sóc tình nhân lại như hung hãn, hoàn toàn xâm chiếm hương thơm của cô.

“Ưm… Đau…” Sự cường ngạnh của anh cuối cùng đã làm đau cô, nhíu mày hô đau ứa nước mắt.

Giang Mạc Viễn nghe vậy, quyến luyến buông tha cánh môi cô, rồi lại không vội rời đi, môi anh chạm môi cô thật khẽ, cười nhẹ, “Làm đau em à? Đau chỗ nào?”

“Anh biết còn cố hỏi.” Cô lườm anh, lại vì anh ghì chặt mà không thể rời ra.

Nụ cười anh càng rộng, cắn nhẹ cô một cái, “Bây giờ còn đau không?”

“Anh đừng vậy mà, buông…” Đây là bệnh viện, anh điên rồi à?

“Không muốn buông.” Giang Mạc Viễn lại cười càng ôn hòa, hệt như tình nhân kề má với cô, nâng tay, ngón tay thon dài như gió nhẹ phất qua cằm, má, cuối cùng khéo léo dừng lại nơi vành tai cô, từ từ chậm rãi vân vê, như đùa bỡn như trìu mến.

Trái tim cô bị anh làm tan chảy vô lực, ý thức chống lại đã bị sự dịu dàng liên tiếp của anh làm tan biến. Ngón tay Giang Mạc Viễn trượt dọc theo cổ cô, dừng lại nơi xương quai xanh xinh đẹp.

“Em còn choáng, muốn nghỉ ngơi.” Trang Noãn Thần sợ cảm giác này, lại mê mẩn sự dịu dàng của anh, nhịn không được nghiêng người, hệt như chú mèo nhỏ rúc vào trong lòng Giang Mạc Viễn.

“Nằm trong lòng anh mà nghỉ.” Giang Mạc Viễn cúi đầu nói khẽ vào tai cô, ôm chặt cô, nói nhỏ, “Noãn Noãn, em có biết anh nhớ em nhiều lắm không?”

Cô ngẩn ra, ngước lên nhìn anh.

“Nhớ anh không?” Giang Mạc Viễn cúi xuống đối diện với cô, ánh mắt lộ vẻ nhu tình, “Mấy hôm nay, nhớ anh không?”

Trang Noãn Thần hé môi, run run.

Ý cười, lan tràn trên khuôn mặt anh. Anh ôm cô càng chặt, cúi đầu nựng má cô, mê hoặc cô bằng lời nói, “Em yêu à, nói cho anh biết em nhớ anh… nói em rất nhớ anh.”

Tình hình mê loạn như một đóm lửa, nhanh chóng bùng cháy ở vị trí anh hôn qua, tim cô đập rất nhanh, nhanh đến gần như vọt ra khỏi lồng ngực, theo cổ họng bắn ra, màng tai cô như nghe thấy tiếng tim đập rộn rã, tiếng tim đập này là của cô, cũng là của anh…

“Em…” Trang Noãn Thần thì thầm, bị sự dịu dàng của anh làm cho ý loạn tình mê, tình cảm căng tràn đến ngực đều đang đau, nhịn không được bật ra, “Em nhớ…”

“Khụ khụ…”

Lời nhớ nhung anh chưa kịp nói ra bất ngờ bị tiếng ho khan cắt ngang, có người cố tình đi vào.

Trang Noãn Thần bỗng dưng tỉnh táo, lúc này mới phát hiện có người đi vào, một phen đẩy Giang Mạc Viễn ra, cố gắng xoa dịu cảm xúc kích động nơi đáy lòng, nhưng vô ích, khuôn mặt nóng hổi cứ lần lữa chưa chịu nguội, nụ hôn anh hệt như vẫn đính trên cánh môi cô, thân hình cao lớn dường như còn ôm chặt cô.

Là Cát Na, đang cười ngượng ngùng ra vẻ áy náy, “Úi, thật ngại quá, quấy rầy anh chị ân ân ái ái.”

Lại nhìn Giang Mạc Viễn, sườn mặt anh tuấn sớm xanh xám, rất có vẻ muốn giết người.

Đọc truyện chữ Full